Mưa hạ rơi ào ào như màn trúc, chuối tây trong sân xanh mướt, dưới bậc có thềm vài mảng rêu già xám xanh ẩm ướt tỏa ra hơi nước.
Thẩm Lan chống tay lên trán, tựa nghiêng vào chiếc bàn nhỏ bằng gỗ lim đỏ, qua khung cửa sổ lưới gỗ màu nâu đỏ nhìn ra ngoài, nàng bỗng thấy một mụ già đội mưa vội vã chạy tới, giẫm phải bậc thềm trơn ướt trượt ngã một cái, sau đó mắng vài câu rồi lại lồm cồm bò dậy, khập khiễng bước đến.
A hoàn Họa Bình đứng hầu bên cạnh cũng trông thấy bật cười: “Con mụ già thối này bị mưa dầm cho trông chẳng khác nào con vịt bị vặt sạch lông!”
Lời lẽ thô tục cay nghiệt hoàn toàn không giống đứa bé mới mười ba mười bốn tuổi.
Vừa nói xong, chắc nàng ấy chợt nhớ đến lời a nương dạy, bèn vội lấy lòng: “Nhất định là bà già họ Lý đó thấy cô nương sắp phất lên rồi mới đến nịnh bợ, cô nương đừng để bị bà ta lừa nhé!”
Thẩm Lan nghe vậy cũng không di chuyển tầm mắt mà chỉ thu ánh nhìn lại, đặt cuốn “Tập tuyển chọn” trong tay xuống, dặn: “Ngươi thử nhìn xem trong tráp của ta còn bao nhiêu bạc?”
Họa Bình vừa định lên tiếng.
Cót két.
Lý bà tử khập khễnh vội vàng đẩy cửa gỗ cũ kỹ ra, thấy Thẩm Lan đang ngồi trên ghế hoa hồng, bà ta lập tức nở nụ cười, giọng ngọt xớt: “Lục Châu cô nương, Lưu ma ma gọi người đấy!”
Lúc này Thẩm Lan mới động đậy, nàng gấp sách lại, sắc mặt hờ hững: “Biết rồi, lát nữa ta tới.”
“Ấy chao ôi, Lục Châu à, Lưu ma ma gọi thì sao dám chậm trễ được!”
Thẩm Lan bèn khẽ cười, nụ cười ấy khiến cả Họa Bình và Lý bà tử đều ngẩn ngơ.
Lý bà tử hoàn hồn lại tặc lưỡi một tiếng.
Chả trách Lưu ma ma xem Lục Châu như bảo bối trong mắt, có nhan sắc thế này sau này sợ gì không bám được vào quyền quý?
Thẩm Lan làm như không nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của bà ta, nàng đứng dậy: “Đi thôi.”
Ra khỏi phòng, Họa Bình cầm ô theo sau che cho nàng, một tấc không rời.
Men theo hành lang gấp khúc đi ra ngoài, chuối tây non xanh, rèm trúc cuốn lên bốn phía và ánh sáng mờ mờ lẫn cùng mưa bụi lất phất. Trong các phòng, những cô nương lớn nhỏ lần lượt bước ra như trăm sông đổ về biển, tụ lại nơi chính sảnh.
“Người đã đến đủ cả rồi.” Lưu ma ma khoảng ba mươi lăm tuổi, eo vẫn thon, dáng dấp yểu điệu, phong thái lay động lòng người.
Nàng ta ngồi trên ghế đầu, phe phẩy chiếc quạt tròn họa tiết điệp luyến hoa hình như ý, ánh mắt đảo qua năm cô nương đã đến tuổi cài trâm ngồi dưới, ánh nhìn dừng lại đôi chút trên người Thẩm Lan.
Hôm nay Thẩm Lan mặc áo lụa trắng nhạt vân xéo, váy lụa tầng màu xanh biếc, bên hông đeo khăn lau mồ hôi đôi uyên ương màu xanh đậu. Lúc đến đây thì trời mưa nên y phục ẩm ướt phủ một tầng sương mỏng như khói hương lượn lờ.
