Tiếng chim hót líu lo vang bên tai, Lâm Mộ mơ màng mở mắt. Tối qua ngủ rất ngon, đến cả mơ cũng không mơ, giờ cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Đập vào mắt là gương mặt tuấn tú của Phong Mạch đang ngủ say, yên tĩnh như tranh vẽ.
Lâm Mộ biết hắn rất đẹp trai, cũng đã nhìn suốt bao năm rồi.
Trước kia, mỗi lần Phong Mạch ngủ lại ở nhà Lâm Mộ, hai người đều ngủ chung một phòng.
Khi đó Phong Mạch lúc ngủ rất yên tĩnh, ngoan ngoãn như một thiên thần nhỏ. Lâm Mộ nhìn hắn luôn ngây ngô cười, em trai đúng là đẹp thật.
Tư thế ngủ của cậu rất tệ, đôi khi còn coi Phong Mạch như gối ôm, lăn lộn khắp giường khiến Phong Mạch không ngủ ngon được.
Tỉnh dậy, Lâm Mộ ngượng ngùng gãi đầu xin lỗi. Còn cậu thiếu niên gầy gò kia chỉ lặng lẽ ngồi ở mép giường, dáng vẻ trông tội nghiệp vô cùng.
Đem Lâm Mộ thấy mà đau lòng, nói đủ lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, rồi đạp xe khắp phố mua đồ ăn ngon cho Phong Mạch. Dĩ nhiên cũng vì sợ mẹ mắng tội bắt nạt em trai.
Thời niên thiếu, Phong Mạch trầm lặng u ám, nhìn ai ánh mắt cũng vô cảm, lạnh lùng như băng, tính cách chẳng mấy ai ưa nổi.
Khi đó, chỉ có Lâm Mộ là suốt ngày nói chuyện chọc hắn cười, dẫn hắn ra ngoài chơi, mới dỗ được Phong Mạch lộ ra chút nụ cười.
Nhưng khi Phong Mạch trưởng thành, cao hơn cậu, trở thành một người đàn ông trầm ổn, Lâm Mộ cũng không còn coi Phong Mạch là em trai nữa.
Hàng mi dài khẽ rung, đôi mắt xinh đẹp ấy chậm rãi mở ra. Sau một thoáng mơ màng, vừa nhìn thấy Lâm Mộ liền sáng rực lên.
Phong Mạch chớp mắt chậm rãi, lúc này Lâm Mộ mới hoàn toàn tỉnh táo.
“Dậy sớm vậy.”
Giọng Phong Mạch mang theo vẻ khàn khàn vừa tỉnh ngủ, kéo Lâm Mộ vào lòng, cúi đầu định lại gần hôn.
Lâm Mộ đưa tay chặn mặt hắn, hơi thở phả trong lòng bàn tay khiến cậu thấy ngứa, lại rụt tay về.
Ánh mắt đầy ý cười, Phong Mạch nhanh như chớp hôn chụt một cái lên môi Lâm Mộ, rồi lập tức rút lui trước khi Lâm Mộ nổi đóa.
Nhưng trong lều thì trốn được bao xa chứ? Mà hắn lại không nỡ buông Lâm Mộ ra, thế là bị ăn một đấm, sườn mặt lập tức đỏ một mảng.
“Cậu đừng chạm vào tôi!”
Tóc Lâm Mộ sau một đêm ngủ rối bời, Phong Mạch bật cười, trông thật sự giống mèo xù lông.
Thấy Lâm Mộ thở phì phò, trợn tròn đôi mắt đen trắng rõ ràng, Phong Mạch biết mình cười đã chọc giận cậu, đành phải thu lại vẻ trêu chọc, đưa tay định giúp cậu vuốt tóc.
“Đã nói đừng chạm vào tôi, ly hôn rồi, tránh xa một chút.”
Phủi tay Phong Mạch ra, Lâm Mộ mất kiên nhẫn, tối qua bị ôm mềm cả eo, đã đủ mất mặt rồi.
Cậu không muốn tiếp tục dây dưa gì nữa với Phong Mạch. Khi lấy được ngọc, cậu lập tức rời đi, không chậm trễ dù chỉ một giây.
Không nhắc đến ly hôn thì còn đỡ, vừa nghe đến hai chữ đó, sắc mặt Phong Mạch lập tức trầm xuống.
Đây là chuyện hắn không muốn nhắc đến nhất. Mỗi lần nghĩ đến Lâm Mộ không còn thuộc về mình, hắn lại không kìm được cơn tức nghẹn trong lòng.
