Trấn Bạch Trúc.

Nói là trấn, thật ra chỉ là một con đường chính hơi rộng một chút, từ lâu đã không còn náo nhiệt như xưa.

Trên đường vắng tanh không một bóng người, gió lạnh thổi qua, cuốn theo những chiếc lá vàng khô rơi lả tả trên mặt đất, rồi nhanh chóng yên vị trở lại. Khắp nơi đều là hành lý vương vãi cùng đủ loại đồ đạc hỗn loạn.

Hai bên đường, xe cộ đỗ ngổn ngang, một số xe còn loang lổ vết máu đã khô lại.

Thỉnh thoảng, ở những khe hở khó thấy giữa các bức tường, lờ mờ nhìn thấy vài thi thể còn sót lại bị gặm đến mức chẳng còn nhận ra hình dạng.

Không khó để tưởng tượng khi tang thi xuất hiện, nơi này đã trải qua tai họa khủng khiếp đến thế nào. Đưa mắt nhìn quanh, trước mắt chỉ còn lại một khung cảnh tiêu điều hoang vắng.

Đoàn xe của Phong gia tiến vào thị trấn.

Lâm Mộ nhảy xuống từ trên thùng xe tải, nhẹ nhàng đáp đất, rồi đảo mắt nhìn xung quanh.

Nơi này cậu từng đến rồi. Lúc trước sau khi cãi nhau với Vưu Minh, trên đường đi đã gia nhập vào một đội ngũ khác, cũng cùng hướng đến căn cứ số Hai.

Tính ra thời gian, so với Phong gia thì cậu đến đây chậm hơn hai ba ngày, nên ở đời trước, bọn họ cũng không thu được bao nhiêu vật tư. May mà đội ngũ ít người, vật phẩm thu được chia ra vẫn đủ ăn.

“Hai người một tổ, thu được gì thì mang về tập trung ở chỗ này.”

Giọng đội trưởng vang lên rõ ràng. Lâm Mộ cùng một dị năng giả khác nghe thấy liền tự động lập nhóm, bắt đầu đi lục soát từng cửa hàng một để tìm vật tư.

Dị năng giả đi hai người một tổ, người thường thì tập hợp ở phía khác, năm người một tổ tiến hành điều tra. Những người già yếu thì ở lại trong đoàn xe.

Giờ cũng gần 12 giờ trưa, hơn hai mươi người cùng mấy đại thẩm phụ trách nấu ăn đã nhóm bếp, nổi lửa. Trẻ con và người già cũng phải phụ một tay, thời buổi này, không làm thì không có mà ăn.

Cũng may người Phong gia khá quan tâm đến người già và trẻ nhỏ, chỉ để họ làm những việc nhẹ, như nhặt củi hay nhóm lửa mà thôi.

Đội ngũ Phong gia vốn đã đông, lại không ngừng có người gia nhập dọc đường, muốn đi theo bọn họ đến căn cứ số Ba, nên người ngày một nhiều. Còn những người tiện đường muốn đến căn cứ số Hai thì phải tự lo chuyện ăn uống.

Lâm Mộ cùng một thanh niên trung hậu gọi là Quả Mận, tạo thành một nhóm, cùng nhau tiến vào một siêu thị nhỏ.

Tùy tiện nhặt một cây gậy sắt ở cửa siêu thị, Lâm Mộ ước lượng trong tay, khá nặng.

Siêu thị này không lớn, bên trái có khoảng mười kệ hàng, gần như chẳng còn lại thứ gì.

Thị trấn sạch sẽ như thế, không thấy một con tang thi nào, có thể đoán được nơi này đã từng có người đến trước, không chỉ dọn sạch vật tư mà tiện thể cũng xử lý hết tang thi còn sót lại.

Đồ có thể ăn để no bụng thì tìm được chẳng bao nhiêu, nhưng lại có mấy hộp kẹo cao su và vài món vặt linh tinh. Quả Mận cũng không chê, gom hết tất cả nhét vào túi, lát nữa còn phải báo cáo kết quả công việc.

