Thẩm Lan hiểu rõ chiêu trò của Lưu ma ma, nàng vẫn phải giữ nụ cười ngoan ngoãn, cúi đầu tỏ vẻ khiêm nhường.
Lưu ma ma vừa lòng gật đầu, phe phẩy quạt tròn: “Tiếp theo, đến lượt Quỳnh Hoa đi.”
Lại có từng cô nương một bước ra, trải qua luyện tập mỗi ngày lặp đi lặp lại hàng nghìn lần, chỉ cần sai một chút là bị đánh nên giờ chẳng cô nương nào dám phạm lỗi.
Thế là Lưu ma ma liên tục gật đầu.
“Quỳnh Hoa giỏi lắm!”
“Hương Ngô đúng là người đến sớm nhất, rất có phong thái.”
“Hàm Trân cũng không tồi.”
“Vân Yên bước đi đẹp lắm!”
Cho đến khi tất cả các cô nương đều đã xong, Lưu ma ma mới cười mỉm, vỗ tay Thẩm Lan: “Đã biết rõ trong lòng rồi thì đêm nay ngủ sớm một chút, mai còn phải dậy sớm trang điểm đấy!” Nói rồi phẩy tay ra hiệu cho họ lui về.
Các cô nương đồng loạt đứng dậy, Thẩm Lan cũng đương nhiên phải đứng theo.
“Lục Châu ở lại.”
Nghe vậy, Quỳnh Hoa giận đến tím mặt nhưng không dám phát tác, nàng ta chỉ tức tối liếc Thẩm Lan một cái rồi chậm rãi rời khỏi chính sảnh.
“Lục Châu à, ngươi tới đây cũng được một thời gian rồi nhỉ.” Lưu ma ma kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, nắm tay nàng chuyện trò như rất thân thiết.
Thẩm Lan chỉ cảm thấy tay mình như bị rắn độc quấn lấy, lạnh lẽo nhớp nháp khiến người ta buồn nôn.
Nàng mỉm cười dịu dàng: “Dạ phải, cũng gần bảy năm rồi.”
“Ta nuôi ngươi từ nhỏ đến lớn cũng coi như mẫu nữ tình thâm.” Lưu ma ma cảm khái: “Hồi ngươi mới tới gầy còm yếu ớt, bé tẹo như con mèo con, bây giờ thì lớn khôn xinh đẹp rồi!”
Thẩm Lan lập tức tỏ vẻ cảm kích: “Bảy năm qua cảm ơn ma ma đã chăm sóc.” Nói xong, nàng nhẹ nhàng cúi người hành lễ.
“Không cần, không cần.” Lưu ma ma vội vàng đỡ nàng dậy, còn thân mật vỗ nhẹ tay nàng: “Ngươi ấy, tuy ít nói có phần kiêu ngạo nhưng ta biết rõ, trong đám các cô nương ở đây, ngươi là người có lòng dạ tốt nhất.”
Thẩm Lan đành phải cúi đầu e thẹn khiến Lưu ma ma càng thêm hài lòng, cười càng rạng rỡ hơn: “Nay ma ma muốn tặng ngươi một cơ duyên lớn.”
Mắt Thẩm Lan lập tức sáng lên, vừa ngượng ngùng vừa mang theo chút khát vọng: “Là cơ hội diện kiến quyền quý nào phải không ạ?”
Lưu ma ma lập tức gật đầu đầy mãn nguyện.
Lục Châu không chỉ xinh đẹp tuyệt trần mà còn có tham vọng leo lên cao. Nàng tuyệt đối không cam lòng làm thiếp cho đám phú thương mà một lòng muốn leo lên giường của bậc quyền quý.
Trong đám cô nương ở đây, người khiến người ta yên tâm nhất chính là nàng.
“Ngươi cũng biết ta họ Lưu mà, miễn cưỡng lắm mới bám được vào Lưu lão gia, nói ra ngoài cũng coi như họ hàng.” Lưu ma ma chậm rãi giải thích: “Ngươi có biết Lưu lão gia làm ăn gì không?”
“Có phải Lưu lão gia chính là người đã chọn Thu Vũ tỷ tỷ vào năm ngoái không ạ?” Lúc đó nàng mới tới mang bệnh trong người, nàng tận mắt chứng kiến mấy thương nhân giàu có chọn đi ba cô nương gầy gò yếu ớt.
Còn cô nương cuối cùng không ai chọn, cuối cuộc bị bán vào chỗ mờ ám không ánh sáng.
Thấy Lưu ma ma cười tươi gật đầu, Thẩm Lan chần chừ nói: “Người đến chọn chúng ta toàn là phú thương, trong đó thương lái muối là giàu nhất. Vậy Lưu lão gia chắc là thương lái muối rồi. Nhưng quyền quý với thương lái muối thì có liên quan gì? Một bên là phú, một bên là quý, không giống có quan hệ gì cả.”