Hơn nửa năm không gặp Lâm Mộ, giờ lại còn không cho hắn chạm vào. Phong Mạch tức đến bật cười.
Hắn siết chặt eo Lâm Mộ, lực không hề nhẹ, rồi lạnh giọng nói: “Được, không chạm vào anh.”
Phong Mạch ghé sát tai Lâm Mộ, môi khẽ nhếch, dùng giọng điệu thản nhiên mà thốt ra một câu vô cùng hạ lưu: “Đ* anh.”
…
Lâm Mộ trầm mặc.
Cuối cùng, hai người đánh một trận rồi thôi.
Lâm Mộ không bị thương, Phong Mạch vốn không định ra tay với cậu, chỉ đơn phương động thủ, nên đều tự mình chịu trận.
Trên mặt hắn bầm xanh mấy chỗ, vết thương nặng nhất là cổ tay phải.
Dây leo quấn chặt cổ tay Phong Mạch, gai nhọn đâm sâu vào thịt máu.
Thật ra ngay từ đầu, Lâm Mộ không định làm hắn bị thương, chỉ muốn chạm vào da, nhưng vẫn chọc giận Phong Mạch.
Vốn là người cố chấp, thô bạo, thấy Lâm Mộ thật sự dùng dị năng đánh mình, Phong Mạch mặt lạnh như sương, không chút nương tay xé rách quần áo trên người Lâm Mộ, trong mắt đầy cảm xúc đè nén, điên cuồng và u tối.
Cuối cùng, dây đằng trên cổ tay chợt siết chặt, máu dồn xuống dưới.
Thấy Lâm Mộ bị chèn ép, quần áo xộc xệch, vẻ mặt hơi hoảng hốt, trông vô cùng đáng thương, lúc này Phong Mạch mới tỉnh táo lại, dừng tay.
Ra khỏi lều, hắn tháo dây đằng xuống, mấy vết máu rỉ hiện rõ trên cổ tay.
Nghĩ đến chuyện giữa hai người tối qua, Lâm Mộ vẫn còn nương tay với hắn. Phong Mạch nghĩ vậy, trong lòng lại thấy chua xót, từ khi nào mà mình phải đem so với những người chẳng liên quan.
Lúc trước ly hôn chỉ là tạm thời, đợi giải quyết xong mọi chuyện sẽ tái hôn với Lâm Mộ.
Việc ly hôn chỉ là hình thức, trong lòng Phong Mạch hoàn toàn không để tâm.
Hắn không thể buông Lâm Mộ, cũng chưa từng thật sự có khái niệm ly hôn.
Chỉ là, Phong Mạch rất ghét việc Lâm Mộ nhắc đến chuyện ly hôn. Theo pháp luật, Lâm Mộ đã không còn thuộc về hắn nữa.
Lâm Mộ kết hôn với hắn, nhưng không có ai biết chuyện này, làm cho hắn không thể yên lòng. Vì trong mắt người khác, Lâm Mộ vẫn là độc thân, không thuộc về hắn.
Thứ duy nhất có thể chứng minh quan hệ giữa hai người, chính là tờ giấy đăng ký kết hôn lại không có, mà có giấy chứng nhận ly hôn.
Có lẽ vì nhiều năm sống cùng nhau, sau khi ly hôn, Phong Mạch vẫn luôn cho rằng Lâm Mộ sẽ hiểu hắn, chỉ đang giận dỗi thôi.
Nhưng hôm nay, Lâm Mộ không muốn để hắn chạm vào, càng không muốn cùng hắn lên giường. Nói rõ hai người đã ly hôn, hoàn toàn kháng cự sự thân mật từ hắn.
Trong lòng mơ hồ dâng lên một dự cảm xấu, Lâm Mộ hình như thật sự không còn muốn hắn nữa.
Phong Mạch bỗng chốc không biết phải làm sao.
Hắn không muốn làm Lâm Mộ tổn thương, cũng không muốn ép buộc cậu.
Nhưng khi bị Lâm Mộ từ chối, hắn liền không thể kìm nén những cảm xúc u ám dâng lên, còn dữ dội hơn bất kỳ lúc nào khác, cả những cảnh trong mơ đã ảnh hưởng hắn quá sâu.
Dù không nhớ rõ trong mơ xảy ra chuyện gì, nhưng hắn chính là không thể chịu đựng nổi việc Lâm Mộ rời xa hay kháng cự hắn.
…
Thu dọn xong xuôi, Lâm Mộ cúi đầu, chậm rãi bước ra khỏi lều.