Nàng không thoa phấn vẽ mày, chỉ tùy ý búi tóc thành vành mây, cài lệch một cây trâm sen bằng bạch ngọc tinh xảo, giữa suối tóc đen như quạ là điểm xuyết một đóa phù dung bằng ngọc làm tôn lên mái tóc xanh biếc, dung nhan đỏ thắm, da tuyết má hồng.
Lưu ma ma cười tủm tỉm đánh giá nàng hai lượt, hài lòng khẽ gõ nắp tách trà, chậm rãi nhấp một ngụm: “Hôm nay ta mời các ngươi tới đây chắc các ngươi cũng biết là vì chuyện gì rồi.”
Đám cô nương ngồi dưới ghế cúi thấp đầu, người thì xoắn khăn tay không ngừng, người thì ánh mắt ngơ ngác, người thì kiêu ngạo ngẩng cao cằm...
Trong đó, kiêu kỳ nhất là cô nương ngồi đối diện Thẩm Lan. Nàng ta mặc áo bó thêu kim đỏ rực, quần đầu gối màu sen thêu đôi uyên ương đùa nước, ngoài cùng là váy lụa mỏng viền đỏ, tóc búi cao cài trâm hoa mai vàng hình như ý và mấy cây trâm dẹp đầu hình côn trùng bằng vàng.
Nàng ta ngẩng cao cổ, nhìn về phía Lưu ma ma bằng ánh mắt đầy mong đợi.
Đương nhiên nàng ta có tư cách kiêu ngạo vì nàng ta là người dẫn đầu trong lứa ngựa gầy lần này, nàng ta tên là Quỳnh Hoa, tinh thông cầm nghệ cộng thêm dáng dấp tư thái, học thêm ít cách hầu hạ người ắt sẽ khiến nam nhân say mê điên đảo, tranh nhau mà đến.
Bị người ta coi như hàng hóa để chọn lựa, thậm chí bị gán cho cái danh súc vật để mua bán thì còn có thể là chuyện tốt đẹp gì chứ?
Thẩm Lan ngoan ngoãn cúi đầu, lòng thầm thở dài.
Nàng càng bình tĩnh thì Quỳnh Hoa ở đối diện lại càng đắc ý, nàng ta hơi ngẩng cằm lên, trịnh trọng gật đầu với Thẩm Lan.
Lưu ma ma ngồi ở vị trí cao nhất, nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt sắc bén của nàng ta thu hết từng ánh mắt lén liếc, từng nét mặt của các cô nương phía dưới.
“Cộp!”
Lưu ma ma đặt chén trà xuống bàn liếc nhìn Quỳnh Hoa đầy cảnh cáo.
Quỳnh Hoa hơi khựng lại, nhớ đến thủ đoạn của Lưu ma ma thì không khỏi run lên, nàng ta cảm thấy mình bị Thẩm Lan nhìn thấy chuyện xấu mặt, tức giận đến mức siết chặt khăn tay, lườm Thẩm Lan một cái thầm rủa giả vờ thanh cao!
“Lục Châu, Quỳnh Hoa, Hàm Trân...” Lưu ma ma lần lượt điểm tên từng người, ánh mắt lướt qua, các cô nương lập tức ngoan ngoãn cúi đầu.
Lưu ma ma chậm rãi nói: “Ba ngày nữa, tức là ngày mười lăm tháng sáu, buổi sáng Lưu lão gia sẽ đến, buổi chiều là Trần lão gia và Triệu lão gia.”
“Vẫn như cũ, ai được chọn thì sẽ có kiệu nhỏ đưa đi, vui vẻ xuất giá.”
“Còn nếu trong vòng một tháng không có lão gia nào chọn...” Nàng ta kéo dài giọng nói, ánh mắt sắc lạnh quét qua đám cô nương bên dưới.
Ngay cả người kiêu ngạo như Quỳnh Hoa cũng tái mặt, run rẩy không thôi, mấy cô nương khác thì khỏi cần nói.
Tất nhiên Thẩm Lan cũng phải cúi đầu thu ánh mắt lại, khẽ run lên.
Lưu ma ma hài lòng nhấp một ngụm trà, thờ ơ nói: “Nếu trong một tháng mà không có ai chọn thì phải đưa đến kỹ viện hạ cấp nhất. Dù sao ta cũng không thể nuôi các ngươi không công được.”
Những cô nương này vừa mới đến tuổi cập kê, xinh đẹp không tì vết tựa như thỏi bạc tinh xảo do quan phủ đúc ra ai mà chẳng thích? Bởi vậy, Lưu ma ma trông lại càng nhân từ hiền hậu hơn.
“Một năm trước ta cũng đã đưa các ngươi đi xem thử rồi, cái nơi đó... Cả ngàn người giày xéo, khách khứa thì đủ loại bẩn thỉu ghê tởm, trò chơi thì cũng chẳng thiếu. Dùng kim châm, roi quật, tát tai từng cái một...”
Các cô nương bên dưới sợ đến mức mặt mày trắng bệch.
Lưu ma ma thì hiền từ dịu dàng như một người mẹ đầy yêu thương: “Từ khi các ngươi bảy tám tuổi vào đây đều do ta nuôi nấng cẩn thận, dưỡng cho lớp da non mịn mềm mại, giờ mà bị đánh thì...” Nàng ta thở dài, vẻ mặt đầy vẻ thương tiếc: “Thật là đáng thương biết bao!”
“Ma ma.” Quỳnh Hoa gượng gạo nở nụ cười: “Ngài cứ yên tâm, tỷ muội chúng ta ai nấy đều hiểu chuyện cả.”
“Hiểu chuyện thì tốt!” Lưu ma ma đứng dậy, chỉ nắm tay Quỳnh Hoa mà nhẹ nhàng vỗ vỗ.
“Nếu đã vậy thì vẫn theo lệ cũ.” Lưu ma ma phất tay: “Nào, Lục Châu trước đi.”
Thẩm Lan lập tức lui ra khỏi sảnh, bước chân nhẹ nhàng.
Lưu ma ma ngồi xuống, lại chậm rãi nhấp trà.
Lý bà tử đứng khom mình ở cửa, cao giọng hô: “Lục Châu cô nương, tiến vào…!”
Thẩm Lan chậm rãi bước từ ngoài cửa vào, tà váy lụa cắt ôm sát khẽ khàng thắt lấy vòng eo thon nhỏ như liễu, dáng người mảnh mai như cành hoa lay động khiến Lưu ma ma không khỏi gật đầu hài lòng. ( app truyện TᎽT )
“Lục Châu cô nương, qua…!”
Ngưỡng cửa sảnh chính rất cao, khi bước qua thường rất khó giữ dáng đẹp nhưng Thẩm Lan tự có cách của mình.
Chỉ thấy tà váy của nàng khẽ động, tựa sóng biếc lăn tăn, đôi giày lụa trắng thêu hoa nhón ra e lệ chỉ lộ một chút mũi giày mang vẻ rụt rè rồi bước qua ngưỡng cửa một cách duyên dáng.
Một “tiến” một “qua”, tất cả là để chủ nhân xem bước đi.
“Lục Châu cô nương, bái khách…!”
Thẩm Lan uyển chuyển bước tới, tà váy lay động như sóng hướng về phía Lưu ma ma hành lễ thật dịu dàng.
Lưu ma ma tở vẻ hài lòng, bước này là để xem dáng vẻ và khí chất.
“Lục Châu cô nương, lên trước…!”
Thẩm Lan lại bước lên, giờ chỉ còn cách Lưu ma ma năm bước.
Đây là để khách nhân có thể nhìn rõ gương mặt các cô nương.
