Lâm Mộ móc điện thoại ra xem giờ, còn khoảng năm phút nữa là xuất phát, cậu định tùy tiện chọn một chiếc xe để lên.
Lúc phát đồ, Lâm Mộ cũng đến nhận nước và lương khô, bị vài người kín đáo tránh né. Nhưng dù gì cậu cũng là dị năng giả, lực lượng cần thiết trong đội, nên họ cũng không dám làm gì quá đáng.
Không ai nói ra, nhưng ai cũng ngầm hiểu: dị năng giả thường được ngồi xe hơi, ít người, thoải mái hơn.
Chỉ là, khi Lâm Mộ định bước lên một chiếc xe, người bên trong thấy cậu liền tỏ rõ vẻ đề phòng.
Không ai nói gì, nhưng Lâm Mộ vẫn quay người rời đi. Thôi vậy, ngồi xe tải với người thường còn dễ chịu hơn chui vào chỗ khiến bản thân thấy ngột ngạt.
Trong đội có một chiếc xe tải còn dư chỗ, thấy cậu đến cũng không ai có phản ứng gì bất thường.
Có người từng thấy Lâm Mộ lúc trước xuống xe, biết cậu là dị năng giả. Dù tin đồn với gia chủ Phong gia nghe cũng kinh động thật đấy, nhưng thân phận vẫn là khác biệt rõ ràng.
Phần lớn thời gian, họ cần dị năng giả bảo vệ. Trong khả năng có thể, người thường cũng sẽ không thực sự bài xích dị năng giả.
Lâm Mộ hướng về mọi người trong xe mỉm cười, có vài người cũng cười lại, thái độ thân thiện, dễ gần.
Ngồi bên ngoài là một ông chú mập, cười híp mắt, còn đưa tay ra định kéo Lâm Mộ lên. Lâm Mộ thấy ở đây đúng là thoải mái hơn nhiều.
Vừa định bước lên thì sau lưng chợt vang lên một giọng đầy tức giận:
“Đồ vong ân bội nghĩa! Không có tao tốt bụng dẫn theo thì giờ chắc đã bị tang thi cắn chết rồi, đồ bạch nhãn lang!”
Vưu Minh cố ý mắng to khi thấy Lâm Mộ, nhưng vẫn kìm giọng xuống.
Ban đầu định chửi Lâm Mộ bỏ rơi bọn họ để theo đội Phong gia, nhưng vì chính họ cũng đang định đi nhờ một đoạn nên đành nuốt lời lại.
Đoàn xe của Vưu Minh dự tính đến căn cứ số Hai, còn Phong gia đi căn cứ số Ba, nên hai bên sẽ chung đường hai ngày đầu.
Trước đó Vưu Minh cùng hai người khác từng giúp giết tang thi, nên người Phong gia cũng cho đi theo. Dù sao đoàn xe đông người, nếu gặp tang thi triều thì cũng dễ đối phó hơn, an toàn hơn nhiều.
Nghe đồn giữa Lâm Mộ và Phong Mạch có gì đó, nhưng chuyện truyền miệng qua lại nhiều khi cũng lệch lạc. Vưu Minh nghe được là Lâm Mộ cố tình dụ dỗ gia chủ Phong gia, còn mở miệng đòi đao của người ta.
Còn chuyện "chồng trước" gì đó, mấy kẻ hay hóng cũng chẳng ai nói rõ thật giả, Vưu Minh cũng không để tâm.
Thật ra giữa Lâm Mộ và Vưu Minh chẳng có thù oán gì sâu. Chỉ là từ lúc Lâm Mộ nhập đội xe Vưu Minh, mấy cô gái trẻ trong nhóm dù vì lý do gì cũng hay tiếp xúc với cậu.
Lâm Mộ mặt mũi thanh tú, da trắng, lúc cười trông rất ấm áp. Vưu Minh nhìn không ưa, suốt ngày chửi thầm là tiểu bạch kiểm.
