Cả ngày, Thẩm Lan cứ ngẩn ngơ, buồn bã mất mát. Thấy nàng như vậy, Bùi Thận cau mày nói: "Ta bảo ngươi gắp một đũa lá hòe xào, chứ không phải là mận ngâm mật ong."
Thẩm Lan giật mình, vội vàng rụt chiếc đũa bạc tam bảo khảm vào tay: "Xin lỗi gia, nô tỳ thất thần."
Mặt Bùi Thận lạnh lại: "Buổi chiều bảo ngươi mài mực, ngươi lại lấy chậu rửa bút làm nghiên mực. Bảo ngươi pha một chén trà, ngươi lại pha trà hoa quế. Bây giờ ngay cả bày thức ăn cũng không xong! Nói xem, chuyện gì khiến ngươi cả ngày mơ mơ màng màng, hồn vía lên mây như vậy?"
Thẩm Lan hơi im lặng, thấy nàng như vậy, sắc mặt Bùi Thận lạnh lẽo: "Chẳng lẽ thấy Quỳnh Hoa thoát khỏi thân phận nô tỳ mà sinh lòng ganh tị?"
Thẩm Lan đang do dự, liệu có nên nhân cơ hội này nói rõ ràng để cầu xin một thân phận tốt hơn hay không. Việc Quỳnh Hoa thoát khỏi thân phận nô tỳ dễ dàng như vậy cũng chỉ bởi vì một câu nói của Bùi Thận mà thôi. Nếu Thẩm Lan không thử một lần, trong lòng thật sự không cam tâm.
Nàng đang định mở lời, nâng mắt lên mới giật mình nhận ra không đúng, sắc mặt Bùi Thận lạnh như băng, như tuyết đọng trên đỉnh núi, toát ra một luồng khí lạnh thấu xương.
Bùi Thận là người có tâm tư kín đáo, bình thường cũng không để lộ ra vẻ vui buồn trên mặt, mỉm cười không chắc là vui, mặt lạnh cũng không chắc là giận, nhưng đó là khi đối mặt với đồng liêu trong quan trường. Đối với một nha hoàn như nàng, có cần thiết phải giả vờ giả vịt như vậy sao?
Biết rõ Bùi Thận đã tức giận, Thẩm Lan vội vàng dừng lời, hít một hơi, chỉ cúi đầu nói: "Gia hiểu lầm. Sở dĩ nô tỳ cứ thất thần, chỉ là đang nghĩ có nên ra ngoài phủ một chuyến hay không?"
Nghe vậy, sắc mặt Bùi Thận lại dịu xuống, mỉm cười nói: "Ra phủ làm gì?"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT