“Ta nguyện che chở cho hai đứa trẻ Lý gia đến khi trưởng thành.”
Lý Tâm Viễn ngẩn ra rồi trầm mặc. Một lúc lâu sau ông ta mới bình tĩnh nói: “Thẩm nương tử đây là tay không bắt sói à? Không bỏ ra gì mà muốn hưởng lợi từ minh ước này.”
Nhưng nét mặt Thẩm Lan vẫn ung dung: “Lý lão gia, dẫu kết minh bao nhiêu, lẽ nào đã chắc cản nổi bàn tay của mỏ quan thuế sử?” 
Đây mới chính là nguyên do khiến Lý Tâm Viễn trầm mặc. Bởi lẽ chẳng phải cứ gom hết thương hộ Hồ Quảng lại liên minh là đã có thể buộc triều đình nhượng bộ. Chẳng may Lý gia thực sự bị bức ép đến mức gia phá nhân vong thì lời hứa của Thẩm Lan chính là đường lui cuối cùng cho Lý gia.
Thẩm Lan khẽ cười, nói: “Lý lão gia, ta hành thương nơi Hồ Quảng đã sáu năm, lời hứa này của ta tuy không dám nói đáng giá ngàn vàng nhưng cũng là lời nói ra như đinh đóng cột.”
Người ngoài nói lời này có thể Lý Tâm Viễn chưa chắc đã tin nhưng Thẩm Lan nói thì ông ta tin. Bao năm nay, hễ người dưới trướng Thẩm Lan qua đời, nàng không những phát đủ tiền tuất mà gia quyến của người ấy đều được nàng nuôi dưỡng. Chính nhờ giữ chữ tín ấy mà một người tha hương như nàng mới có thể giành được miếng ăn từ miệng Lý gia và Triệu gia, biến cục diện song hùng Hồ Quảng thành thế chân vạc.
“Đương nhiên lão phu tin rằng Thẩm nương tử nhất ngôn cửu đỉnh.” Lý Tâm Viễn đáp rồi lại cười: “Chỉ là xưa nay Thẩm nương tử không đến, hôm nay bỗng nhiên ghé phủ, hẳn là đã thấy được nguy cơ gì rồi. Nếu đã vậy, làm sao Thẩm nương tử bảo đảm được Thẩm gia không ngã trước Lý gia?” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play