Trong thư phòng, thị vệ Lâm Bỉnh Trung ôm kiếm đứng nghiêm đang bẩm báo tình hình: “Thuộc hạ dẫn theo hai người đến chính phòng, xông ít mê hương vào. Vì sợ tú bà kia tỉnh lại nên đã đập ngất rồi mới tiến hành kiểm tra.”
“Những chỗ khác thì không thấy gì bất thường, chỉ là nền đất quanh giường đều có vết kéo. Có lẽ chiếc giường đó thường xuyên bị dịch chuyển. Chúng thuộc hạ kéo giường ra thì thấy vài viên gạch bên dưới rõ ràng không được xây cố định, vậy là tìm được sổ sách cất giấu bên dưới.”
Nói tới đây, mặt Lâm Bỉnh Trung hơi ửng đỏ, giọng cũng trở nên mơ hồ: “Thần còn nhét thêm một món y phục của tú bà vào trong đó, miễn là không mở bọc vải ra kiểm tra thì chắc tạm thời qua mặt được.”
Bùi Thận không tỏ thái độ gì, chỉ lạnh nhạt nói: “Nếu cái giường đó hay bị di chuyển thì có lẽ mỗi lần Lưu Cát đến Lưu Trạch đều sẽ kiểm tra sổ sách. Lần sau hắn quay lại nhất định sẽ phát hiện sổ sách đã bị mất.”
Nói đến đây, Bùi Thận đột nhiên bật cười khẽ: “Nhưng cũng chưa chắc.”
Tại sao lại chưa chắc? Lâm Bỉnh Trung ngơ ngác.
Thấy hắn ta mãi không hiểu, Bùi Thận cũng lười giải thích, chỉ khoát tay: “Ngươi phái vài người theo dõi tú bà kia và Lưu Cát. Nếu không có động tĩnh gì thì cứ án binh bất động. Nếu bỏ trốn, không cần nương tay, bắt cả hai ném vào ngục rồi tính.”
“Rõ.” Lâm Bỉnh Trung đáp một tiếng rồi lui ra.
Bùi Thận không nói thêm gì, chỉ lật xem từng trang sổ sách, thấy bên trong ghi chép lại từng khoản giao dịch chi tiết:
“Ngày mười lăm tháng ba năm Đinh Mão, Tổng vận sứ ty vận chuyển muối ở Đô Sát là Tần Hiến, phó sứ là Lưu Tất Chi, do vụ án của Triệu mà hao tổn bạc hơn 170 lượng, tặng cho họ Tần một tòa nhà, biếu họ Lưu ngựa gầy, họ Triệu bản gốc bức thư pháp “Bá Viễn Thiếp”.”
“Ngày mùng sáu tháng tư năm Đinh Mão, lại biếu thêm cho họ Tần ba trăm hạt ngọc, một mỹ nữ hầu. Đổi lại được hai trăm dẫn muối thừa, một nghìn dẫn muối còn lại.”
“Ngày mười chín tháng bảy năm Đinh Mão, mưa lớn bảy ngày, vận sứ Tần báo cáo có hai nghìn bốn trăm sáu mươi ba dẫn muối chính bị ngập, bản thân được chia bảy trăm bốn mươi tám dẫn muối chính.”
Sắc mặt Bùi Thận lạnh lùng, dù không tiếp tục xem nữa nhưng hắn cũng biết bên dưới ghi những gì, chẳng qua đều là các khoản biển thủ sản lượng muối dưới đủ loại danh mục mà thôi.
Bùi Thận rút giấy bút ra, ghi lại từng cái tên được nhắc đến trong sổ sách rồi bắt đầu cân nhắc từng người một.
Vận sứ Tần Hiến là em vợ của Ngự sử Tôn Ninh Đức ở Diêm Tào Sát Viện. Người này tính tình nóng nảy, lời lẽ sắc bén, bị người ta giễu cợt là lại quan cầm bút, song vốn nổi danh chính trực.
Nếu Tần Hiến ngã ngựa ắt sẽ có người dâng sớ luận tội Tôn Ninh Đức. Bệ hạ chưa chắc đã để Tần Hiến bị định tội thật. Nếu vậy thì cứ để hắn ta tại vị thêm một năm nữa, sau đó kiếm một cái cớ cách chức vận sứ để tránh liên lụy đến Tôn Ninh Đức. Đã như vậy chi bằng nhân cơ hội này bán cho Tôn Ninh Đức và Tần Hiến một ân tình.
Nghĩ vậy, Bùi Thận khoanh tròn tên Tần Hiến.