Lưu ma ma nở nụ cười đầy ẩn ý, Lục Châu có phần thông minh nhưng lại chưa đủ thông minh, như vậy mới tốt: “Ngươi có biết vị Ngự sử tân nhiệm phụ trách kiểm tra muối ở Lưỡng Hoài đã tới Dương Châu rồi không?”
“A!” Thẩm Lan kinh ngạc kêu lên: “Chẳng lẽ là…”
Lưu ma ma gật đầu: “Đúng vậy, Lưu lão gia muốn mua ngươi, để dâng cho vị đại nhân kia!”
Thẩm Lan mừng rỡ không thôi rồi lại thoáng lộ vẻ thẹn thùng, cúi đầu lí nhí nói:
“Không biết vị đại nhân ấy... Năm nay bao nhiêu tuổi?”
Đúng là gái trẻ thích đẹp! Lưu ma ma lại càng thêm yên tâm. Thấy quyền quý mà không hỏi chức quan, lại đi hỏi mặt mũi, chứng tỏ dã tâm cũng chẳng lớn, chỉ là một cô nương nhỏ thôi.
Lưu ma ma càng thêm hài lòng, bèn cười nói: “Yên tâm đi, nghe nói vị đại nhân ấy tuổi còn trẻ, dung mạo tuấn tú, chắc cũng đang độ tráng niên đó!”
Mà tráng niên với đám quan lại thường cũng đã ba bốn mươi, chắc là hơn nàng cả một con giáp. Thế nhưng Thẩm Lan vẫn cúi đầu thẹn thùng, hai má ửng hồng như mây, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Mọi sự xin ma ma định đoạt.”
Lưu ma ma vỗ vỗ tay nàng: “Được rồi, vậy ngươi cứ về đi, mấy ngày tới lo mà trang điểm thật đẹp, chỉ cần được Lưu lão gia coi trọng rồi tiến cử cho vị đại nhân kia, đời này ngươi cũng coi như có chốn gửi thân rồi.”
Thẩm Lan thẹn thùng gật đầu, cung kính hành đại lễ: “Nếu sau này Lục Châu có thể phát đạt, nhất định không quên ơn dưỡng dục của ma ma.”
Nếp nhăn nơi đuôi mắt Lưu ma ma giãn ra hẳn vì cười: “Tốt, tốt, tốt, ngươi đi đi.” ( app truyện TᎽT )
“Tạ ơn ma ma.” Lúc này Thẩm Lan mới xoay người bước ra.
Thấy nàng đi đến cửa, Lưu ma ma không nhịn được lại dặn thêm một câu: “Ba ngày nữa Lưu lão gia sẽ đến, mấy hôm nay ngươi cứ nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt.” Dù sao đây cũng là cây tiền cây bạc của nàng ta.
Thẩm Lan quay lại nhìn nàng ta một cái thật sâu, cung kính nói: “Đa tạ ma ma đã nhắc nhở.”
Đi ra khỏi đại sảnh lại sang thiên sảnh luyện tỳ bà. Vừa gảy xong khúc Nguyệt Nhi Cao lại hoà giọng cùng nhạc sư xướng một khúc tiểu điệu.
Một ngày học hành kết thúc đã là lúc trời nhá nhem tối. Thẩm Lan mệt mỏi rã rời trở về phòng. Vừa bước chân vào, nàng chẳng kịp nghỉ ngơi đã vội hỏi: “Hoạ Bình, ta còn bao nhiêu ngân lượng?”
Sáng sớm vừa hỏi qua một lần, giờ lại hỏi nữa, Hoạ Bình không khỏi dâng lên một tia khinh miệt: “Cô nương, người lại muốn đi đánh bạc ư? Tích góp suốt bảy năm cũng chỉ được năm lượng bạc, vậy mà trong vòng một năm nay đã gần như tiêu sạch rồi.”
Thẩm Lan chỉ mỉm cười, không đáp.
Nguyên thân năm xưa ngày ngày thức đêm thêu thùa suốt bảy năm, vậy mà chỉ tích được vẻn vẹn năm lượng bạc cũng bởi mẫu thân của Hoạ Bình là bà gác cổng, việc bán các phẩm thêu đều qua tay bọn họ không biết đã âm thầm chiếm đoạt bao nhiêu ngân lượng của nguyên thân.
“Chẳng bao lâu nữa ta sẽ công thành danh toại, ai còn thiếu chút bạc lẻ này chứ!” Thẩm Lan khẽ cười, môi cong như trăng non.
Khoé môi Hoạ Bình khẽ giật, trong lòng dâng lên chua xót. Nếu nàng ta cũng có được nhan sắc ấy, vậy người hưởng vinh hoa phú quý há chẳng phải là mình?
