Mang theo con dao, Phong Mạch chậm rãi bước về phía Lâm Mộ.

Đứng trong vùng sáng lờ mờ, hắn từ trên cao cúi đầu nhìn xuống, nhìn thanh niên đang ẩn mình trong bóng tối.

Kể từ sau khi dị năng thức tỉnh, dù là trong đêm đen, Phong Mạch vẫn có thể nhìn rõ gương mặt của cậu.

Trầm mặc mà cứng cỏi, giống hệt dáng vẻ ly hôn khi đó.

Cơn giận như bùng lên từ ngực, Phong Mạch đột ngột cắm dao xuống đất, sải bước tiến đến, giữ chặt cằm Lâm Mộ.

Phong Mạch khi mười sáu mười bảy tuổi, đã cao hơn Lâm Mộ, nhưng ngày thường luôn tỏ ra yếu đuối, thậm chí còn phải dựa vào Lâm Mộ bảo vệ. 

Mãi đến năm hai mươi tuổi, khi kết hôn, hắn đè Lâm Mộ xuống dưới thân, Lâm Mộ mới kinh ngạc phát hiện mình căn bản không phải đối thủ của Phong Mạch.

Từ đó trở đi, Phong Mạch như con sói non để lộ nanh vuốt, không còn che giấu bản tính trước mặt Lâm Mộ nữa.

Kiếp trước, sau khi mạt thế ập đến, cho đến tận lúc chết, Lâm Mộ cũng chưa từng gặp lại Phong Mạch.

Cậu không ngờ người đàn ông này lại càng lúc càng trở nên khó đoán, tính khí nóng nảy, vui buồn thất thường, thậm chí mang theo chút gì đó bệnh hoạn.

Phong Mạch cong môi cười, nhưng nụ cười không hề chạm đến đáy mắt. Thấy Lâm Mộ không giãy giụa, cảm xúc tối tăm và táo bạo trong hắn mới dịu lại đôi chút.

“Mạt thế đã ba tháng rồi, Lâm Mộ, anh vẫn chưa học được cách sinh tồn à.”

Một tay giữ cằm Lâm Mộ, Phong Mạch thô bạo xoay mặt cậu qua, nhìn bên má phải.

Lâm Mộ thầm nghĩ, cậu là người từng sống sót suốt một năm rưỡi trong mạt thế, sao lại không biết cách sinh tồn? Có điều, chuyện như vậy có nói ra cũng chẳng ai tin, nên cậu im lặng.

Phong Mạch động tác rất thô bạo, sức lực trên tay lại lớn, bóp cằm Lâm Mộ đến đau.

“Bốp” một tiếng, Lâm Mộ vung tay đánh lên tay Phong Mạch, cau mày ra hiệu buông ra.

Phong Mạch bật cười khẽ, nhưng cũng buông tay khỏi Lâm Mộ.

Chỉ là ngay giây sau, hắn lại đưa cả hai tay lên, nâng mặt Lâm Mộ, hung hăng xoa nắn một trận.

Cách làm ấu trĩ này khiến dòng suy nghĩ của Lâm Mộ lập tức bị cắt đứt, gương mặt vốn tái nhợt cũng bị xoa đến đỏ ửng.

Vừa rồi nhìn thấy cằm Lâm Mộ bị hắn véo đến đỏ ửng, Phong Mạch liền nới lỏng tay.

Nhưng hắn không định cứ thế mà bỏ qua, nỗi tức giận và uất ức trong lòng chẳng biết dồn vào đâu, đành hóa thành hành động xoa bóp má Lâm Mộ để trút giận.

Tưởng rằng nói chuyện có thể khiến Phong Mạch buông ra, ai ngờ lại bị hai tay Phong Mạch ấn vào má một cái, miệng cũng bị ép đến chúm lại. Lâm Mộ cảm thấy mấy lời định nói ra thật quá mất mặt, đành không dám mở miệng nữa.

Lúc Lâm Mộ vừa xuất hiện ở khu vực đoàn xe, Phong Mạch đã nhìn thấy cậu từ xa.

Khi Lâm Mộ chạy trốn trước đó, Phong Mạch vẫn còn bị chuyện trong Phong gia quấn thân, không rảnh ra tay. Ai ngờ ngay sau đó, mạt thế ập đến.

