Màn đêm buông xuống, trong Diêm Tào Sát Viện.

Bùi Thận đứng trước chiếc án thư bằng gỗ lim chạm khắc hoa văn Tứ quân tử, đầu án uốn cong kiểu cánh én. Trên án đặt một chiếc bình cổ dáng ống bằng sứ quan lò Thiên Thanh, cắm nghiêng vài cành lá sen xanh biếc, tươi mướt.

Dưới ánh đèn rực rỡ, hắn đang vô thức mân mê một cây bút tre sơn mài xanh thẫm làm từ gỗ trúc. Bỗng bên ngoài có người khẽ gõ cửa.

“Gia, đã tìm được một quyển sổ sách, chỉ là...” Thị vệ Lâm Bỉnh Trung bước vào dâng sổ lên, ngập ngừng nói tiếp: “Khi nô tỳ đến Lưu Trạch thì phát hiện có một nữ nhân đánh ngất hai bà tử gác cổng như thể đang định bỏ trốn. Vì sợ xảy ra biến cố nên thuộc hạ mang cả nàng ta về.”

Nói rồi, hắn đặt bao tải đang vác trên vai xuống, định cởi dây.

“Không cần mở!” Thẩm Lan nằm trong bao tải đột nhiên lên tiếng khiến Lâm Bỉnh Trung bị dọa đến giật mình.

Ngay cả Bùi Thận cũng sững lại rồi sắc mặt trầm xuống: “Chút nữa ra ngoài tự đi lĩnh mười trượng.”

Người trong bao tải không nhúc nhích suốt cả dọc đường, Lâm Bỉnh Trung còn tưởng nàng hôn mê nên mới sơ suất để đối phương nghe thấy hai chữ sổ sách. Hắn biết mình lỗ mãng nên không dám cãi, chỉ đứng qua một bên nhận tội.

Thẩm Lan đã tỉnh từ nửa đường vì bị xóc nhưng tứ chi bị trói, nàng không có cách nào để chạy trốn nên đành giả vờ bất tỉnh. Giờ thấy họ sắp mở bao, nàng vội lên tiếng: “Hai vị hảo hán, ta bị nhốt trong bao chưa từng thấy mặt các người, xin hãy tha mạng!”

Thấy nàng thế này, Bùi Thận hỏi: “Ngươi là người ở đâu? Sao lại đi ra từ Lưu Trạch?”

Thẩm Lan biết đối phương có thể âm thầm bắt cóc mình đi thế này chắc chắn không phải loại người như Lưu ma ma hay người mình có thể đối đầu, nàng đành thành thật đáp lại: “Ta vốn là nha hoàn trong Lưu Trạch, vì không chịu nổi bị đánh chửi nên trốn đi vào lúc nửa đêm. Mong hai vị hảo hán thương tình tha cho.”

Nha hoàn ư? Bùi Thận cười lạnh: “Toàn lời dối trá.”

Thẩm Lan khẽ rùng mình, rồi nàng nghe thấy Bùi Thận lạnh lùng nói tiếp: “Ngươi là một nha hoàn, muốn rời khỏi phủ thì bịa một lý do ra ngoài là xong, một đi không trở lại cũng chẳng ai quản. Việc gì phải lén lút giữa đêm khuya? Chỉ sợ ngươi không phải nha hoàn, e là ngựa gầy trong Lưu Trạch thì có!”

Thẩm Lan thấy mình bị nhìn thấu lập tức nói: “Vị tráng sĩ này quả là tinh tường! Tiểu nữ quả thực xuất thân là ngựa gầy. Từ nhỏ nhà nghèo nên chưa từng được ăn no một bữa. Sau khi bị bán đi lại không học được thi ca cầm toán, thêu thùa cũng chẳng xong nên ngày ngày đói khát chỉ còn da bọc xương, khổ không kể xiết. Chỉ đành liều mạng trốn đi trong đêm. Xin hai vị tráng sĩ thương xót!”

Lời nói này quả thực đáng thương, giọng nói còn vương chút nghẹn ngào khiến Lâm Bỉnh Trung đứng bên cạnh cũng không khỏi động lòng. Nhưng Bùi Thận lại là kẻ lạnh như băng, chỉ thản nhiên đáp: “Lại nói dối.”

“Một mình ngươi đánh ngất hai bà tử, chắc chắn là có tính toán. Hạng người lanh lợi như ngươi mà nói mình ngu dốt không học được gì sao? Toàn là chuyện hoang đường!”

Thẩm Lan nghiến răng, thầm rủa sao hôm nay trúng phải cái gì mà đen đủi như vậy, vừa ra khỏi hang hổ lại gặp phải sát tinh.

Bùi Thận thấy nàng không lên tiếng nữa chỉ cho rằng nàng đang tính toán lời nói, lúc thì bảo sợ thấy mặt hắn và Lâm Bỉnh Trung, lúc thì tự xưng là nha hoàn, lại nói mình đói đến vàng vọt hốc hác. Rõ ràng là sợ hắn mở bao ra thấy mặt rồi sinh tà ý mà thôi.

“Đi đi, mở bao ra.” Bùi Thận ra lệnh, hắn lại càng muốn xem xem là giai nhân thế nào mà giở lắm trò đến vậy.

Bao vừa mở ra, ánh sáng bất ngờ chiếu vào khiến Thẩm Lan không kịp thích ứng, nước mắt sinh lý trào ra làm mắt nàng ươn ướt.

Nàng ngẩng đầu nhìn, đôi mắt trong như nước rửa, môi đỏ răng trắng, tóc mây mặt ngọc, vẻ đẹp thanh tú thuần khiết, vừa nhìn đã khiến người ta không nỡ rời mắt. Dưới ánh đèn lờ mờ, chỉ thấy mỹ nhân lệ vương nơi khóe mắt, nửa vui nửa giận, tựa như đang nũng nịu lại thêm phần phong tình mê hoặc.

Bùi Thận thoáng ngây người.

Hắn nhìn Thẩm Lan, Thẩm Lan cũng nhìn lại hắn.

Người nọ vận trường bào gấm dệt hoa văn lá trúc, đầu đội ngọc quan, lưng thắt đai gấm, chân mang giày quan, thân hình cao ráo, vai rộng lưng dày, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao, môi mỏng, khí chất trầm ổn, tướng mạo như núi cao vực sâu toát lên vẻ uy nghi bức người.

Thẩm Lan âm thầm khắc sâu gương mặt khốn kiếp này vào trong đầu, sau đó cúi đầu xuống.

Nàng vốn đã xinh đẹp, nay cúi đầu lại càng khiến người ta liên tưởng đến hoa hải đường e ấp hay Phật bà rủ mi mềm mại đến nao lòng.

Bùi Thận bất giác nuốt một ngụm nước bọt, khẽ ho khan một tiếng: “Sao ngươi không trốn đi từ sớm mà lại chọn đúng đêm nay? Chẳng lẽ ngày mai ngươi phải đến phủ nhà ai sao?”

Thẩm Lan nhanh trí đáp ngay: “Vâng, là đã hẹn với người ta ngày mai phải đến phủ Tuần Diêm ngự sử tân nhiệm. Nếu ngày mai ta không xuất hiện, chắc chắn ngự sử đại nhân sẽ sai người đến tìm.”

Trong tình thế này, nàng đành đánh cược rằng vị ngự sử kia còn chút uy danh, đủ để khiến đối phương dè chừng. Nhưng không biết vì sao, câu vừa dứt đã khiến cả căn phòng bỗng lặng như tờ.

Sự im lặng này khiến người ta ngồi cũng không yên, đứng cũng chẳng xong.

Một lúc sau, Bùi Thận bỗng bật cười sang sảng: “Sao ta lại không biếts ngày mai ta lại có cuộc hẹn với giai nhân vậy?”

Thẩm Lan sững sờ, nàng đột ngột ngẩng đầu, chỉ thấy người kia đang mỉm cười bước đến tự tay tháo dây trói trên tay nàng, còn đỡ nàng đứng dậy.

Hắn càng cười Thẩm Lan lại càng thấy lạnh sống lưng.

Vừa thoát hổ huyệt lại rơi vào hang sói.

“Ngài là...” Thẩm Lan vừa đứng vững đã bị hắn phát hiện ra vòng eo to bất thường, rõ ràng là do cố ý quấn thêm áo để che giấu dáng người. Bùi Thận bật cười thành tiếng, mắng khẽ: “Đúng là yêu tinh tinh quái!”

Hai người vốn chẳng quen biết mà đối phương lại cư xử thân thiết như thế khiến lòng nàng trĩu xuống. Thẩm Lan cúi đầu, dè dặt nói: “Đại nhân, dân nữ ngu dốt không hiểu chuyện, vừa rồi toàn nói bậy.”

Bùi Thận thấy nàng như vậy thì “ồ” một tiếng, ra vẻ hào hiệp: “Nếu ngươi không phải là người người ta tặng cho ta, vậy ta đưa ngươi về lại Lưu Trạch, coi như làm việc thiện đi.”

Vừa nói hắn vừa định gọi người, Thẩm Lan hốt hoảng vội vàng cúi người cầu xin: “Đại nhân! Vừa rồi dân nữ nhất thời hoảng loạn, lỡ lời dối gạt đại nhân, mong đại nhân rộng lượng bỏ qua.”

