Thẩm Lan trở về phòng, vừa thấy nàng mặt mày ủ rũ nằm vật lên giường, Họa Bình liền biết nàng lại thua bạc rồi.

Trằn trọc mãi không ngủ được, Thẩm Lan bực bội nói: “Họa Bình, đốt cho ta một nén hương an thần đi.”

Họa Bình biết nàng vì thua bạc mà lòng buồn, ngủ không yên, cũng chẳng muốn chọc giận nàng, ngoan ngoãn dậy đốt hương.

Nào ngờ khi nàng ta mơ mơ màng màng sắp ngủ, Thẩm Lan lại nói: “Khuya rồi mà mở cửa sổ vẫn thấy ngột ngạt, Họa Bình, ngươi đi mở cửa phòng ra cho thoáng một chút.”

Họa Bình buồn ngủ đến mơ màng không muốn dậy, Thẩm Lan lầm bầm rồi tự mình đứng dậy mở cửa.

Lắng nghe tiếng bước chân nàng quay lại giường, lại thấy nàng buông móc rèm chăn, yên ổn nằm xuống ngủ, lúc này Họa Bình mới yên tâm nhắm mắt.

Gió đêm mùa hạ lùa vào phòng xua tan khí nóng trong phòng, dưới tác dụng của hương an thần, Thẩm Lan và Họa Bình mơ màng thiếp đi.

Hôm sau, Lưu ma ma lại gọi Thẩm Lan và các cô nương luyện các môn quy củ.

Ngâm thơ đối câu, thổi sáo đánh đàn đều là những ngón nghề phải học từ nhỏ. Đến tối, đêm khuya vắng lặng, Thẩm Lan lại đúng giờ xách đèn lồng xuất hiện ở cửa góc.

“Ai dà, Lục Châu cô nương đến rồi!” Vương tam nương vội nói: “Mau mau! Hôm nay chúng ta mang đủ bạc đến rồi!”

Nghe vậy, Thẩm Lan liền ngẩng cao đầu: “Thế mới đúng chứ!”

Ba người không nói nhiều lại ngồi xuống ghế con trước cửa góc, bắt đầu đánh chàm điếu.

Tay nghề đánh bạc của Thẩm Lan thật sự quá kém, vận đỏ cũng không có. Mới một lúc mà ba cây trâm bạc đã bị thua sạch.

Nàng cắn môi đỏ mọng, có chút do dự không biết có nên chơi tiếp không.

“Hay hôm nay dừng ở đây thôi.” Thẩm Lan nói.

Vương tam nương đang thắng nào chịu để nàng rút lui, bà ta vội la lên: “Mới thua đã đòi đi sẽ phá hỏng vận đỏ đó!”

Trần Hà Hoa vừa tính toán xem sau này lấy được bao nhiêu đồ, vừa khuyên: “Phải đó phải đó, người đâu có thể thua mãi được.”

Thẩm Lan nghĩ nghĩ: “Các ngươi nói cũng có lý. Thôi được, hôm nay ta nhất định phải thắng lại.”

Nói rồi, nàng lại đánh mấy ván nữa, lần này toàn bộ trang sức đều thua sạch.

Thấy nàng thua đến không còn gì, Trần Hà Hoa và Vương tam nương cố nén vui mừng nói: “Lục Châu cô nương, hôm nay vận khí của người không tốt lắm! Hay là chúng ta dừng ở đây đi?”

“Không được!” Thẩm Lan nói: “Ngày kia Lưu lão gia sẽ đến chọn người, tối mai phải chuẩn bị rồi, không thể đánh nữa, hôm nay là ngày cuối, phải chơi cho sướng tay chứ!”

Trần Hà Hoa do dự nói: “Nhưng Lục Châu cô nương, người đã thua sạch hết đồ rồi, đâu còn bạc nữa?”

Thẩm Lan lập tức tức giận: “Hai con mụ già các ngươi! Vừa thắng bạc đã muốn đi! Làm gì có cái lý đó!”

Vương tam nương vội nói: “Lục Châu cô nương, không phải bọn ta... Lục Châu cô nương! Lục Châu cô nương!”

Lục Châu đã xách đèn lồng tức giận bỏ đi.

Vương tam nương định đuổi theo lại bị Trần Hà Hoa kéo lại: “Ngươi đuổi theo làm gì! Một con nghèo rớt mồng tơi không có đồng nào thì theo để làm gì!”

“Nhưng lỡ sau này nàng ta phát đạt thì sao? Chẳng phải chúng ta sẽ đắc tội với nàng ta sao?”