Trong lòng trống rỗng vì tìm mãi không thấy người, giờ phút này cuối cùng cũng được lấp đầy. Nhưng vừa nghĩ tới chuyện Lâm Mộ ly hôn xong liền biệt tích, trong lòng Phong Mạch lại nổi lên sự tối tăm và thô bạo, không cách nào kìm nén.

Hắn muốn túm lấy Lâm Mộ mà gằn hỏi, sao cậu có thể nhẫn tâm bỏ đi như vậy? Nhưng nhìn xung quanh vẫn còn người, không tiện hành động.

Chỉ trong khoảnh khắc đó, Phong Mạch thật sự đã nghĩ đến chuyện đánh gãy chân Lâm Mộ, trói cậu lại bên mình, giữ cậu trong tầm mắt mới yên tâm.

Nhưng cuối cùng, vẫn là không nỡ.

Buổi chiều vung đao rời tay là hắn cố ý, nhưng sau đó quan tâm, lại là thật.

Lâm Mộ lại không cho hắn chạm vào mặt. Lúc đó, Phong Mạch thực sự cảm thấy hụt hẫng, chỉ biết cụp mắt, giấu đi những cảm xúc tối tăm hơn trong lòng.

“Gì thế, đến cả mặt cũng không cho chạm à?”

Thấy Lâm Mộ cứ giãy giụa không ngừng, Phong Mạch cười lạnh, hung hăng véo một cái lên má cậu.

Lâm Mộ đau, mày nhíu chặt, không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn hắn.

Ban ngày không cho chạm mặt, tên đàn ông chó này đúng là để bụng, giờ còn quay sang véo cậu, nhỏ mọn thật sự.

Có lúc Lâm Mộ thật sự rất tò mò, tại sao Phong Mạch có thể ra vẻ điềm đạm, trầm ổn, lịch thiệp trước mặt người khác, hoàn toàn không giống cái bộ dạng hẹp hòi, cảm xúc thất thường và đặc biệt thù dai mà cậu thấy.

“Véo đủ chưa?”

Mặt bị véo đau, ban đầu Lâm Mộ còn định giữ mặt lạnh nói chuyện, nhưng tay Phong Mạch vẫn cứ đặt trên mặt cậu, xoa đến méo cả mặt, khiến khí chất lạnh lùng của cậu sụp đổ nghiêm trọng.

Nghe thấy giọng điệu lạnh băng kia, sắc mặt tuấn tú của Phong Mạch trầm hẳn xuống, Lâm Mộ vẫn còn đang bài xích hắn.

Một tay hắn bóp chặt hai má Lâm Mộ, tay kia tháo kính xuống. Vẻ ôn hòa như ngọc thường ngày biến mất, trong mắt giờ chỉ còn lại sự chiếm hữu dữ dội.

Hắn cúi đầu sát lại, hôn cậu, động tác vừa hung hăng vừa bá đạo.

Cảm giác được Lâm Mộ định cắn, Phong Mạch lập tức siết chặt tay, bóp mặt khiến cậu không thể cắn xuống.

Một hạt giống dây leo hiện ra trong tay Lâm Mộ, nhưng do dị năng đã tiêu hao gần hết khi đối phó với hai kẻ trước đó, lần này cậu chỉ miễn cưỡng thúc đẩy được một chút chồi non.

Dị năng không thể sử dụng, Lâm Mộ bị ép đến mức phát điên, nước mắt sinh lý cũng trào ra. Không cắn được Phong Mạch, lại bị hôn đến gần như không thở nổi, miệng cũng bắt đầu đau âm ỉ. Thế mà Phong Mạch vẫn chưa chịu buông tha, còn cắn trả cậu.

Lâm Mộ giận dữ tung quyền thẳng vào mặt hắn, nhưng Phong Mạch phản ứng cực nhanh, chiếc kính trong tay ném xuống đất, lấy tay cản đòn tấn công của cậu.

Tóm chặt cổ tay Lâm Mộ, tay còn lại vẫn giữ chặt mặt cậu, Phong Mạch hung hăng cắn một cái lên môi dưới, rồi mới hơi lùi lại, tạm thời buông tha cho cậu.

Phong Mạch buông tay đang véo mặt Lâm Mộ ra, trán tựa nhẹ vào trán cậu.

Nghe thấy tiếng thở dồn dập của Lâm Mộ, cảm giác bực bội trong lòng hắn cũng vơi bớt phần nào.