“Cô nương, chỉ còn lại hai lượng bạc thôi.” Hoạ Bình bưng ra một đống tiền lẻ cùng một miếng bạc con.
“Đủ rồi, đủ rồi.” Thẩm Lan vội vàng nhận lấy, dặn dò: “Hoạ Bình ngoan, ngươi đừng để lộ ra ngoài nhé.”
Hoạ Bình khẽ gật đầu. Người đánh bài với Lục Châu chính là thân mẫu của nàng ta, Lục Châu mười ván thua chín, cuối cùng toàn bộ bạc đều vào túi mẫu thân nàng ta. Hoạ Bình chỉ mong Lục Châu càng thua thêm nữa!
Thẩm Lan cầm bạc, đợi đến khi đêm khuya vắng lặng mới từ biệt Hoạ Bình, thân khoác trung y sắc thu hương, chân đi giày lụa nền trắng, vì tránh gió nên khoác thêm một tấm đại sam, tay xách đèn sừng dê lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Ra khỏi phòng là dãy nhà Đông Tây, nơi bốn người như Quỳnh Hoa cư trú. Thẩm Lan tư chất hơn người, dung mạo lại xuất chúng, vì thế được ưu ái cho ở riêng một phòng.
Giờ đã quá canh ba một khắc, Thẩm Lan thong thả bước về phía cửa nhỏ ở hậu viện.
Nơi này là cánh cổng gần nội viện nhất, ra khỏi cánh cửa ấy là tới phố lớn.
Trong tiểu môn, hai bà tử thân hình tráng kiện là Trần Hà Hoa cùng Vương tam nương đã chờ sẵn.
“Lục Châu cô nương, sao giờ mới đến thế!” Vương tam nương phe phẩy quạt chuối hờn trách một câu, khuôn mặt già nua nhăn nheo tựa vỏ cam phơi khô.
Thẩm Lan khẽ trách lại: “Cũng phải đợi Quỳnh Hoa và những người khác ngủ say rồi mới đi được, phòng ta ở gần, lỡ để nàng phát hiện ắt sẽ mách lẻo với Lưu ma ma.”
“Mau mau mau!” Trần Hà Hoa thúc giục: “Đừng nói nhăng cuội nữa, bài mã điếu đều mang theo rồi!”
Thẩm Lan che miệng cười khẽ: “Trần ma ma nói vậy là sai rồi, ba người chơi không gọi là mã điếu mà là thiềm điếu mới đúng.”
“Ối chao ôi, quả nhiên Lục Châu cô nương có học thức, hiểu biết lại rộng rãi.” Vương tam nương vội tâng bốc một câu, trong lòng chỉ mong nàng vui, đặt lớn thì thua nhiều.
Hai người này đều là con bạc chính hiệu, dạo gần đây đêm nào Thẩm Lan cũng tới đánh bạc, đã kéo dài suốt một năm. Từ lúc ban đầu chỉ cược vài đồng, sau lên mười đồng, mấy chục đồng, sớm đã nuôi béo cái bụng tham của hai người họ.
“Đêm nay cược một điếu tiền đi.” Vương tam nương đề nghị.
Thẩm Lan nghe vậy thoáng giật mình, không khỏi do dự: “Cái này, một điếu tiền liệu có quá nhiều chăng?”
Nàng khó xử nói: “Trên người ta, cộng lại cũng chỉ chừng hai lượng bạc mà thôi.”
“Ai da, e là Lục Châu cô nương nhất thời nghĩ quẩn rồi!” Trần Hà Hoa đập đùi một cái, khuyên nhủ: “Thua thì cùng lắm viết tờ khế nợ, sau này cô nương vinh hoa phú quý ai còn tiếc mấy đồng bạc này! Chẳng phải tiện tay liền trả cho chúng ta được sao!”
Thẩm Lan ngẫm nghĩ một hồi, thấy cũng có lý liền gật đầu cười: “Trần ma ma quả là túc trí đa mưu, nếu trẻ thêm vài tuổi hẳn cũng là một vị tài tử mi mục như vẽ!”
Trần Hà Hoa bật cười khúc khích, bị nàng trêu đùa mà vui vẻ không thôi.
Vương tam nương đứng bên đã sớm ngứa ngáy tay chân, không kìm được dục vọng đỏ đen: “Đánh nhanh đánh nhanh! Không đánh nữa thì trời cũng sắp sáng rồi!”
Ba người cùng ngồi xuống ghế thấp bắt đầu ván thiềm điếu. Vận may của Thẩm Lan không tốt, kỹ nghệ lại kém, mười ván thua chín, chẳng mấy chốc hai lượng bạc đã sạch như lau.