Còn hắn thì ngược lại, ngoại hình kém, tuổi lớn, người đầy mỡ, nhờ tận thế tới mới thức tỉnh dị năng.
Nhiều khi hắn thật nghĩ thời của mình tới rồi, “Vưu Minh Vưu Minh”, sau này đúng thật sự nổi danh.
Hơn ba mươi năm không có bạn gái, từ lúc lập đội, mấy cô gái trước giờ chẳng thèm nhìn hắn bắt đầu nói mấy câu dễ nghe. Vưu Minh thường tranh thủ chiếm tiện nghi, hay buông lời ghê tởm.
Nhưng từ khi Lâm Mộ gia nhập, hắn phát hiện mấy cô gái kia đều vây quanh Lâm Mộ, cứ tốt với cậu mãi. Việc này khiến hắn, vốn luôn tự cao, giận không chịu được, sau đó liền tìm cách gây sự với Lâm Mộ.
Lâm Mộ mặt lạnh xoay người đi, Vưu Minh vẫn nhỏ giọng chửi.
Thấy cậu liếc qua, Vưu Minh trợn mắt tam giác, mặt đầy dữ tợn.
“Sao, không cho tao nói hả? Lâm Mộ, mày đúng là đồ vong ân bội nghĩa.”
Sau khi có dị năng, Vưu Minh từng thấy mấy sếp cũ ngày trước lên mặt, rồi lại quay sang xin đi nhờ xe. Khi ấy hắn mới thật sự thấy sướng, ngẩng đầu không sợ ai.
Cùng Phong gia đi chung đường chỉ hai ngày, sau đó ai đi đường nấy, Vưu Minh cũng chẳng ngại đắc tội. Dù gì sau này cũng không gặp lại, chửi vài câu có sao.
Không muốn lằng nhằng, Lâm Mộ bước tới đấm thẳng một quyền.
Thấy cậu lại gần, Vưu Minh cười lạnh, chửi thầm một câu “con mẹ nó”, định điều động dị năng, nhưng chưa kịp xong đã bị Lâm Mộ đánh trước.
Lúc đầu tận thế, ai có thiên phú thấp thì điều động dị năng chậm. Mà Vưu Minh chẳng có gì nổi bật.
Người ta vẫn nói "quyền sợ trẻ", Lâm Mộ không phải dạng cơ bắp, nhưng còn trẻ hơn Vưu Minh nhiều.
Sống ở mạt thế hơn một năm, cũng tích đủ sát khí. Một đấm này nhắm thẳng thái dương, tuy cậu đã nương tay, nhưng cũng đủ làm Vưu Minh hoa mắt thấy sao.
Trong lòng bàn tay nắm một hạt giống bụi gai, nhưng cuối cùng Lâm Mộ vẫn thu lại, lúc này không muốn lộ thực lực thật sự.
Nhân lúc Vưu Minh còn ôm đầu chưa kịp phản ứng, Lâm Mộ rút con chủy thủ từ bên hông ba lô, mũi dao kề thẳng vào cổ hắn.
Cậu dùng sức, máu từ vết rạch tràn ra, từng giọt tụ lại thành dòng, chảy mãi không dứt.
Lưỡi dao dí sát khiến Vưu Minh không dám nhúc nhích. Mồ hôi lạnh từ thái dương nhỏ giọt. Lâm Mộ vẫn đang ép lực, mũi dao từng chút từng chút trượt về phía yết hầu.
Không biết lúc nào Lâm Mộ sẽ cắt phăng cổ họng hắn, kiểu uy hiếp chậm rãi này khiến người ta lạnh cả sống lưng.
“Nếu còn động, tôi mà lỡ tay, thì không biết giây tiếp theo sẽ ra sao đâu.” Vưu Minh hơi nhích người, Lâm Mộ mặt không đổi sắc, giọng lạnh băng.
