Đến khi Thẩm Lan tới trước cổng chính, nàng thấy Vương Kiến Dũng, Lưu Anh, Lý Mộc đều trúng tên, máu thấm đỏ cả nền đá xanh nằm đó thoi thóp, sống chết khó lường.
Phía sau cánh cổng gỗ mun nặng trịch, bảy tám tráng đinh hết sức mình chống đỡ, khản giọng gào: “Huynh đệ cố lên! Giữ lấy! Giữ lấy!”
Trên tường viện, hộ vệ đã dựng thang, tay lăm lăm giáo tre, gắng sức đẩy bọn lưu manh vô lại trèo tường mà vào.
Bên ngoài, tiếng gỗ dâu đỏ nặng nề đập cửa vang rền, hòa lẫn tiếng dân chạy cứu hỏa, tiếng chiêng trống inh tai.
Một ngôi nhà cơ nghiệp bao năm, phút chốc hóa tro tàn.
Lòng Thẩm Lan đau như cắt, ánh mắt lạnh lùng, nghiêm giọng quát: “Lục Tử! Mở cổng ra cho ta!”
Lục Tử vẫn đang gồng mình chặn cửa, hắn biết rõ chẳng thể cầm cự được bao lâu nữa. Nghe lệnh, hắn không nói nhiều, hung hăng nhổ một bãi nước bọt rồi gầm lên: “Huynh đệ! Ta đếm đến ba, cùng nhau chém giết xông ra! Giết sạch lũ hoạn quan chó má này!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play