Nhìn rõ đôi mày cong vút như núi xa, ánh mắt chan chứa như thu thủy, môi hồng răng trắng, đôi má như tuyết trắng, Lưu ma ma không ngừng gật đầu, phe phẩy quạt tròn.
“Lục Châu cô nương, đưa tay…!”
Lập tức có một bà tử hầu hạ bên cạnh tiến đến nhẹ nhàng vén tay áo Thẩm Lan lên.
Bàn tay lộ ra làm cả cánh tay cũng hiện lên, trắng mịn như ngọc ấm không có lấy một vết sẹo hay nốt ruồi.
Việc này là để khách kiểm tra xem hàng hóa có khiếm khuyết gì không, xem kỹ chất lượng thế nào.
Không tệ, cánh tay trắng trẻo mịn màng, bóng loáng như mới.
Nét cười trên mặt Lưu ma ma càng sâu hơn.
“Lục Châu cô nương, liếc nhìn lão gia một cái…”
Thẩm Lan khẽ nghiêng người ngẩng đầu, chỉ liếc nhìn một cái rồi lại cúi đầu xuống. Rõ ràng là thẹn thùng e dè nhưng ánh mắt kia lại như bãi lau mùa xuân, lả lướt theo gió khiến lòng người ngứa ngáy, tâm trí rối bời.
Đây là để xem đôi mắt cũng là để câu dẫn khách khiến họ muốn chọn nàng.
“Lục Châu cô nương bao nhiêu tuổi…”
“Thưa lão gia, Lục Châu vừa đến tuổi cập kê.” Giọng Thẩm Lan nhẹ nhàng mang chút run rẩy, xen chút e ngại như oanh hót trong cốc sâu, như chuỗi ngọc rơi trên mâm ngọc.
Đây là để nghe giọng nói.
“Lục Châu cô nương lui xuống…”
Thẩm Lan lập tức xoay người, bước chân uyển chuyển, bóng lưng thướt tha đi ra ngoài.
Đây là để nhìn dáng lưng.
Một lượt như vậy từ dáng đi, phong thái, gương mặt, cánh tay, ánh mắt, giọng nói đến bóng lưng, gần như đã kiểm tra hết, đó mới gọi là một lần ra mắt hoàn chỉnh.
Đó cũng là thứ các cô nương phải luyện tập hằng ngày.
“Tốt!” Lưu ma ma vỗ tay khen lớn: “Không hổ là con cưng mà ta đã nuôi suốt bảy năm.”
Vừa nói, nàng ta vừa quét mắt nhìn bốn cô nương phía dưới: “Một năm trước, Lục Châu vấp ngã vô tình rơi xuống giếng được cứu lên thì mọi ký ức đều mất sạch. Đừng nói thi từ ca phú, uống rượu ca hát, ngay cả người thân cũng không nhận ra nữa. Ấy vậy mà chỉ trong vỏn vẹn một năm, nàng đã làm tốt đến thế. Mấy người các ngươi phải học hỏi thật nhiều từ nàng đó.”
Vừa dứt lời, Thẩm Lan đã cảm nhận được vài ánh mắt đầy ganh ghét, vừa nóng rực vừa gay gắt chiếu sang từ bên cạnh như muốn thiêu thủng cả người nàng.
Thẩm Lan chỉ còn biết bất lực, mối quan hệ tệ hại giữa nàng và mấy người như Quỳnh Hoa hơn nửa là do Lưu ma ma gây nên.
Loại thủ đoạn chia rẽ này khiến mỗi cô nương rơi vào thế cô lập, thù ghét lẫn nhau, dòm ngó lẫn nhau, thậm chí tranh nhau tố cáo nhau, tuy vụn vặt nhưng vô cùng hiệu quả.
Thẩm Lan hiểu rõ chiêu trò của Lưu ma ma, nàng vẫn phải giữ nụ cười ngoan ngoãn, cúi đầu tỏ vẻ khiêm nhường.