Rồi nàng nói tiếp: “Dân nữ xuất thân hèn mọn, là con nhà quê mùa thất học, chẳng biết chữ nghĩa nhưng cũng hiểu đạo lý làm người trong sạch. Chỉ vì không muốn làm nữ nhân trong thanh lâu mà mới mạo hiểm bỏ trốn, mong đại nhân thương xót, coi như hôm nay chưa từng gặp dân nữ.”

Bùi Thận khẽ cong môi, cầm cây bút chỉ vào nàng, nói như đùa: “Ngươi không thật lòng. Đã gặp rồi thì sao coi như chưa từng gặp được?”

Thẩm Lan biết hắn sẽ không dễ dàng tha cho mình, nàng cũng không vòng vo nữa hỏi thẳng: “Không biết đại nhân muốn xử trí dân nữ thế nào?”

Bùi Thận nhìn nàng vài lần, thấy dù nàng cúi đầu vẫn không che nổi dung nhan như ngọc, nảy ý: “Ngươi vốn định được đưa đến phủ ta, nay lại tự mình chạy đến trước mặt, đúng là duyên phận trời định.”

Thẩm Lan thầm nghiến răng, giận đến run người nhưng ngoài mặt vẫn gắng gượng nặn ra một nụ cười cung kính: “Ý đại nhân là gì?”

Bùi Thận cười nói: “Ngươi thân nữ nhi yếu đuối, tay không đủ sức trói gà, dù có trốn ra ngoài được thì ngày tháng sau này cũng chẳng dễ sống. Đã vậy, chi bằng cứ ở lại bên cạnh bổn quan đi.”

Thẩm Lan nhất thời nghẹn lời, bi thương dâng trào. Nàng không muốn làm thiếp cho người ta, nàng đã cắn răng chịu đựng suốt một năm mới thoát khỏi Lưu Trạch, ai ngờ vừa ra khỏi miệng cọp lại rơi vào hang sói. Cuối cùng vẫn phải rơi vào kiếp làm thiếp.

Nàng không cam lòng, nghiến răng hỏi: “Đại nhân có ý gì?”

“Bổn quan mới nhậm chức, đám nha hoàn bà tử trong viện chân tay vụng về khó dùng, không thể trọng dụng được. Ta đang muốn tìm một nha hoàn hiểu chút chữ nghĩa đến hầu hạ việc thường ngày.”

Nha hoàn? Thẩm Lan kinh ngạc không thôi. Nhất thời nàng không biết nên mừng hay nên buồn. Không phải làm thiếp đương nhiên là việc tốt, nhưng làm nha hoàn thì có thể khá hơn được bao nhiêu chứ?

Thẩm Lan cắn răng nói: “Đại nhân, dân nữ chỉ muốn làm một nữ tử lương thiện, sống cuộc đời yên ổn.”

Lời này ý là không muốn làm thiếp, cũng không muốn làm nô tỳ.

Sắc mặt Bùi Thận lập tức lạnh xuống: “Ngươi vốn xuất thân từ ngựa gầy, chắc chắn đã ký vào nô tịch. Hiện giờ chẳng qua là đổi từ kỹ viện sang làm nô tài của bổn quan. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy bổn quan còn không bằng một tú bà sao?”

Nói xong, hắn cười mà như không: “Nếu ngươi không muốn hầu hạ bổn quan cũng được thôi. Có điều hôm nay đúng lúc ta bắt được một nô lệ bỏ trốn. Theo luật, nô lệ bỏ trốn bị bắt có đánh chết cũng không sao cả.”

Thẩm Lan bị hắn uy hiếp lại thấy sắc mặt hắn lạnh lùng, nàng biết người này đã mất kiên nhẫn. Nếu nàng còn tiếp tục tranh luận, chỉ sợ thật sự sẽ bị phạt tội đánh chết.

Thôi vậy, còn sống là còn hy vọng. Trước cứ thuận theo, qua được cửa ải này rồi tính đường trốn tiếp.

“Dân nữ nguyện ý hầu hạ đại nhân.” Thẩm Lan cố ý tỏ ra cung kính.

Thấy nàng đã biết điều, Bùi Thận dịu giọng hỏi: “Ngươi tên thật là gì?”

Ban đầu Thẩm Lan định nói tên mình nhưng nghĩ lại, tên thật phải chờ khi trốn thoát mới có thể dùng, nàng đáp: “Lục Châu.”

“Lục Châu?” Bùi Thận liếc mắt nhìn nàng, cười nhạt. “Cũng khá hợp đấy.”

“Chỉ là cái tên này không may mắn mà ngươi nay đã làm nha hoàn, tất nhiên phải đổi tên. Giờ đã tháng sáu, hoa nở đầy sân, cảnh sắc rực rỡ, vậy gọi là Thấm Phương đi.”