Phong Mạch vẫn còn ở đó, cách lều vài mét, đang nhỏ giọng trò chuyện với Phong Cổ và mấy người khác.
Thấy Lâm Mộ bước ra, Phong Mạch liền bảo bọn họ rời đi.
Trên cổ tay hắn quấn tạm bằng lụa trắng, trông khá thô, chắc là tiện tay buộc đại, máu vẫn đang thấm ra.
“Trên xe có bữa sáng.”
Đi đến trước mặt Lâm Mộ, Phong Mạch lạnh nhạt mở miệng:
“Đêm nay không muốn ngủ cùng tôi thì đi ăn đi.”
Thấy Lâm Mộ định vòng qua mình để tránh, Phong Mạch đưa tay chặn lại, ánh mắt bình tĩnh.
“Muốn ngủ cùng tôi sao?”
Phong Mạch khẽ cười, hỏi Lâm Mộ.
“Không muốn.”
Lâm Mộ đáp khẽ, giọng trầm buồn, rồi xoay người bước lên xe.
Trên bàn bày đầy đồ ăn: trứng chiên, chân giò hun khói, lát bánh mì, cháo trắng, màn thầu, rau xanh, dưa muối, quẩy, sữa đậu nành, bánh bao hấp, sủi cảo… đủ món, từng thứ một xếp ngay ngắn.
Sau khi căn cứ được thành lập, đời sống con người dần được cải thiện. Nhờ vào nỗ lực của mọi người, các loại thực phẩm cuối cùng cũng dần phong phú trở lại, từng bước phục hồi đến mức độ trước mạt thế.
Ít nhất thì những món ăn thông thường như thế này cũng đã có thể ăn được rồi. Tất nhiên, giá cả thì đắt hơn trước mạt thế nhiều.
Lâm Mộ một mình giãy giụa trong mạt thế, tuổi còn trẻ lại là dị năng giả, cũng chịu khó bỏ công sức, thường xuyên nhận nhiệm vụ ra ngoài.
Nhờ vậy, cậu tích góp được không ít tinh hạch trong tay.
Cậu ăn uống không thiếu, nhưng rất ít khi được ăn bữa nào phong phú như vậy.
Biết những người thuộc các đại gia tộc, dù mạt thế có đến, cuộc sống của họ vẫn dễ chịu hơn rất nhiều.
Phong Mạch có thể lấy ra mấy thứ này, Lâm Mộ thấy vẫn khá bất ngờ, nhưng nghĩ đến hắn đã là gia chủ Phong gia, thì cũng không còn quá ngạc nhiên nữa.
“Không đủ thì còn có, tôi bảo bọn họ đi chuẩn bị thêm.”
Sau khi lên xe, Phong Mạch cũng không ngồi vào bên trong, chỉ dựa vào cửa xe, nhàn nhạt lên tiếng.
Hắn như muốn tỏ ra thản nhiên, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi người Lâm Mộ.
Lặng lẽ ăn, không nói gì, đến khi no khoảng sáu phần, Lâm Mộ liền đứng dậy.
Cậu chỉ lấy phần mình đã đụng qua và ăn hết, phần còn lại chưa đụng tới thì để nguyên.
“No rồi à?” Phong Mạch nhíu mày, ánh mắt không hài lòng nhìn Lâm Mộ.
“Ừ, no rồi.” Lâm Mộ liếc nhìn cổ tay Phong Mạch, mím môi. Cậu không muốn ra tay với Phong Mạch, nhưng tình huống lúc đó…
Biết Lâm Mộ bài xích mình, Phong Mạch cũng không ép cậu ăn gì thêm, chỉ đành tránh đường, để Lâm Mộ xuống xe.
Nhìn Lâm Mộ đi xa, Phong Mạch mới xuống xe, lấy từ trong túi ra thuốc lá, thứ vừa rồi mượn từ chỗ Phong Cổ.
Ngày thường Phong Mạch gần như không động đến thuốc lá, nhưng lúc này tâm trạng thật sự buồn phiền, liền hút vài điếu.
“Anh Phong Mạch.”
Một nam sinh trắng trẻo, mảnh khảnh bước tới, vừa thấy Phong Mạch liền vui mừng ra mặt, không giấu được nét hân hoan.
Tuy Tâm trông rất xinh đẹp, đã trưởng thành, nhưng dáng vẻ vẫn mang đậm nét thiếu niên.
Hai tay giấu sau lưng, đôi mắt to sáng lấp lánh, ánh lên chút tinh nghịch.