Nghe thấy nỗi lo của Vương tam nương, Trần Hà Hoa đập đùi cười đến rơi cả nước mắt: “Ôi chao ôi, ta ở chỗ Lưu ma ma này mười lăm năm rồi! Đưa tiễn bao nhiêu cô nương rồi! Nói gì mà leo lên cành cao, toàn là chuyện hão, người khác tâng bốc nàng ta vài câu 'cô nương cô nương' là tưởng thật. Mấy con ngựa gầy muốn đổi đời có được mấy con đâu! Chẳng phải cũng bị bán đi bán lại đó sao. Nói cho cùng, con Lục Châu đó còn chẳng bằng bọn mình! Dù sao bọn mình cũng là lương dân, lúc nó bị cha mẹ bán cho Lưu ma ma, ký tên vào sổ là thân phận nô lệ đấy!”

Vừa nói, bà ta vừa hung hăng nhổ một bãi nước bọt về hướng Lục Châu rời đi: “Thứ gì chứ!”

Thẩm Lan hoàn toàn không hay biết mình bị mắng, mà dù có biết nàng cũng chẳng để tâm.

Nàng thuận lợi quay về phòng, như thường lệ vì thua bạc mà tức đến không ngủ được, bèn đốt hai que hương an thần rồi lại mở cửa cho thông gió giải nhiệt.

Hôm sau vẫn là luyện tập bài vở như thường, thậm chí vì ngày mai Lưu lão gia sẽ đến, thành bại đều dựa vào lần này, sau khi Lưu ma ma cảnh báo nhiều lần thì đã sớm cho các nàng về phòng, chọn trước kiểu trang điểm, y phục, trang sức.

Trong viện ai nấy đều cuống cuồng bối rối, rối ren bận bịu.

“Hoạ Bình, Lưu ma ma đang ở phòng của Quỳnh Hoa, ngươi mau đến hỏi bà ấy có tấm lụa trắng nhạt, mỏng và mịn không, nếu có thì cắt lấy một dải, chiếc áo lụa trắng viền này phải có đường viền mới đẹp hơn.”

Hoạ Bình đáp lời, vội vã chạy đi tìm Lưu ma ma. Đợi nàng ta trở về, Thẩm Lan đang thử cây trâm, vừa thấy nàng ta bước vào nàng liền vội vàng nói: “Cây trâm sen cánh mảnh bằng bạc mới này phối với váy sa la màu thiên thanh cứ thấy kỳ kỳ. Ngươi mau đi nói với Lưu ma ma xem còn trâm bạc hay trâm ngọc nào khác không?”

Hoạ Bình vừa mới chạy về còn chưa kịp thở dốc lại bị sai đi. Nhưng mấy nha hoàn của các cô nương khác trong viện cũng đều bận rộn quay mòng mòng, nàng ta cũng chẳng tiện nói gì, chỉ nhổ một bãi chửi đồ gây chuyện rồi lại vội vã đi tìm Lưu ma ma.

Vừa bưng về mấy cây trâm ngọc và vài bông hoa nhung đã đến giờ cơm trưa, nàng ta lại vội vàng đến nhà bếp lấy cháo cơm.

Buổi chiều lại bị Thẩm Lan sai đi, bảo đi dò xem Quỳnh Hoa với mấy người kia trang điểm ra sao, hại nàng ta phải chạy đến phòng bên dò xét suýt nữa thì bị người ta đuổi ra ngoài.

Một ngày trôi qua, chân nàng ta như nhỏ đi một vòng, người thì mệt đến thở hồng hộc.

Hoạ Bình ngồi xuống ghế, vừa rủa thầm một tràng vừa tỉ mỉ kiểm lại từng món trang sức, lấy ra chiếc chìa khoá luôn mang bên mình, định cất mấy món vàng bạc ngọc ngà này vào hộp trang sức.

Thẩm Lan thấy vậy, than thở phất tay: “Không cần khoá đâu, mấy món trang sức này ta đã thua sạch cho nương ngươi rồi.”

Hoạ Bình mừng rỡ xen lẫn kinh ngạc. Cái con nghiện cờ bạc này vậy mà lại đem cả đống trang sức đi đánh bạc thua cho nương nàng ta! Vậy chẳng phải tất cả mấy món này đều là của nàng ta rồi sao!

Bánh từ trên trời rơi xuống, Hoạ Bình nhất thời vui sướng đến mức không biết nên làm gì cho phải.

Thẩm Lan thở dài: “Ngày mai nếu ta được chọn trúng thì ngày kia phải đi rồi. Hôm nay có lẽ là lần cuối cùng ta được nhìn thấy chúng. Để ta gối đầu ngủ một đêm với chúng đi.”

Hoạ Bình mừng đến mức vội vàng an ủi: “Cô nương đừng buồn, cô nương có nhan sắc thế này, gả cho quan to quý nhân là chuyện trong tầm tay, sau này phát đạt rồi, vàng bạc đầy người, ai mà thèm nhìn mấy thứ đồ rách nát này chứ.”

Thẩm Lan phất tay, chán nản cầm hộp trang sức lên, lưu luyến vuốt ve một lượt rồi nhét vào dưới gối.