Người tiếp theo, phó sứ Lưu Tất Chi. Người này là học trò của Tâm học Chiết Trung, không thuộc phe nào trong triều, song giao thiệp ngoài triều rất rộng. Việc thay thế hắn ta không khó, chỉ cần tiến cử một môn sinh khác của Chiết Trung là được.
Bùi Thận dùng bút son gạch tên Lưu Tất Chi rồi viết bên cạnh hai chữ Lý Khoát. Người này là học trò của Cốc Lương Định cũng thuộc Tâm học Chiết Trung nhưng còn có một thân phận đặc biệt hơn là đồng khoa với Bùi Thận.
Hơn nữa nếu Lý Khoát được bổ làm phó sứ, chờ thêm một năm nữa khi Tần Hiến bị bãi chức, chỉ cần hắn ta làm tốt công việc, ắt sẽ được thăng lên chính sứ. Đến lúc đó, vị trí vận sứ ty quản lý muối của cả hai vùng Giang Hoài sẽ chắc chắn rơi vào túi của Bùi Thận.
Cực nhọc một tháng để có được thu hoạch như vậy, khóe môi Bùi Thận khẽ cong, hiện lên nụ cười nhạt.
Hắn tiếp tục xem xét các chức vụ còn lại, từ kinh lịch ty kinh lịch, tri sự, cho tới các đại sứ kho vận có đến hơn mười người, quá nửa đều là những kẻ không có ai chống lưng trong triều.
Đã vậy, cứ chia phần lớn số chức vị đó cho vài vị các lão trong triều làm lễ ra mắt, giữ lại một hai chỗ cho người lập công chuộc tội để thu phục nhân tâm. Còn lại ba bốn vị trí then chốt, hắn sẽ để dành cho đồng hương đồng niên, vừa không gây chú ý lại dễ sai khiến.
Bùi Thận cẩn thận ghi chép danh sách, sau khi rà soát lại một lần, hắn ghi nhớ trong đầu rồi ném tờ giấy vào lò lửa thiêu rụi.
Làm xong hắn lấy tập tấu bản ra, chỉ nghĩ ngợi một thoáng rồi dứt khoát thay bằng tấu chương. ( app truyện TᎽT )
Việc công dùng đề bản, việc riêng dùng tấu chương. Chuyện liên quan đến sổ sách là việc cực kỳ nhạy cảm, nếu dùng đề bản thì bắt buộc phải qua ty Thông chính rồi mới trình lên Nội các, rất dễ lộ phong thanh.
Mười hai tờ giấy trắng tinh viết rằng: “Thần, Tuần Diêm ngự sử của Diêm Tào Sát Viện, Bùi Thận, kính tấu về việc luận tội vận sứ Tần Hiến, phó sứ Lưu Tất Chi và kinh lịch Triệu trong bảy khoản tội danh... Như chim én ngậm bùn, tham tài háo sắc làm gương xấu cho người; lại như đầu kim chẻ sắt, ham lợi cầu vinh, dối trên gạt dưới... Thần thỉnh cầu ba việc, một là không tăng phát phiếu muối để giảm gánh nặng cho dân, hai là xin lập thêm ụ tránh triều để phòng thiên tai, ba là xin kiểm kê toàn bộ số lượng muối chính, muối thừa, muối vụn, muối hỏng và muối tại các sở... Tấu trình.”
Bùi Thận đỗ đạt từ sớm, văn tài xuất chúng. Lại thêm một tháng qua hắn đã đi khắp nơi điều tra tình hình hỗn loạn tại các sở muối, sớm đã nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay. Bởi vậy, khi cầm bút thì như nước chảy mây trôi, chữ chữ đậm phong thể văn quán các, không cần sửa lấy một nét.
Viết xong tấu chương, hắn đặt chung vào hộp báo cáo với sổ sách, sau đó gọi thị vệ Trần Tùng Mặc vào, căn dặn: “Cấp tốc, cưỡi ngựa hỏa tốc, đưa đến Cẩm y vệ.”
Trần Tùng Mặc nhận lệnh rời đi.
Lúc này ánh nắng đã lên cao, trong Diêm Tào Sát Viện rất vắng vẻ, khắp viện yên tĩnh đến lạ. Trái lại, bên Lưu Trạch thì lại như thể đang đánh trận.
“Nhanh nhanh nhanh! Mau đưa váy của ta đến!”
“Trời ơi, trâm cài xiêu cả rồi!”
“Cô nương, ráng nhịn chút, đừng ăn uống gì hết! Nhỡ đang tiếp khách mà muốn đi vệ sinh thì mất mặt lắm!”
“Hoa điệp đâu? Mau dán hoa điệp lên trán ta!”
Đám nha hoàn rối rít đánh thức tiểu thư nhà mình, giúp nàng ta mặc lụa là, cài trâm đeo vòng, đánh phấn bôi son, vẽ mày điểm mắt...