Ở tận cùng phía dưới kệ hàng, Lâm Mộ và Quả Mận phát hiện nửa thùng chân gà kho, rất nhiều đã rơi vãi trên mặt đất, một số còn bị chuột hoặc mấy loại động vật nhỏ gặm nhấm qua.

Hai người chọn những cái chưa bị cắn nhét vào túi. Quả Mận nhìn quanh trái phải thấy không ai, nuốt một ngụm nước bọt, lặng lẽ dúi cho Lâm Mộ hai cái, bản thân cũng lấy hai cái giấu đi.

Lâm Mộ chỉ cười, không nói gì, lật tay nhét vào ba lô.

Bên phía kệ hàng cũng không còn gì đáng lấy nữa, phía sau là sân sau. Tuy nhiên, siêu thị nhỏ này còn có tầng hai. Để tiết kiệm thời gian, hai người bàn bạc sơ qua rồi chia nhau hành động.

Lâm Mộ bước lên tầng hai, thấy phía trước có ba căn phòng, liền cảnh giác siết chặt cây gậy sắt trong tay, đồng thời tay kia nắm sẵn một nắm hạt giống. So với những nơi trống trải như kệ hàng, bên trong phòng rất có khả năng xuất hiện tang thi hoặc những nguy hiểm khác.

Từng trải qua kiếp trước, Lâm Mộ đã không còn nỗi sợ hãi và hoảng loạn như khi mạt thế mới bắt đầu. Nhưng khi đối mặt với nguy hiểm chưa rõ, con người vẫn theo bản năng mà căng thẳng.

Lâm Mộ tập trung tinh thần, nín thở, bước chân cực nhẹ nhàng tiến về phía trước.

Có hai cửa phòng mở toang, Lâm Mộ đi vào xem một vòng, bên trong chẳng có gì cả.

Trên tường có những mảng lớn vết máu đã khô, còn có cả vết cào sâu hằn. Cậu cụp mắt nhìn quanh phòng, cảnh tượng thế này trong mạt thế vốn đã quá quen thuộc.

Đến cánh cửa phòng thứ ba, Lâm Mộ cẩn thận lắng nghe một lúc, bên trong rất yên tĩnh.

Nhưng trực giác lại khiến Lâm Mộ hơi nhíu mày, trên tay lóe lên ánh sáng màu xanh nhạt, rất nhanh liền biến mất.

Tay đặt lên then cửa, vừa mới định mở ra, phía sau bỗng có người cất tiếng.

“Chờ đã.”

Trong hoàn cảnh cực kỳ yên tĩnh thế này, Lâm Mộ vốn đã ở trạng thái cảnh giác và căng thẳng cao độ, âm thanh đột ngột vang lên khiến cậu lập tức quay đầu lại.

Còn trong phòng, một khuôn mặt vặn vẹo máu thịt mơ hồ đang kề sát vào khe cửa, qua khe hở rất nhỏ, đôi mắt đỏ rực trừng trừng nhìn chằm chằm vào chân Lâm Mộ, lặng lẽ không một tiếng động.

Phong Mạch tay trái nắm miêu đao đi tới, Lâm Mộ thấy là hắn thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Tuy vậy tim cậu vẫn đập hơi nhanh. Phong Mạch lặng lẽ đi lên mà không phát ra chút tiếng động nào, cậu hoàn toàn không phát hiện ra, tự nhiên bị hoảng sợ.

Giờ mới kịp phản ứng, giọng nói vừa rồi quá quen thuộc, là của Phong Mạch. Chỉ là do quá bất ngờ, lại đang tập trung chú ý động tĩnh trong phòng nên không nhận ra ngay.

Mặt lạnh, Lâm Mộ không để ý tới Phong Mạch.

“Bên trong có gì sao?”

Thấy tay Lâm Mộ vẫn đặt trên then cửa, Phong Mạch sải chân dài vài bước đi tới, đè lại tay Lâm Mộ.

Một dây leo long vĩ đằng màu xanh biếc từ trong tay Lâm Mộ bất ngờ vung ra, “Bốp” một tiếng đánh lên tay Phong Mạch.

Lâm Mộ nhanh chóng rút tay lại, không muốn có quá nhiều tiếp xúc thân thể với hắn.

Dây leo long vĩ đằng nhỏ, nên lực tay của Lâm Mộ cũng không mạnh, không để lại vết thương gì trên tay Phong Mạch.

Sắc mặt Phong Mạch trầm xuống trong chớp mắt, nhưng thấy Lâm Mộ đã thu lại vẻ mặt, im lặng không nói lời nào, hắn vẫn nhịn xuống.

“Tránh ra sau.”

Hắn đưa miêu đao cho Lâm Mộ, thấy đối phương cầm đao ngoan ngoãn lui lại, trong mắt Phong Mạch hiện lên một tia ý cười, nếu lúc nào cũng ngoan ngoãn thế này thì tốt rồi.

Phong Mạch thân hình có vẻ mảnh khảnh, nhưng Lâm Mộ biết, hắn tuyệt đối không phải kiểu người yếu ớt như vẻ ngoài.

Dưới lớp tây trang là thân thể thon dài, thẳng tắp đầy sức bật, không chút mỡ thừa, cơ bắp gọn gàng mà không phô trương, vừa đẹp mắt vừa toát ra cảm giác mạnh mẽ.

“Rầm” một tiếng, Phong Mạch tung một cú đá bật cửa, cánh cửa bay thẳng vào trong phòng.

Khi cái bóng đen lao tới, tia sét lóe lên trong tay hắn, trực tiếp đánh tan con tang thi chó.

Lâm Mộ đứng cách đó không xa, trong lòng không gợn sóng gì nhiều.

Nếu ngay cả một con tang thi chó mà Phong Mạch cũng không xử lý được, thì còn xứng làm gia chủ Phong gia gì nữa.

Thật ra Phong Mạch không đến, Lâm Mộ cũng có thể tự mình xử lý. Nhưng giờ hắn đã ra tay, Lâm Mộ cũng lười tốn sức, đứng một bên xem náo nhiệt.

Đi qua, Lâm Mộ đưa lại thanh đao cho Phong Mạch, rồi xoay người đi một vòng trong phòng.

Giường, tủ các thứ bên trong đều bị con tang thi chó cắn phá nát bấy, càng không cần nói đến chuyện tìm được vật tư gì.

Nhìn thấy cánh cửa bị Phong Mạch đá một phát liền bật mở, Lâm Mộ có chút cạn lời, sao sức lực hắn lại lớn đến vậy chứ.

Cũng đúng thôi, sau khi thức tỉnh dị năng, sức mạnh và tốc độ đều sẽ tăng lên, mà Phong Mạch trước kia đã không phải yếu.

Vừa định xuống lầu, tay Lâm Mộ bất ngờ bị nắm chặt lại.

Phong Mạch siết chặt tay cậu, nhướng mày nhìn Lâm Mộ, cúi đầu lại gần, bất ngờ cắn một cái lên cổ cậu.

Lâm Mộ biết rõ, đây là hắn đang tính sổ chuyện vừa rồi.

Không đợi Lâm Mộ giơ chân đá, Phong Mạch đã nhanh như chớp hôn thật mạnh lên chỗ vừa cắn.

Lại bị chiếm tiện nghi, Lâm Mộ giận điên, ném luôn cây gậy sắt trong tay, giáng một cái tát thẳng vào đầu chó Phong Mạch.

Hai người lập tức lao vào đánh nhau, Phong Mạch sợ lưỡi dao trong tay làm Lâm Mộ bị thương, liền một tay cắm đao vào tường, tay kia dùng để đỡ đòn công kích của Lâm Mộ.