Vưu Minh rốt cuộc không dám cử động nữa. Tay Lâm Mộ dừng lại, nhưng cổ hắn đã bị rạch một đường, cách yết hầu không xa.
“Lần sau, nếu tôi còn nghe thấy anh nói tục, thì vĩnh viễn đừng mở miệng nữa.”
Không phí lời thêm, Lâm Mộ đâm thẳng một dao vào vai hắn. Vưu Minh lập tức hét thảm.
Từ lúc nhập đội tới nay, bất kể tìm lương thực hay giết tang thi, Lâm Mộ chưa từng lười biếng, luôn dốc toàn lực. Nhưng mỗi lần chia đồ thì phần cậu luôn ít nhất, lại còn thường bị làm khó, bị mắng mỏ. Trong lòng sớm đã có bất mãn.
Cậu đổi tay rút dao ra, dùng khăn giấy lau sạch máu trên lưỡi, không quay đầu lại mà leo thẳng lên xe tải.
Phía sau, Vưu Minh ôm vai, nửa người đẫm máu, ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng Lâm Mộ, trong mắt đầy oán độc.
Hôm nay Lâm Mộ không giết hắn, nhưng sau này, tốt nhất đừng để rơi vào tay hắn.
Phía trước, xe đã khởi động. Những người nãy giờ đứng xem cũng lần lượt thu ánh mắt lại, nhìn qua cửa sổ chuẩn bị xuất phát. Vưu Minh xoay người, đi về phía xe mình.
Cách đó không xa, một chiếc xe quân dụng màu đen dừng trong góc. Cửa sổ hạ xuống một nửa.
Một thanh miêu đao đặt ngang trên đùi, ngón tay thon dài khẽ vuốt dọc theo lưỡi dao. Phong Mạch cụp mắt, như thể không để tâm đến mọi động tĩnh bên ngoài.
Một lúc sau, Phong Mạch ngẩng đầu, đeo kính gọng vàng, giấu đi ánh nhìn sắc bén, giọng thản nhiên:
“Có thể đi rồi.”
Chiếc xe tải theo đoàn lần lượt rời khỏi. Lâm Mộ đứng tựa bên hông xe, cúi đầu chăm chú lau chùi chủy thủ.
Khi đổi tay rút dao lúc nãy, một hạt giống rất nhỏ đã rơi khỏi lòng bàn tay cậu, gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Dưới sự điều khiển của dị năng hệ Mộc, hạt giống ấy chậm rãi hòa vào huyết nhục của Vưu Minh.
Đây là bài học đầu tiên Lâm Mộ học được từ kiếp trước, khi mạt thế bắt đầu.
Cậu không thích giết người, nhưng với loại như Vưu Minh, kẻ có thể đâm sau lưng bất cứ lúc nào, thì tuyệt đối không được lơ là. Dù đánh không lại cậu, hắn vẫn sẽ ghi thù. Chỉ cần có cơ hội, nhất định sẽ ra tay. Một hành động nhỏ hôm nay, sau này khi cùng đi làm nhiệm vụ, cũng có thể hại chết người.
Lâm Mộ không phải chưa từng giết ai. Kiếp trước, khi mạt thế ập đến, thế giới lập tức rơi vào hỗn loạn. Xác chết khắp nơi, đạo đức cũng bị chôn vùi theo.
Mãi đến khi các căn cứ được dựng lên, các thế lực lớn bắt đầu thiết lập trật tự, xã hội mới dần ổn định trở lại. Ít nhất là trong căn cứ, những chuyện máu tanh tàn độc mới bị nghiêm cấm.
Lần đầu tiên giết người, Lâm Mộ đã nôn suốt nhiều giờ liền, mấy ngày sau đó không thể nuốt nổi cơm.
Cậu ghét cảm giác máu dính trên tay, luôn cố tránh né. Nhưng mạt thế đã đến, giữa sống sót và giãy giụa, cậu không thể trốn mãi. Chỉ có thể ép mình học cách thích nghi với thế giới cá lớn nuốt cá bé này.
