Bùi Thận về đến Diêm Tào Sát Viện, vừa vào chính đường, thấy ngoài hiên không một bóng người bèn vén rèm lên nhìn, trong nhà cũng không có nửa bóng người, hắn trầm giọng nói: “Người đâu rồi?”
Bà tử làm việc vặt đang tưới nước cho cây chuối vội vàng nói: “Thưa đại nhân, Trụy nhi và Mặc Nghiễn vốn đang canh giữ ngoài hiên, chỉ là vừa rồi thân thể không thoải mái nên đi nghỉ ngơi rồi ạ.”
Trụy nhi và Mặc Nghiễn đều đang ở tuổi hiếu động. Thường ngày Bùi Thận rất ít khi sai bảo họ, đương nhiên cũng lười hỏi họ đi đâu, hắn chỉ cảm thấy bà tử này quả thật không biết điều.
Hắn xua tay: “Đi gọi Thấm Phương đến đây.”
Khi đang nói chuyện, Thẩm Lan bưng khay trà nhỏ đi tới, thấy Bùi Thận đứng ở cửa phòng mà không vào thì bèn nói: “Gia, Triệu nương tử ở phòng bếp đã làm một bát canh mơ ạ.”
Bùi Thận đứng trước rèm cúi đầu nhìn, thấy trên khay trà nhỏ đặt một bát sứ trắng men trong đựng canh mơ màu nâu hạt dẻ, trong vắt, đá vụn bên trong đã tan, trên thành bát còn đọng lại chút giọt nước, nhìn thôi đã thấy sảng khoái.
Bùi Thận bưng lên uống một hơi cạn sạch, cái lạnh theo canh vào họng, chỉ cảm thấy khí nóng trong ngũ tạng lục phủ tan biến.
Uống xong canh, hắn tiện tay đặt bát trở lại khay trà nhỏ, Bùi Thận hiếm khi khen một câu: “Có lòng rồi.”
Nói rồi hắn phất tay áo vào nhà, Thẩm Lan ngoan ngoãn bưng bát không đi theo, hôm nay nàng đến là có chính sự, đâu phải để hầu Bùi Thận uống bát canh này.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT