Thân thể dường như trở nên nhẹ bẫng, mềm mại, lơ lửng giữa không trung.
Lâm Mộ muốn nắm lấy thứ gì đó xung quanh, nhưng không thể khống chế cơ thể, chỉ có thể trôi giữa thế giới u ám này.
Nhà cửa, kiến trúc, cây cỏ, động vật, con người, thậm chí cả bầu trời, tất cả đều mất màu, chỉ còn lại một màu xám.
Áp lực và hơi thở lạnh lẽo khiến Lâm Mộ cảm thấy ngột ngạt, nhưng không cách nào thoát ra.
Cậu bị một luồng sức mạnh vô hình giữ chặt giữa không trung.
Cho đến khi cậu nhìn thấy một người, cuối cùng trước mắt cũng có một tia màu sắc, một chút sinh khí.
Người đàn ông ấy quay lưng về phía cậu, đứng giữa khoảng không mờ tối, như một luồng sáng, lập tức thu hút toàn bộ ánh nhìn của Lâm Mộ.
Ngay lúc đó, Lâm Mộ mới có thể cử động.
Cậu gần như hoảng hốt lao về phía luồng sáng kia.
Lấy người đàn ông làm trung tâm, cảnh vật xung quanh dần dần khôi phục lại màu sắc.
Thế giới im lặng như tranh bắt đầu chuyển động.
Trên đường vang lên tiếng hét, vẻ mặt mọi người đầy kinh hoàng.
Tiếng khóc của người lớn lẫn trẻ con vang lên, cả con phố lập tức chìm vào hỗn loạn.
Từ trong các ngôi nhà, rất nhiều người hoảng loạn chạy ra, quần áo xộc xệch. Có người vừa chạy giày đã rơi mất một chiếc, có người chân trần lao ra, không kịp xỏ giày, chỉ một lòng muốn thoát thân.
Khắp nơi hỗn loạn.
Lâm Mộ trôi lơ lửng giữa không trung, nhìn thấy trên đường có nhiều người hành động kỳ quặc, cũng có không ít người giống vậy chạy ra từ trong nhà.
Bọn họ hành động chậm chạp hơn người thường, toàn thân đẫm máu. Có người cụt tay, có người gãy chân, nhưng chẳng hề để tâm, như thể không cảm thấy đau.
Đáng sợ nhất là có kẻ ruột kéo lê trên đất mà vẫn còn bò được.
Thậm chí có những người đã hoàn toàn thay đổi, tròng mắt xám trắng lồi ra ngoài, dáng vẻ rõ ràng là người chết, vậy mà vẫn lần theo mùi máu thịt mà đi tới.
Tang thi.
Từ đó vụt hiện lên trong đầu Lâm Mộ.
Cậu nhìn cảnh tượng dưới đất, phát hiện tất cả điều này không hề xa lạ, như thể bản thân từng chứng kiến vô số lần.
Một con tang thi bị chặt mất chân đang bò dưới đất, cánh tay nó có vẻ đã biến dị, móng tay vừa dài vừa nhọn, xanh đen. Nó túm lấy cẳng chân trắng trẻo của một phụ nữ mặc váy rồi cắn xuống.
“A ——”
“Tránh ra! Mày tránh ra!”
Tiếng hét thảm thiết chói tai vang lên trong nháy mắt. Người phụ nữ vừa khóc vừa gào, lớp trang điểm bị nước mắt làm lem nhem. Cô cố vùng vẫy, đạp chân loạn xạ, điên cuồng dùng túi xách đập vào tang thi.
Cô giãy giụa liên tục, nhưng vẫn bị cắn xé, máu thịt đầm đìa.
“Cứu tôi với!”
Cô cố kêu cứu những người xung quanh, nhưng phát hiện khắp nơi đều là cảnh tượng tương tự, ai nấy đều hoảng loạn chạy trốn trong sợ hãi tột độ.
Tiếng kêu gào của cô vang vọng giữa thế giới hỗn loạn.
Lâm Mộ mím môi, thân thể đang trôi lơ lửng cũng dần khựng lại. Người phụ nữ ở ngay gần cậu.
Vẫn là không nên xen vào chuyện người khác thì hơn.
Nghĩ vậy, nhưng Lâm Mộ vẫn bay xuống, đưa tay định kéo tang thi ra.
Nhưng tay cậu lại xuyên thẳng qua thân thể tang thi.
Lâm Mộ sững người, nhìn tay mình. Tại sao lại không chạm vào được?
Người phụ nữ bị cắn, tiếng kêu ngày càng yếu. Lâm Mộ lại thử kéo cô một lần nữa, nhưng tay vẫn xuyên qua như trước.
Lập tức, cậu lao về phía người đàn ông kia.
Nếu lúc hắn xuất hiện thì bản thân có thể cử động, vậy đến gần hắn, liệu mọi chuyện có thay đổi?
Càng đến gần, Lâm Mộ càng cảm thấy bóng lưng ấy quen thuộc.
Tia chớp và sấm sét lóe lên từ bàn tay to với khớp xương rõ ràng của hắn, phát ra âm thanh keng keng rung động.
Lâm Mộ cũng đã bay đến gần, nhìn thấy một đôi tay rất đẹp, thon dài mà mạnh mẽ, với cậu mà nói, vô cùng quen thuộc.
Phong Mạch.
Nhận ra người đàn ông đó, Lâm Mộ im lặng.
Xung quanh Phong Mạch có những tia điện nhỏ lấp lánh không ngừng. Không còn vẻ ôn hòa lễ độ thường ngày, hắn tháo kính viền vàng xuống, mặt không biểu cảm, lông mày hiện lên vẻ lạnh lùng.
Một quả cầu sấm sét hình thành trong tay hắn, xoay tròn dữ dội.
Phong Mạch tiện tay ném đi, đánh trúng đầu một con tang thi đang lại gần. Đầu nó lập tức hóa thành tro, hoàn toàn tiêu diệt.
Lâm Mộ nhìn thân thể đang lơ lửng của mình, lúc này mới nhận ra, có lẽ mình đang ở trạng thái linh hồn.
Không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể cố gắng bay tới gần Phong Mạch, mong tìm được cách quay lại bình thường.
Còn cách Phong Mạch mấy bước, một tia sét bất ngờ đánh thẳng về phía mặt Lâm Mộ. Cậu hoảng sợ đến mức muốn lùi lại, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn mình sắp bị đánh trúng.
Trong nỗi sợ hãi, ý thức của cậu dần tan biến. Lâm Mộ bỗng nhớ ra, mình đã chết rồi.
Sau khi Lâm Mộ biến mất, cậu không biết rằng tia sét kia thật ra đánh trúng một con tang thi phía sau lưng cậu.
Cả khung cảnh đột ngột thay đổi.
Phong Mạch tháo cà vạt, áo vest cao cấp bị ném xuống đất, trên người chỉ còn lại chiếc sơ mi trắng.
Người đàn ông với vóc dáng cao gầy khẽ cười. Nụ cười có vẻ nhã nhặn, ôn hòa, nhưng không hề chạm đến đáy mắt. Bóng tối trong lòng cuồn cuộn trào lên.
Phong Mạch chậm rãi xắn tay áo sơ mi, động tác tao nhã, để lộ cánh tay trắng nhưng rắn rỏi.
Một luồng hàn quang lóe lên. Trong tay hắn xuất hiện một thanh miêu đao dài năm thước.
Sau lưng hắn như có mực đen loang ra. Lấy Phong Mạch làm trung tâm, sắc đen đặc quánh bắt đầu lan rộng.
--
“Lâm Mộ, con mẹ nó, tao bảo mày gác đêm mà mày lại ngủ hả!”
Bỗng dưng mở mắt, Lâm Mộ thở dốc từng hơi, vẫn còn hoảng loạn sau cơn ác mộng, liền nghe thấy tiếng quát giận dữ của Vưu Minh.
Sau khi bình tĩnh lại, Lâm Mộ không nói gì, chỉ cúi đầu, đôi mắt cụp xuống, tóc mái hơi dài rủ xuống che mất ánh nhìn.
Cậu có gương mặt trắng trẻo, thanh tú. Lúc im lặng cúi đầu, trông yếu ớt, dễ bị bắt nạt.
Vưu Minh lại mắng thêm mấy câu, thấy Lâm Mộ không phản ứng thì trong lòng càng đắc ý, tưởng cậu sợ.
“Sao im re thế? Mấy hôm trước chẳng phải còn rất kiêu ngạo sao?”
Vưu Minh đầu óc chỉ ở mức trung bình, ngoại hình cũng không có gì nổi bật. Nhưng từ khi mạt thế bắt đầu, hắn thức tỉnh dị năng hệ Hỏa.
Trước kia hắn chẳng có gì nổi trội, đôi khi còn lười nhác, hay gây rắc rối. Đến cả bạn gái cũng không có nổi.
Trong một nhóm toàn người thường, Vưu Minh có dị năng thì nghiễm nhiên thành một thủ lĩnh nhỏ.
Có lẽ do bị đè nén hơn ba mươi năm, trong hoàn cảnh này, hắn thậm chí thầm thấy may vì mạt thế đến. Nếu không, cả đời hắn sẽ cứ sống bình thường mà trôi qua.
Lâm Mộ không buồn để ý đến hắn, ngồi dựa lưng vào tường. Bên cạnh là đống lửa đã tắt. Cậu nhặt một cành cây nhỏ dưới đất, cúi đầu suy nghĩ gì đó.
Cành cây khô trong tay, dưới tác động của dị năng, từ từ đâm ra chồi non.
Vưu Minh hếch cằm, hừ một tiếng khinh thường rồi quay người đi về phía khu nấu ăn.
Ban đầu vốn ba người thay phiên gác đêm, nhưng Vưu Minh cố ý chỉ phân cho một mình Lâm Mộ, rõ ràng là muốn gây khó dễ.
Lâm Mộ gia nhập đội chưa lâu. Tuy đã thức tỉnh dị năng hệ Mộc, nhưng vì không cùng phe với Vưu Minh và mấy dị năng giả thân cận với hắn, nên đương nhiên không ai đứng về phía cậu.
Có lúc vì thể diện, họ vẫn kéo cậu đi cùng. Dù sao đội nhỏ, có thêm một dị năng giả cũng giúp giữ được danh tiếng.
Để tránh rắc rối, Lâm Mộ không nói gì, một mình nhận hết việc gác đêm.
Liên tục hai đêm cậu đều tự canh, đến gần sáng thật sự không chịu nổi nữa.
Cậu đã buộc sẵn dây thừng và treo chuông nhỏ quanh chỗ nghỉ, có động tĩnh gì cũng sẽ nghe thấy. Huống hồ, Lâm Mộ biết rõ mấy ngày này chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, vì cậu từng trải qua khoảng thời gian này một lần rồi.
Vưu Minh mắng cậu cũng nằm trong dự đoán. Hễ có cơ hội bắt bẻ, hắn sẽ không bỏ qua.
Khác với kiếp trước, lần này Lâm Mộ không buồn so đo với hắn.
Ba ngày trước, vừa mở mắt ra, Lâm Mộ liền biết mình đã trọng sinh, quay về thời điểm ba tháng sau khi virus tang thi bùng phát. Lúc ấy cậu từng lang bạt qua nhiều thị trấn, hiện đang trên đường đến căn cứ số Hai.
Mọi chuyện đời trước như một giấc mộng dài, lần lượt hiện lên trong đầu. Lâm Mộ chỉ thấy mệt mỏi, đến nói chuyện cũng không muốn, càng không có sức mà tranh cãi.
Cậu nghĩ, nếu trọng sinh sớm hai ba ngày, có lẽ đã không vào đội này.
Cũng vì vậy nên cậu mới không trụ nổi khi gác đêm. Chứ một thiếu niên hai mươi mấy tuổi, có mạnh khỏe thì thức hai đêm cũng chưa đến mức kiệt sức.
Tối qua họ dừng lại ở một trạm xăng nhỏ. Vì phải gác đêm, Lâm Mộ bị phân ngồi canh phía ngoài chân tường trạm xăng.
Trạm xăng này rất nhỏ, hôm qua đến đây cũng chẳng tìm được gì.
Mùi mì ăn liền bay tới, Lâm Mộ sờ bụng, đúng là hơi đói.
Nhưng cậu không định qua đó, chỉ lặng lẽ lấy từ trong ba lô ra nửa gói bánh quy còn lại, bắt đầu nhai từng chút một. Bánh quy đã vỡ vụn.
Kiếp trước, lúc Lâm Mộ đi qua ăn, Vưu Minh trừng cậu bằng ánh mắt tam giác, miệng chửi bới tục tĩu.
Vốn luôn bị nhắm vào, lửa giận của Lâm Mộ bốc lên, liền đánh nhau với Vưu Minh.
Cả hai đều là dị năng giả sơ cấp, việc vận dụng dị năng còn chậm.
Dị năng hệ Mộc của Lâm Mộ gặp hệ Hỏa có phần bất lợi, nhưng khi Vưu Minh còn đang điều động dị năng, Lâm Mộ vốn từng luyện qua một thời gian, liền ra tay trước, đấm thẳng một cú đánh ngã Vưu Minh.
Vưu Minh chỉ là người thường, thể lực yếu hơn hẳn Lâm Mộ.
Không kịp tụ dị năng, Lâm Mộ chỉ đánh vào mặt, Vưu Minh buộc phải tay không đánh lại.
Lâm Mộ ra chiêu hiểm, giả vờ tung cú đòn lừa rồi đá thẳng vào hạ bộ.
Trúng chỗ yếu, Vưu Minh cong người ôm háng la thảm. Hai dị năng giả khác chạy tới định vây đánh Lâm Mộ.
Lâm Mộ xách ba lô bỏ chạy, chỉ có kẻ ngốc mới đứng lại chờ ăn đòn.
Cũng vì vậy mà cậu không đụng mặt đội của Phong gia.
Lúc ấy, Lâm Mộ còn thấy mình may, nếu lúc đó gặp người Phong gia, đặc biệt là Phong Mạch, chắc mất mặt đến chết.
Nhưng bây giờ, Lâm Mộ tính toán bám chặt lấy Phong gia, mất mặt cũng được, không còn mạng thì còn gì để mất.
Ăn hai miếng bánh quy, cậu lấy chai nước khoáng nhấp một ngụm nhỏ, rồi cất phần bánh quy và nước còn lại vào ba lô, định bụng phải tiết kiệm.
Nhân lúc đội ngũ còn chưa xuất phát, Lâm Mộ nhắm mắt nghỉ ngơi năm phút, không ngủ được thì dưỡng thần cũng tốt.
--
Tầm bốn giờ chiều, đoàn xe của bọn họ cuối cùng cũng rời khỏi trấn.
Trên con đường nhựa rộng và bằng phẳng, lái xe rất thoải mái, tiếng nhạc vang vọng, tài xế đạp ga chạy bon bon.
Đặc biệt là trên đường, tang thi nếu ngửi thấy mùi người sống sẽ lập tức lao tới, tưởng được ăn thịt. Nhưng chúng sẽ bị cán qua ngay, không cần kiêng dè gì cả.
Từ xa đã thấy nhiều đoàn xe dừng lại, bị chặn đường, nên bọn họ cũng buộc phải dừng theo.
Phía trước truyền đến tiếng tang thi gào rống, mọi người đều nhíu mày. Động tĩnh lớn thế này, có khi là gặp phải tang thi triều rồi.
“Ở yên trong xe, đừng ra ngoài.”
Dặn dò người thường xong, Lâm Mộ nhảy khỏi xe tải, đeo ba lô lên lưng. Có thể lát nữa sẽ không quay lại được.
Tang thi triều này, kiếp trước cậu từng nghe nói qua, quy mô không nhỏ. Giờ là thời kỳ đầu mạt thế, số lượng dị năng giả thức tỉnh còn ít, nên cậu phải ra tay hỗ trợ.
Ba người Vưu Minh bước xuống từ xe phía trước, thấy Lâm Mộ đi về phía trước. Đội xe phía trước là người của Phong gia, nhìn dấu hiệu trên xe là biết ngay.
Nếu có thể đi chung đường với Phong gia thì sẽ an toàn hơn, ba người kia cũng không do dự, cầm vũ khí tiến lên.
Dị năng giả mạnh hơn người thường một chút, thể chất cũng tốt hơn, nhưng bọn họ vẫn chỉ là dị năng giả sơ cấp, cấp bậc thấp, nên thà dùng vũ khí trực tiếp chém tang thi còn nhanh hơn.
Lâm Mộ không có vũ khí thích hợp, bèn nói với người của Phong gia rằng mình là dị năng giả, có thể ra phía trước hỗ trợ.
Tang thi triều đang tràn tới từ đằng trước, hàng xe phía trước đã lập phòng tuyến, ngăn không cho tang thi vượt qua.
Người thường cũng tham gia, đều dùng súng, đứng phía sau yểm trợ cho các dị năng giả.
Người của Phong gia nghe cậu nói là dị năng giả, liền cho phép đi qua.
Lâm Mộ đến gần một người xin vũ khí, đối phương nói vũ khí đều đã mang ra phía trước hết rồi, bảo cậu tự ra đó tìm thử xem.
Tới được tuyến đầu, Lâm Mộ nhìn thấy trên mặt đất có một thanh loan đao bị sứt mất phần lưỡi, bèn bước tới.
Vừa đến gần, còn chưa kịp cúi xuống nhặt thì đã nghe một tiếng xé gió rất nhỏ lướt qua.
Thậm chí không kịp né tránh, một thanh miêu đao thân dài sượt qua mặt Lâm Mộ, chém đứt mấy sợi tóc. Chỉ cần lệch thêm một tấc nữa là cái tai cậu có khi đã bay mất.
Miêu đao cắm phập xuống đất sau lưng cậu. Lâm Mộ quay đầu lại, nhìn thấy thanh đao quen thuộc kia thì sắc mặt lập tức sa sầm, trong lòng thầm chửi một tiếng: “Đồ đàn ông chó.”