…
Chạy liên tục ba tiếng, đến hơn tám giờ tối, đoàn xe rẽ vào một con đường làng nhỏ.
Một vài con tang thi bị mùi người hấp dẫn mà lắc lư mò tới, nhe răng trợn mắt, nhưng nhanh chóng bị đội tuần tra tiêu diệt sạch.
Tất cả dị năng giả được tập hợp, ba người một tổ, chia nhau vào thôn thanh trừ mối nguy còn sót lại.
Thôn này không lớn, chỉ khoảng ba bốn chục hộ. Đoàn xe của Phong gia lại dài, người đông, dị năng giả nhiều. Chỉ mất chừng hai mươi phút đã quét sạch tang thi trong thôn.
Trời đã khuya.
Sau khi virus tang thi bùng phát, không chỉ con người mà cả động vật cũng biến dị. Nếu ban đêm chẳng may gặp phải tang thi động vật cỡ lớn thì đúng là tai họa. Vì vậy, hành trình vào ban đêm không hề an toàn.
Một phần người được phân vào thôn nghỉ tạm, số còn lại thì nhanh chóng dựng trại bên ngoài. Ban đêm, hai mươi người một tổ chia phiên ăn uống, dị năng giả và người thường ăn riêng.
Dễ thấy, phần ăn của dị năng giả tốt hơn người thường một chút.
Nhanh gọn nhất vẫn là mì ăn liền. Bên phía dị năng giả, mỗi suất đều có thêm một quả trứng tráng và một cây xúc xích.
Trước kia, những thứ này chẳng ai muốn động đũa, thậm chí còn chê bai. Nhưng bây giờ, chúng lại là bữa ăn khiến người ta thèm đến phát điên, không chỉ trẻ con mà cả người lớn cũng vậy.
Lâm Mộ ngồi ở mép ngoài, thấy một đại thẩm đang nấu ăn lén gắp thêm chút lòng trắng trứng cho đứa cháu nhỏ.
Cậu cũng gắp một ít trứng từ phần tráng cuộn bên cạnh, không dám gắp nhiều, sợ bị để ý. Vừa bước lại gần, đại thẩm sợ đến mức tay cầm đũa run rẩy.
Nhìn cảnh đó, Lâm Mộ không nói gì, chỉ múc phần trứng bị thiếu rõ ràng kia cho vào bát mình.
Thấy đứa bé gầy nhẳng như cái que, nước miếng sắp chảy đến nơi, cậu liền gắp mấy miếng xúc xích bỏ vào bát nó rồi tiện tay tìm chỗ ngồi.
Ban ngày vì xung đột với Vưu Minh, Lâm Mộ vẫn chưa được ăn bữa nào ra hồn, chỉ gặm bánh quy. Giờ cuối cùng cũng có chút canh nóng. Cậu ăn sạch cả tô mì, đến giọt nước cuối cùng cũng không chừa.
Lúc chuẩn bị rời đi, đại thẩm đang rửa chén thấy vậy liền đứng lên, tay lau vào tạp dề, đón lấy cái bát từ tay cậu. Muốn nói gì đó nhưng không biết mở lời thế nào, chỉ không ngừng cảm ơn.
Lâm Mộ cười nhẹ, không nói gì, quay người đi về phía khu lều.
Lấy điện thoại ra xem, đã mười giờ. Cậu đi đến lều được phân. Vì tới muộn nên chỗ ở nằm khá khuất.
Nhưng với cậu mà nói, có chỗ ngủ là đủ. Tối nay không đến phiên trực, có thể nghỉ ngơi yên ổn.
Vừa định nằm xuống, Lâm Mộ lại nghe thấy tiếng khóc nức nở cầu cứu rất khẽ. Cậu khẽ nhíu mày, trong mắt thoáng hiện vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng rồi vẫn xoay người đi về phía góc tối hẻo lánh.