Sau khi bình tĩnh lại một chút, Lâm Mộ vẫn chưa từ bỏ ý định, lại muốn đánh Phong Mạch một quyền, nhưng kết quả hai tay đều bị Phong Mạch giữ chặt.

Phong Mạch bắt chéo hai tay cậu ra sau lưng, kéo về phía sau mình. Trong lòng bàn tay, một tia điện hình vòng cung lấp lóe, thuận thế dò xét lên bên hông cực kỳ mẫn cảm của Lâm Mộ.

Cảm giác rất rõ ràng, Phong Mạch hơi nhíu mày, gầy đi nhiều rồi.

Dị năng hệ Lôi đánh trúng không gây đau, nhưng dòng điện tê tê dại dại ấy lại cứ quấn lấy nơi eo cậu không chịu rời. Phong Mạch nhìn chằm chằm Lâm Mộ, càng truyền thêm nhiều điện hơn, khiến Lâm Mộ vốn đã quá mẫn cảm, lập tức mềm nhũn cả người.

Buông tay đang giữ Lâm Mộ ra, Phong Mạch đặt tay ở bên hông cậu đỡ lấy, cúi đầu sát lại, lần này dịu dàng thật sự.

Sau một hồi hôn sâu, Phong Mạch ôm chặt lấy eo Lâm Mộ, kéo cậu vào lòng, giữ ghì không buông, hoàn toàn không có ý định thả ra.

Từ xa nhìn lại, hai người ôm nhau rất sát, trông như một cảnh ôm ấm áp.

“Cậu buông ra.”

Giọng Lâm Mộ nghe có phần rầu rĩ, mang theo chút ủy khuất.

Mặt bị ép vào lồng ngực ấm áp của Phong Mạch, cậu tức thì có tức, nhưng đánh không lại Phong Mạch, căn bản không làm gì được đối phương.

Lại được ôm sát như vậy, tâm tình Phong Mạch tốt lên không ít, cuối cùng cũng chịu buông Lâm Mộ ra.

Lâm Mộ ngẩng đầu, mặt vô cảm đối diện với ánh mắt của Phong Mạch, thấy hắn cười rất vui vẻ thì xoay người bỏ đi.

Phong Mạch thu đao lại, nhặt chiếc kính gọng vàng dưới đất lên, chỉ vài bước đã đuổi kịp Lâm Mộ.

Trong lòng nghẹn một bụng khí nhưng không thể trở mặt với Phong Mạch, Lâm Mộ không muốn để ý, chỉ cắm đầu đi về phía trước, bước vào lều trại.

Không ngờ Phong Mạch cũng theo vào, Lâm Mộ lập tức cảnh giác nhìn hắn.

Lều trại không lớn, đã vào thì chỉ có thể ngồi sát bên trong, hai người trưởng thành chen chúc đã là quá mức, nếu lát nữa còn có người đến ở cùng, chắc chắn sẽ rất phiền.

“Chỗ này đầy người rồi.”

Giọng Lâm Mộ lạnh lùng, mặt cậu vẫn còn đau, miệng cũng đau, nhất là môi dưới bị cắn quá mức, may mà không chảy máu.

Cậu ngồi xếp bằng trong lều, dưới ánh đèn mờ nhạt của bóng đèn nhỏ treo bên trong. Phong Mạch cúi đầu, lau sạch kính mắt, sau đó đặt miêu đao lên đùi, tỉ mỉ lau lưỡi dao.

Hắn cũng đang cố kiềm chế tính khí của mình, không muốn vừa mới gặp lại đã khiến Lâm Mộ né tránh.

Tuy Lâm Mộ không phải kiểu người yếu đuối, nhưng xưa nay cũng chưa từng chịu uất ức trước mặt hắn. Vừa rồi đúng là hắn hơi quá, Lâm Mộ giận cũng là điều dễ hiểu.

Không ngẩng đầu, Phong Mạch mở miệng:

“Ừ, đầy rồi.”

Một dự cảm chẳng lành thoáng qua trong lòng. Thấy Phong Mạch vẫn ngồi yên không nhúc nhích, sắc mặt Lâm Mộ lập tức sầm lại, biết ngay là sẽ phải ở chung lều với hắn.

Cúi đầu xuống, Lâm Mộ càng thêm bực bội. Muốn dựa vào ôm đùi để đến căn cứ số Ba, thì không thể trở mặt quá mức với Phong Mạch.