Lưu ma ma ngủ rất say, nếu không phải nha hoàn gọi, chắc nàng ta còn nằm thêm nữa. Mãi đến khi mặt trời lên đến ngọn cây, nàng ta mới xoa xoa cổ mỏi, mặc quần áo chỉnh tề rồi bước vào tiểu viện, thong dong bắt đầu đi một vòng kiểm tra từ dãy đông.
Không tệ, phòng của Quỳnh Hoa và Hương Ngô đều đang bận rộn chuẩn bị.
“Dù bảo phải nhanh nhưng cũng đừng sốt ruột quá.” Lưu ma ma dặn dò.
Thấy hai tiểu nha đầu khẽ khàng đáp lời, nàng ta hài lòng gật đầu rồi tiếp tục đi đến chính phòng.
Cốc cốc cốc.
Một lúc sau trong phòng vẫn không có động tĩnh. Lưu ma ma cau mày, giơ tay đẩy cửa bước vào.
Phòng không lớn, vừa liếc mắt đã thấy ngay Họa Bình đang cuộn tròn ngủ say dưới bệ thêu.
Đã là giờ nào rồi mà còn chưa chịu dậy! Sắc mặt Lưu ma ma tối sầm, nàng ta đá mạnh vào chân Họa Bình.
Họa Bình giật mình tỉnh dậy, vừa thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của Lưu ma ma, nàng ta sợ hãi kêu lên: “Lưu ma ma, sao người lại đá con?”
Cái con Họa Bình lười chảy thây này càng lúc càng vô phép! Đợi xong xuôi mấy ngày tới, nàng ta nhất định sẽ bảo cha mẹ nó dạy dỗ lại cho tử tế.
Lưu ma ma nghĩ vậy rồi vén màn trướng lên. Sau tấm màn lụa mỏng, chăn đắp phồng lên, rõ ràng là Lục Châu vẫn còn đang ngủ.
Không biết điều chút nào, giờ này rồi mà còn chưa chịu dậy. Lưu ma ma cau mày, kéo mạnh chăn ra: “Lục Châu, dậy mau…”
Nhưng dưới chăn lại không phải người mà là một chiếc gối trúc màu xanh. Đặt ngay ngắn chỉnh tề, vuông vức như một khối đá.
Một bên còn đặt chiếc hòm trang điểm bằng gỗ sam chạm hoa, bên trong trống không chẳng còn gì.
Lưu ma ma choáng váng đầu óc, chỉ cảm thấy máu nóng xộc thẳng lên đỉnh đầu, sắc mặt lập tức biến đổi, quay phắt lại quát lớn: “Đứng đó làm gì! Mau đi tìm Lục Châu! Trong sảnh, trong vườn, từng xó xỉnh một cũng phải lật tung lên mà tìm! Nhanh lên!”
Lý bà tử theo sau hoảng hốt dẫn mấy nữ nhân khỏe mạnh vội vã chạy ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Họa Bình mặt mày trắng bệch, đứng run lẩy bẩy bên giường như con chim cút.
Lưu ma ma thấy thế thì lửa giận càng bốc cao, nàng ta tát Họa Bình hai cái vang rền, vừa đánh vừa chửi: “Con lười chết dẫm này! Bảo trông người mà mày trông vào bụng chó à? Mắt mày không cần nữa hả? Bị đờm làm mê đầu rồi à? Đồ tiện nô!”
“Ai da... Ma ma... Tha cho con... Đau quá... Không dám nữa đâu...” Họa Bình vừa khóc vừa né nhưng Lưu ma ma đang tức giận bừng bừng nào chịu tha. Chửi đến mệt, nàng ta dứt khoát dùng tay véo mạnh một vòng trên da thịt, đau đến nỗi Họa Bình rên thảm.
Họa Bình gào khóc, cuối cùng cũng thốt ra lời: “… Trong bếp! Trong bếp!”
Lưu ma ma sững lại, nghi ngờ nhìn nàng ta. Họa Bình như bắt được cọng rơm cứu mạng, túm chặt lấy tay áo Lưu ma ma, vừa khóc vừa nức nở nói: “Tối qua, tối qua cô nương nói sáng nay muốn ăn cháo. Nhất định là tự đi lấy rồi.”
Lưu ma ma càng nghĩ càng tức, dứt khoát vớ lấy cây roi tre mảnh chuyên dùng để dạy dỗ ngựa gầy mà mình mang theo bên người, quất thẳng xuống đầu nàng ta: “Đồ ngu xuẩn! Đúng là thứ ngu si đần độn! Ngày thường cho các ngươi ăn uống, ăn vào bụng chó cả rồi hả! Đồ đê tiện, tâm địa dơ bẩn thối nát! Mày sống để làm gì! Chết đi cho xong!”