“Ai da, Lục Châu cô nương sao lại thua cả thế này!” Vương tam nương thắng tiền rõ ràng là vui mừng nhưng vẫn giả vờ thở dài như tiếc rẻ.
“Hay là thôi không đánh nữa nhé?” Trần Hà Hoa ngập ngừng dò hỏi.
“Không được!” Lúc này Thẩm Lan đã đỏ mắt, ham thắng chẳng chịu dừng tay.
Hai người kia theo nàng sát một năm đã quá hiểu tính nết nàng, mềm không được cứng cũng chẳng xong, chỉ có thể khích bác vài câu xem có thể moi thêm chút bạc hay không: “Không đánh nữa không đánh nữa, Lục Châu cô nương sắp cháy túi rồi!”
“Không thể thế được! Ta chơi thêm một ván! Một ván nữa là có thể gỡ lại!” Thẩm Lan giờ chẳng khác gì con bạc thua sạch, giọng lạc cả đi: “Trong phòng ta còn một đôi vòng ngọc, ba đôi hoa tai, bốn cây trâm bạc mẫu đơn nở rộ, hai cây trâm vàng điệp luyến hoa cùng hai đôi vòng tay bạc.”
“Giờ ta lấy số trang sức ấy làm vật thế chấp, sau khi ta rời đi, các ngươi cứ đến phòng lấy. Lưu ma ma tất sẽ tưởng là ta mang theo bên người. Đợi khi ta đã leo lên cành cao, bà ta nào dám truy cứu nữa. Đến lúc đó, các ngươi cứ lặng lẽ bán chúng lấy bạc, thế nào?”
Vương tam nương và Trần Hà Hoa liếc nhau, trong bụng đều cảm thấy biện pháp này so với viết khế nợ còn chắc chắn hơn nhiều.
Vừa rồi họ nói đến khế nợ chẳng qua chỉ là mánh khoé dỗ dành con ngốc Lục Châu này tiếp tục đánh bạc mà thôi. Dù sao sau này nếu Lục Châu thực sự bám được quyền quý, ai dám cầm khế nợ đi đòi nàng bạc? Chẳng bằng lấy trang sức cầm chắc tay còn hơn!
“Phải phải, Lục Châu cô nương quả thật là...” Vương tam nương chưa từng học chữ, miễn cưỡng nặn ra một câu: “Thông minh như băng tuyết!”
Thẩm Lan nghe vậy liền ngẩng đầu đầy đắc ý, đưa mắt liếc nhìn đống tiền bạc trên bàn của hai người kia.
“Có điều thế này, trang sức của ta toàn là vàng bạc thật, tổng cộng lại không dưới ba mươi lượng, chưa kể còn có tiền công thợ chế tác nữa! Dù không đem bán, để lại làm của hồi môn cho nữ nhi cũng chẳng tệ. Bạc trên bàn các ngươi cộng lại chưa tới tám lượng bạc, thế thì chưa đủ.”
Vương tam nương nghiến răng: “Ngày mai! Ngày mai ta mang nhiều bạc hơn! Mang đủ hai mươi lượng!”
Trần Hà Hoa cũng âm thầm tính toán, với vận đỏ và kỹ nghệ bạc nhược của Lục Châu, nhắm mắt cũng có thể thắng. Bà ta cũng nghiến răng: “Ngày mai ta cũng mang hai mươi lượng!”
“Hai mươi lượng thôi sao?” Thẩm Lan cau mày tỏ vẻ bất mãn: “Chút bạc ấy cũng muốn đổi lấy số trang sức của ta ư?”
Vương tam nương cười khổ: “Cô nãi nãi ơi, người sống trong khuê phòng đâu hay ngoài kia ra sao, hai mươi lượng bạc đủ cho nhà năm miệng ăn sống sung túc cả một cái Tết, còn có thể dư ra mấy lượng bạc nữa đấy!”
Thẩm Lan chau mày: “Chẳng lẽ các ngươi lừa gạt ta à?”
Trần Hà Hoa vội vàng chen lời: “Ta nào dám chứ!”
“Thôi thôi.” Thẩm Lan phẩy tay: “Hai mươi lượng thì hai mươi lượng vậy. Ta phải về thành tâm bái lạy dị an cư sĩ, ngày mai nhất định đánh cho hai người các ngươi thua đến không còn manh giáp!”
Nói xong, nàng xách đèn lồng rời đi.
Trần Hà Hoa và Vương tam nương lập tức hí hửng đếm lại đống bạc trước mặt.
Chỉ trong chốc lát, hai người hợp sức đã thắng của Lục Châu hai lượng bạc, đúng là dễ như lấy đồ trong túi!
===
TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm tủ truyện của team nhé!! ヾ(≧▽≦*)o