Cách đánh của Lâm Mộ là do Phong Mạch dạy, nhưng lúc học thì lại lười biếng, lúc nào cũng phải bị Phong Mạch lôi đi mới chịu luyện vài chiêu, chỉ được coi là gà mờ mà thôi. Phong Mạch nắm rõ nhược điểm của cậu, nửa thật nửa đùa, vừa ra chiêu vừa nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi, so chiêu vài lần với Lâm Mộ.

“Lúc học không chịu nghiêm túc, giờ thì thiệt rồi.”

Phong Mạch thành thạo chế trụ Lâm Mộ từ phía sau, một tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu.

Tay luồn vào trong áo khiến sắc mặt Lâm Mộ tối sầm lại, cắn răng chịu đựng cảm giác tê dại lướt qua da thịt, khuỷu tay bất ngờ thúc ngược về phía sau, Phong Mạch nhân cơ hội đó buông cậu ra.

“Phong Mạch, cậu còn muốn mặt mũi nữa không.”

Lâm Mộ thật ra bình thường rất ít khi nói chuyện gay gắt với người khác. Cậu luôn mỉm cười, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú tràn đầy ấm áp, rất dễ gần, giọng nói nhẹ nhàng, khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Nhưng mỗi lần đối mặt với tên đàn ông chó Phong Mạch này, luôn động tay động chân với cậu, còn nói mấy lời hạ lưu như vậy. Lâm Mộ liền không nhịn được mà nổi giận, muốn đánh cho Phong Mạch một trận, tốt nhất là đánh cho mặt mũi hắn bầm dập, nhưng lại không đánh lại.

Thấy Lâm Mộ cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện với mình, Phong Mạch cười cười, giọng ôn hòa: 

“Muốn mặt thì đâu có sờ được.”

Lâm Mộ vung một quyền nhắm thẳng vào khuôn mặt tuấn tú đang mang theo ý cười kia, nhưng vẫn bị Phong Mạch chặn lại.

Thậm chí cả người cũng bị Phong Mạch kéo vào trong ngực.

Vừa định cúi đầu hôn Lâm Mộ, sắc mặt Phong Mạch bỗng thay đổi, lập tức lùi về sau một bước.

Cú đá nhắm thẳng chỗ tuyệt tử tuyệt tôn, Lâm Mộ có chút tiếc nuối vì không trúng. Nhưng nhìn thấy gương mặt Phong Mạch đen lại sau đó, tâm trạng cậu rất tốt, cảm giác như trút được cục tức, cả người nhẹ nhõm, thì ra Phong Mạch cũng có ngày biết sợ.

Nhặt cây gậy sắt lên, Lâm Mộ thở phào một hơi, chuẩn bị xuống lầu gặp lại Quả Mận.

Nhưng chưa kịp phản ứng, đòn tập kích từ phía sau đã tới, Lâm Mộ bị Phong Mạch khống chế từ sau lưng.

Chớp chớp mắt, Lâm Mộ không ngờ Phong Mạch lại có thực lực mạnh đến vậy.

Còn chưa kịp để Phong Mạch tính sổ cho ra trò với Lâm Mộ, ở chỗ ngoặt cầu thang có người đi lên.

“Anh Phong Mạch, anh…”

Giọng nói đột nhiên im bặt. Tuy Tâm tròn mắt kinh ngạc nhìn thấy Phong Mạch đang ôm một thanh niên từ phía sau vào lòng, không thể tin nổi mở to mắt.

“Tuy Tâm?”

Phong Mạch nhíu mày, từ từ buông Lâm Mộ ra.

Nghe thấy cái tên này, Lâm Mộ đang cúi đầu định rời đi thì thân thể cứng đờ, giương mắt nhìn về phía người đang đứng ở chỗ ngoặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play