Họa Bình khóc đến nỗi thở không ra hơi, chỉ lo che đầu không lo nổi che mông, nàng ta bị đánh đến mức trên mặt trên người từng vết roi nổi lên rớm máu.
Ở nhà nàng ta chưa bao giờ phải chịu uất ức thế này, vừa giận vừa tủi, chỉ biết gào lên: “Người đánh con làm gì! Đánh con làm gì chứ! Con Lục Châu đó ai cũng biết là muốn trèo cao kiếm giàu sang, ai mà ngờ được lại bỏ trốn cơ chứ!”
Lưu ma ma càng nghe càng tức, xưa nay nàng ta quen thao túng người khác, giờ bị kẻ dưới lừa gạt mà tức đến run người. Nàng ta đang giơ roi chuẩn bị đánh tiếp thì Lý bà tử vừa mới ra ngoài tìm Lục Châu đã hốt hoảng chạy lật đật quay vào.
“Lưu ma ma! Không xong rồi! Trần Hà Hoa với Vương tam nương bị người ta trói lại rồi!”
Cơn chóng mặt dữ dội khiến Lưu ma ma đau đầu như búa bổ.
“Ngay sau cửa nhỏ ở góc sau ấy! Hai người bị lột sạch đồ, ném vào bụi hoa, đầu thì bê bết máu, trói chặt lắm!” Lý bà tử run rẩy không yên: “Lưu ma ma, hay là người ra xem thử đi?”
Xem cái rắm! Chắc chắn Lục Châu đã trốn khỏi phủ rồi! Ngực Lưu ma ma như bị đè tảng đá, cơn tức dâng cuồn cuộn, nàng ta ném phăng cây roi xuống đất, mặc kệ Họa Bình đang khóc lóc muốn đi tìm Trần Hà Hoa, gằn giọng ra lệnh: “Tất cả tản ra cho ta, từ cửa sau lục soát thẳng ra ngoài. Nó là nữ tử yếu ớt, chưa từng ra cửa lớn hay cửa nhỏ, chạy không được bao xa đâu!”
“Nhưng, nhưng mà Lưu ma ma, nửa canh giờ nữa là lão gia tới rồi!” Hộ viện Lưu Bằng hấp tấp chạy tới bẩm báo.
Được lắm! Con tiện nhân kia đúng là muốn lợi dụng thời cơ kéo dài thời gian phải không!
“Chia một nửa người ra tìm nó.” Lưu ma ma nghiến răng: “Nửa còn lại ở lại viện, chờ khách đến cửa!”
Nàng ta chỉ vào Lưu Bằng: “Ra ngoài thì cẩn thận, đừng gây họa cho ta!”
“Ma ma cứ yên tâm.” Tất nhiên Lưu Bằng hiểu rõ, làm chuyện này không thể lộ liễu được. Ở đất Dương Châu phồn hoa, người giàu đông như nấm, bọn họ chỉ là dân đen dạy kỹ nữ, đâu dám tùy tiện làm càn?
“Còn nữa.” Giọng Lưu ma ma trầm lạnh như thể muốn lột da róc xương: “Nếu đến giờ thân ba khắc còn chưa bắt được tiện nhân kia, ngươi cầm thiếp của lão gia đến nha môn báo trốn nô cho ta!”
Lưu Bằng giật mình, lạnh sống lưng. Đây là muốn đuổi cùng giết tận sao!
Nếu Lục Châu không rời khỏi Dương Châu, sớm muộn cũng bị bắt lại. Còn muốn rời khỏi đây thì phải có giấy thông hành. Nhưng một khi đã bị báo là nô tỳ bỏ trốn thì chỉ cần đến quan phủ làm giấy sẽ lập tức bị bắt ngay.
Lối trước lối sau đều bị chặn hết. Lưu Bằng lạnh toát cả người. Lưu ma ma đúng là nhẫn tâm đến tận xương!
“Hừ!” Lưu ma ma cười lạnh, mặt tối sầm: “Ngươi đừng có mà mềm lòng với con tiện nhân đó! Nó trốn đi rồi, ngươi cũng mất một khoản bạc đấy!” Bán một đứa con gái, cả phủ trên dưới ai cũng được chia phần, tuy không nhiều nhưng cũng là một nguồn thu.
Chút lòng thương hại ít ỏi trong lòng Lưu Bằng tiêu tan như sương mai. Hắn ta sa sầm mặt, chỉ tay gọi mấy người: “Ngươi, ngươi, với ngươi, theo ta!”