“Anh Phong Mạch, đoán xem tôi mang gì cho anh?”
Vừa nói vừa đi về phía Phong Mạch, nhưng vừa ngửi thấy mùi khói thuốc, Tuy Tâm liền khó chịu ho vài tiếng.
Thấy đầu mẩu thuốc lá dưới đất, Tuy Tâm khẽ nhíu mày nhưng không nói gì, dù sao trước đây Phong Mạch không hút.
Đẩy nhẹ gọng kính vàng, Phong Mạch mỉm cười ôn hòa, mở miệng hỏi:
“Mang gì đến vậy?”
Tuy Tâm cười tít mắt, từ sau lưng lấy ra một bó hoa. Những nụ hoa vàng nhạt vẫn còn đọng sương, theo động tác của Tuy Tâm khẽ rung lên, rồi nhẹ nhàng bung nở từng cánh.
“Tôi đã thử rồi, loại hoa biến dị này có tác dụng an thần, tĩnh tâm. Anh Phong Mạch, buổi tối anh ngủ cứ đặt bên cạnh là được.”
Tuy Tâm là dị năng giả hệ Thủy, đồng thời cũng là một bác sĩ, rất rành về các loại thảo dược. Dù sau khi thực vật biến dị, cậu ta vẫn có thể dựa vào dị năng để phân biệt rõ hiệu quả của chúng.
Mộc hệ và Thủy hệ dị năng đều có khả năng trị liệu nhất định, nhưng hiệu quả mạnh hay yếu còn tùy vào thiên phú và năng lực từng người.
Mà Tuy Tâm, không nghi ngờ gì, chính là một bác sĩ trị liệu khá giỏi.
Thấy trên cổ tay Phong Mạch băng gạc vẫn còn rỉ máu, ánh mắt Tuy Tâm hiện lên vẻ đau lòng. Nhưng cậu ta thông minh không hỏi nguyên do, hỏi chỉ khiến Phong Mạch thêm chán ghét mình thôi.
Dù sao, với thực lực của Phong Mạch, trong đội gần như không ai có thể khiến hắn bị thương.
Nghĩ đến tin đồn về "người chồng trước" kia, Tuy Tâm cố gắng trấn tĩnh, nhưng trong lòng vẫn không khỏi nghi hoặc, không lẽ là thật?
“Anh Phong Mạch, để tôi băng lại cho anh.”
Nở nụ cười nhẹ, Tuy Tâm vừa xen lẫn chút tâm tư vừa nói.
“Không cần, chỉ là vết thương nhỏ. Mau chuẩn bị, lên xe đi.”
Phong Mạch ôn hòa nhưng khách khí, mỉm cười đáp lại Tuy Tâm, lộ ra vẻ nhã nhặn, trầm ổn.
Tuy Tâm sợ nói nhiều khiến Phong Mạch bực bội, đành rời khỏi chỗ này. Trước khi đi, nhét bó hoa vào tay Phong Mạch, cười đến mức đôi mắt cong lên.
“Phong Mạch ca, hút thuốc ít thôi, không tốt cho sức khỏe.”
Mắt mở to, Tuy Tâm nói rất nghiêm túc. Thấy Phong Mạch không tỏ vẻ mất kiên nhẫn, cậu ta nhẹ nhõm thở ra, rồi xoay người rời đi.
Đi được một đoạn, Tuy Tâm lại quay đầu nhìn Phong Mạch một cái.
Thấy Phong Mạch vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn mình, còn mỉm cười với mình, một cảm giác ngọt ngào nhẹ nhàng trào ra trong lòng, bước chân Tuy Tâm cũng nhẹ hẳn đi.
Nhìn bó hoa trong tay, nụ cười trên mặt Phong Mạch dần biến mất, sắc mặt trở nên lạnh lùng, lạnh nhạt đến cùng cực.
Hiền lành, dịu dàng, dung mạo xuất chúng, y thuật cũng không tệ, tính cách còn tốt hơn Lâm Mộ rất nhiều.
Phong Mạch hiểu rõ tâm ý của Tuy Tâm, cố ý giữ khoảng cách với cậu ta. Nhưng Tuy Tâm vẫn trước sau không nản lòng.
Chiếc xe hành quân màu đen chạy tới, Phong Mạch tiện tay ném bó hoa xuống đất, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, dù tốt thế nào cũng không phải là Lâm Mộ.
Xe chạy đi, để lại một bó hoa vấy bùn nằm lại nơi đó.