Hoạ Bình nằm trên ghế để chân, vui vẻ đến mức rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp.

Đêm xuống, lần này rốt cuộc Thẩm Lan cũng không đi đánh bạc nữa. Nàng nằm trên giường, bồn chồn trằn trọc.

“Hoạ Bình, ta không ngủ được, ngươi đã đốt hương an thần chưa?”

“Cô nương” Hoạ Bình đang lơ mơ buồn ngủ liền bị đánh thức, bật dậy khỏi ghế: “Nô tỳ đi đốt thêm một que.”

Nàng ta mở hộp hương ra, mặt mày lập tức xị xuống, quay đầu nói bất lực: “Cô nương, hôm nay đã đốt ba que rồi, chỉ còn lại hai que cuối cùng thôi!” Mấy ngày nay cô nương thua bạc, mỗi ngày đều mất ngủ, ngày nào cũng đốt hương, đốt mãi rồi cũng hết.

Hôm nay đã đốt nhiều như vậy, cả phòng toàn là mùi hương an thần. Nàng ta thì buồn ngủ đến nỗi mắt mở không nổi, vậy mà cô nương lại vẫn chưa ngủ được!

Thẩm Lan thở dài trở mình, dường như đêm nay hiếm hoi muốn giãi bày đôi chút: “Hoạ Bình à, ta cũng hết cách rồi, ngày mai phải gặp khách rồi, trong lòng ta rối loạn lắm!” ( truyện trên app T•Y•T )

“Cô nương... Đừng sợ, nô tỳ đoán đêm nay... Mấy cô nương chắc cũng đều không ngủ được đâu.” Hoạ Bình líu ríu nói, mí mắt trên mí mắt dưới đánh nhau liên tục.

“Ôi...” Thẩm Lan thở dài một tiếng: “Trời thì nóng, mùi khói của hương an thần lại nồng, mở cửa sổ cũng chẳng ăn thua, ngươi dậy mở cửa lớn ra đi.”

“Tiểu thư...” Hoạ Bình như đang bay lơ lửng cuộn mình trên ghế đạp chân, gắng sức muốn bò dậy nhưng đầu óc mơ hồ, hai mí mắt dính chặt lại với nhau, thực sự không thể mở ra nổi.

“Hoạ Bình, Hoạ Bình.”

Hoạ Bình cố gắng hết sức muốn lột mí mắt ra.

“Thôi được rồi, thôi được rồi.” Thẩm Lan xuống giường, xỏ giày vào: “Để ta đi vậy.”

“Két két —”

Thẩm Lan khẽ khàng đẩy rộng cánh cửa gỗ cũ kỹ, lẩm bẩm một câu: “Cuối cùng cũng thoáng khí rồi.”

Thường ngày cũng thường mở cửa ngủ, thậm chí Hoạ Bình còn chưa nghe thấy tiếng Thẩm Lan cởi giày lên giường, nàng ta đã không chịu nổi mà đến gặp Chu Công rồi.

Thẩm Lan cũng ngáp một cái, lẩm bẩm nói: “Hoạ Bình, sáng mai ta muốn uống cháo trắng, nhớ đi lấy nhé.”

Không rõ Hoạ Bình có nghe thấy hay không, nàng ta mệt mỏi cả một ngày lại ngửi hương an thần, giờ phút này ngủ say như chết, đang chìm trong mộng đẹp.

Chỉ có Thẩm Lan là vẫn chưa ngủ, nàng nhìn chằm chằm vào màn lụa trắng trên đầu, thỉnh thoảng lại véo tay mình ép bản thân giữ tỉnh táo.

Trống điểm canh ba, Thẩm Lan rón rén ngồi dậy, lấy ra túi thơm trống rỗng giấu trong áo ngủ khi ban ngày lừa Hoạ Bình đi chỗ khác, mở hộp trang sức, vốc một nắm hoa tai nhét vào túi thơm rồi nắm hết trâm vàng trâm bạc.

Để có thể nhét nhiều trâm hơn vào túi thơm nhỏ xíu, nàng nhét đầu nhọn của trâm vào trong, để phần thân trâm có hoa văn lộ ra ngoài, buộc chặt miệng túi rồi buộc chết vào thắt lưng mình mấy vòng. Phủ chiếc áo ngủ rộng thùng thình xuống, hoàn toàn không nhìn ra gì cả.

Tiếp đó, nàng nhẹ nhàng bò dậy khoác thêm áo choàng dày, xách giày thêu đế mềm bằng đoạn lụa, đi chân trần trên nền đất, lặng lẽ như mèo, không phát ra một tiếng động.

Nàng bước qua Hoạ Bình, lặng lẽ ra khỏi phòng.

Cửa lớn phòng đã mở toang, cánh cửa gỗ cũ kỹ không phát ra tiếng động nào, Thẩm Lan thản nhiên bước ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play