Cậu lấy từ ba lô ra bộ đồ ngủ duy nhất của mình, thứ này là lúc còn đi cùng đội với Vưu Minh cướp được trong một siêu thị nhỏ. Lâm Mộ không giao nộp, mà lén giữ lại cho bản thân.

Kiếp trước chỉ biết chạy trốn, ăn với ngủ đều qua loa cho có. Giờ thì Lâm Mộ đã hiểu, còn sống được thì nên sống cho thoải mái một chút, chết rồi thì chẳng còn gì nữa.

Lâm Mộ đặt chiếc quần lót lên trên bộ đồ ngủ đã gấp gọn, rồi cầm theo quần áo cùng khăn mặt, định ra ngoài đun ít nước ấm tắm rửa, mấy ngày rồi chưa được tắm sạch sẽ.

Trong thôn có một cái giếng, nước bên trong chưa bị ô nhiễm, nước ăn uống đều lấy từ đó.

Phong Mạch đang ngồi ngay lối ra, nếu muốn đi tắm, Lâm Mộ bắt buộc phải nhờ hắn tránh đường.

Chưa đợi cậu mở miệng, Phong Mạch đã đặt thanh đao sang một bên. Thấy cậu cầm theo quần áo, hắn liền hỏi:

“Đi tắm à?”

“Ừ.” Lâm Mộ liếc hắn một cái rồi cụp mắt xuống, đáp nhỏ.

Phong Mạch lấy điện thoại từ túi áo vest ra, gửi một tin nhắn, sau đó ném điện thoại lên tấm thảm đã trải sẵn, rồi bắt đầu tháo cà vạt.

Lúc mới vào, Lâm Mộ đã thấy chiếc lều này khá tốt, phía dưới có lót đệm chống ẩm và một tấm ván mềm chắc chắn, ngồi lên rất thoải mái. Giờ đang là mùa hè, không cần túi ngủ hay chăn, ban đêm chỉ cần trải tấm thảm mỏng là đủ chống lạnh.

“Cậu tránh ra một chút.” Lâm Mộ ôm quần áo, định bước ra ngoài, nhưng Phong Mạch đứng chắn ngay lối, khiến cậu không ra được.

Phong Mạch đã cởi áo vest, chỉ còn lại chiếc sơ mi trắng. Hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Mộ, trong mắt loé lên một tia sắc bén như dã thú, đầy tính xâm lược, nhưng cũng nhanh chóng thu lại.

Bên ngoài lều có ánh đèn xe bật sáng, nghe tiếng động dừng lại ngay trước lều. Lâm Mộ nhíu mày, không biết Phong Mạch đang giở trò quỷ gì.

Chờ đến khi Lâm Mộ ra khỏi lều, nhìn thấy chiếc xe nhà sang trọng, cậu im lặng chớp mắt một cái, rồi cầm quần áo định rời đi.

“Bên trong có phòng tắm, nước nóng đã bật sẵn.”

Phong Mạch theo ra ngoài, mở cửa xe phía sau, đứng đó lạnh nhạt lên tiếng.

Lâm Mộ khựng chân một chút, không đáp lời, chỉ tiếp tục bước về phía trước.

“Đêm nay ngủ với tôi thì có thể tắm.”

Phong Mạch tựa vào nhà xe, giọng điệu vẫn bình thản, như thể chắc chắn Lâm Mộ sẽ ngoan ngoãn bước lên.

“Tôi không tắm. Cậu cũng đừng mong ngủ chung với tôi.”

Lâm Mộ mặt không cảm xúc, ngược lại còn lấy chuyện này ra mặc cả với Phong Mạch.

Phong Mạch khẽ bật cười, trong mắt toàn là ý cười vui vẻ.

“Ngủ là chuyện chắc rồi, còn tắm hay không thì tùy anh.”

Phong Mạch giọng điệu rất ôn hòa, nhưng mấy lời nói ra khiến vẻ mặt Lâm Mộ méo xệch, cái gì mà ngủ là chắc rồi, đúng là không biết xấu hổ!

Nói xong thấy mặt Lâm Mộ đen lại, Phong Mạch ý cười càng sâu, dẫn đầu lên xe, ngồi bắt chéo chân trên sofa.

Trên bàn trà thủy tinh phản chiếu hai ly rượu vang đỏ. Phong Mạch cầm ly rượu, tựa nghiêng trên lưng ghế sofa, dáng vẻ có phần lười biếng.