Thẩm Lan vốn luôn giữ vững nguyên tắc “trừ chết ra thì không có chuyện gì là to tát” nên biết cúi đầu đúng lúc: “Vâng.”

Bùi Thận liếc nàng một cái, nàng lập tức hiểu ý, nói: “Nô tỳ tạ ơn gia đã ban tên.”

Thấy nàng cung kính như thế, Bùi Thận cũng dịu giọng hơn: “Ngươi ở Lưu Trạch bao lâu rồi? Đã từng nghe đến người tên Lưu Cát chưa?”

Lúc nãy Thẩm Lan có nghe bọn họ nhắc đến sổ sách, chắc là đến Lưu Trạch để tìm thứ gì đó. Mà sổ sách là chuyện rất kín đáo, đã tra ra thì e là biết được không ít điều rồi.

Nàng suy nghĩ một lát, bèn thành thật nói: “Ở đó bảy năm. Lưu ma ma thường khoe mẽ mình có quan hệ với thương nhân muối Lưu Cát, nhờ thế mới làm nghề ngựa gầy, bên ngoài thì nói là người nhà. Năm ngoái lúc Lưu Cát đến chọn người, nô tỳ từng thấy tận mắt. Khi Lưu Cát đứng dậy, Lưu ma ma dựa sát vào còn đỡ ông ta một cái. Ta đoán có lẽ hai người họ là gian phu dâm phụ.”

Nghe nàng nói hai chữ “gian phu” một cách thản nhiên như vậy, Bùi Thận âm thầm nghĩ quả nhiên xuất thân từ nơi đó, chẳng biết liêm sỉ là gì. Sợ rằng “tranh tránh hỏa”, “thơ từ dâm uế” gì đó nàng cũng đã từng học qua.

Bùi Thận nhất thời sinh lòng không vui, nhàn nhạt nói: “Chỉ là đứng gần nhau mà thôi, sao ngươi biết quan hệ giữa hai người đó?”

Thẩm Lan không nói một lời, bước lên hai bước về phía Lâm Bỉnh Trung. Lâm Bỉnh Trung theo phản xạ lùi lại nửa bước, cúi đầu không dám nhìn nàng.

“Đại nhân, đây mới là phản ứng bình thường khi nam nhân gặp nữ nhân.”

Bùi Thận nhìn chằm chằm nàng vài giây, thấy nàng đến gần Lâm Bỉnh Trung mà mặt không đỏ tim không loạn, ngược lại người kia thì đỏ mặt cúi đầu, trong lòng chỉ thấy nữ nhân này đúng là kiểu người dễ dãi, buông thả chẳng ra gì.

Một chút tâm tư của hắn cũng phai nhạt đi, hừ lạnh: “Ngươi lui xuống đi.”

Thẩm Lan không rõ vì sao hắn lại đột nhiên đổi sắc mặt nhưng không phải hầu hạ hắn thì còn gì tốt bằng, thế là nàng vui vẻ rời đi.

Lúc này trời vừa hửng sáng, trong viện đã có nha hoàn dậy sớm quét dọn.

Thẩm Lan bước vào hậu viện, nàng biết thân biết phận nên cất tiếng hỏi: “Xin hỏi muội muội, người làm trong phủ ở đâu vậy?”

Tiểu nha hoàn đang quét sân ngẩng đầu lên, vừa trông thấy mặt Thẩm Lan liền ngây người như mộng, một lúc sau mới hoàn hồn hỏi: “Tỷ là…?”

“Là nha hoàn mới vào phủ.” Thẩm Lan nói.

Nha hoàn kia tên là Trụy nhi, lúc này ngơ ngác đáp hai tiếng “ồ” rồi mới dẫn nàng đến dãy phòng phía dưới.

Tuần Diêm ngự sự tiền nhiệm của Dương Châu xây dựng Diêm Tào Sát Viện vô cùng rộng rãi, cộng thêm người hầu trong viện không nhiều, dù là phòng ở phía dưới cũng đủ để mỗi người có một gian riêng.

Thẩm Lan chọn tùy ý một phòng không quá xa cũng chẳng quá gần rồi nằm lên giường nghỉ ngơi.

Nàng đã không ngủ suốt một ngày một đêm, lại bôn ba khắp nơi, tinh thần rất căng thẳng. Lúc này vừa nằm xuống giường, nàng vốn định sắp xếp lại suy nghĩ, tính toán xem con đường sau này nên đi thế nào. Nào ngờ đầu vừa chạm gối đã chìm vào giấc ngủ.

Nàng ngủ rất say nhưng trong thư phòng, Bùi Thận lại hoàn toàn không buồn ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play