Lâm Mộ hậm hực lên xe, dù sao tắm hay không thì cũng phải ngủ với Phong Mạch, chi bằng tắm nước ấm cho thoải mái.

“Phanh” một tiếng, cửa phòng tắm đóng sầm lại. Lâm Mộ khóa trái cửa, trong lòng đầy tức tối. Rõ ràng đã ly hôn, còn ngủ chung thì ra cái thể thống gì chứ. Nhưng giờ cậu cũng chẳng còn cách nào phản kháng.

Đánh thì không lại Phong Mạch, Lâm Mộ cởi đồ đứng dưới vòi sen, nước ấm xối xuống, mà cậu thì ỉu xìu cụp đuôi.

Từ đây đến khu vực trung bộ căn cứ số Ba, ít nhất cũng mất nửa tháng, đúng là thảm.

Phong Mạch đặt ly rượu xuống, ngồi trên sofa, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm.

Rất lâu sau, cuối cùng Phong Mạch chỉ có thể cười bất đắc dĩ, như đang tự giễu mình.

Là hắn đã để mất Lâm Mộ trước. Lâm Mộ chán ghét hắn, hắn chấp nhận. Nhưng lần này, hắn tuyệt đối sẽ không để Lâm Mộ rời đi thêm lần nữa.

Sau khi gặp lại Lâm Mộ, Phong Mạch trở nên nóng nảy và dễ nổi giận, không chỉ vì Lâm Mộ đã biến mất suốt năm tháng không thấy tăm hơi.

Mà nhiều hơn, là vì ba ngày trước hắn bắt đầu mơ thấy những giấc mộng kia. Đen tối, tuyệt vọng, từng đợt từng đợt siết chặt lồng ngực, khiến cả đêm hắn không yên giấc.

Tỉnh dậy rồi, phần lớn cảnh trong mơ đã quên mất, nhưng cảm giác tim đập dồn dập thì vẫn còn đó.

Hắn biết, những giấc mơ đó có liên quan đến Lâm Mộ, lờ mờ nhớ được Lâm Mộ không ở bên hắn, và cuối cùng… dường như đã xảy ra chuyện gì đó.

Gần nửa năm không thấy Lâm Mộ, ban đêm Phong Mạch thỉnh thoảng lại mơ những giấc mộng chẳng lành. Nhưng không giấc mơ nào khiến người ta tuyệt vọng như mấy ngày gần đây, cứa vào lòng khiến hắn bất an suốt.

Mãi đến khi Lâm Mộ xuất hiện trước mắt, cảm giác hoảng loạn ấy mới dịu đi được đôi chút.

Cảm xúc sợ hãi này khiến Phong Mạch lại bật cười, trong mắt đầy bất đắc dĩ.

Đối mặt với Lâm Mộ, hắn chưa từng thắng nổi.

Tắm sạch bằng nước ấm xong, cả người nhẹ nhõm, sạch sẽ, Lâm Mộ thoải mái nằm trong lều, đắp một lớp chăn mỏng.

Lang thang hai ngày, giờ thì ăn no uống đủ, đặc biệt là sau khi tắm nước nóng, dây thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng hẳn. Cơn buồn ngủ lập tức ập đến. Tắt đèn trong lều, Lâm Mộ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong cơn mơ màng, một lồng ngực ấm áp áp sát lưng cậu, từ phía sau ôm lấy.

Tư thế quá đỗi quen thuộc, Lâm Mộ đã sớm thành thói quen, biết là Phong Mạch. Theo phản xạ, cậu khẽ dịch người lại gần, tiếp tục ngủ say.

Trong bóng tối, vì động tác vô thức lấy lòng của Lâm Mộ, ánh mắt Phong Mạch tràn đầy ấm áp. Hắn nhẹ nhàng lật người Lâm Mộ lại, không ngừng hôn lên má cậu.

Đưa tay vuốt ve chiếc cằm và gương mặt đỏ hồng vì bị mình véo, Phong Mạch cúi xuống, nhẹ nhàng hôn tiếp.

Đang ngủ ngon, Lâm Mộ chỉ cảm thấy mặt và môi cứ bị hôn tới hôn lui, hơi ngứa ngáy, làm cậu bực bội.

Không kiên nhẫn đưa tay đẩy loạn vài cái. Người kia cũng ngoan ngoãn dừng lại, Lâm Mộ lúc này yên tâm tiếp tục ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play