Hai gã đàn ông đang cười cợt ghê tởm, kéo lê một người phụ nữ về phía bãi đất tối, tay bịt chặt miệng cô. Bóng đêm như một tấm màn che giấu những bàn tay dơ bẩn.
Tiếng vải vóc bị xé rách vang lên giữa khoảng không tĩnh mịch. Lâm Mộ đứng trong góc khuất, ánh mắt lạnh như băng. Trong lòng bàn tay cậu, một hạt giống bụi gai khẽ rung lên, lặng lẽ bay về phía hai kẻ kia.
“Chết tiệt! Cái quái gì thế này?!”
Cả hai gã đàn ông hét lên kinh hãi. Từ xa đã có tiếng bước chân đang tiến lại gần, nhưng khoảng cách giữa Lâm Mộ và chúng còn tới gần mười mét. Điều khiển dị năng ở cự ly như vậy tiêu hao không ít sức lực.
Dây bụi gai mang theo vô số gai nhọn quấn chặt lấy cổ tay hai tên kia. Những chiếc gai sắc bén tàn nhẫn xuyên qua da thịt, đâm sâu vào trong, không ngừng lan rộng, sinh trưởng như thể có sự sống riêng.
Người phụ nữ với quần áo tả tơi lập tức vùng dậy khỏi mặt đất, hoảng loạn chạy về phía xa.
Lúc này, sức lực của Lâm Mộ cũng đã cạn kiệt. Dị năng tiêu hao quá mức khiến sắc mặt cậu trắng bệch, không thể tiếp tục khống chế dây gai.
Cổ tay hai kẻ kia bê bết máu, thịt da bị xé nát, rách đến không nhận ra hình dạng ban đầu. Dù bụi gai đã ngừng lan ra, nhưng vẫn quấn chặt không buông. Chúng không dám tùy tiện động vào, chỉ cần cử động nhẹ thôi cũng đau đến thấu tim gan.
Lều trại phân cho Lâm Mộ nằm khá gần đó. Cậu cúi người, cố gắng rút lui thật khẽ, tránh để bị hai tên kia nhìn thấy.
Loáng thoáng nghe thấy giọng Phong Cổ, Lâm Mộ nhận ra đám đông xung quanh đang dần tản ra, liền men theo mép lều vòng về phía sau.
“Phong, Phong tiên sinh.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Giọng Phong Mạch vang lên, ôn hòa, mang theo chút quan tâm nhẹ nhàng.
Lâm Mộ theo bản năng dừng lại, khẽ nghiêng tai nghe ngóng tình hình bên kia.
“Phong tiên sinh, chúng tôi cũng không rõ, chỉ là lúc đi vệ sinh thì vô tình vướng vào chuyện này thôi.”
Phong Mạch vẫn giữ vẻ thân thiện.
Hai tên kia vội vàng lên tiếng phân trần, tranh nhau kể khổ, đồng thời phủi sạch mọi trách nhiệm.
Một ánh bạc mơ hồ chợt lóe lên. Gã đàn ông cao hơn trong hai kẻ cảm thấy ngực lạnh buốt, ngơ ngác cúi đầu nhìn xuống, một thanh miêu đao đã cắm sâu vào lồng ngực hắn.
Tên còn lại thấp hơn, lanh lẹ hơn, vừa thấy tình hình không ổn liền ném ra một quả cầu lửa về phía Phong Mạch rồi quay đầu bỏ chạy. Nhưng chưa kịp thoát đã bị một nhát đâm xuyên ngực.
Phong Mạch rút đao ra, thản nhiên mở miệng:
“Loại người này giữ lại cũng chẳng có ích gì, chỉ mang họa về sau. Trong đội, dị năng giả hệ Mộc không nhiều.”
Biết hắn đang nhắc nhở mình, Lâm Mộ không lên tiếng.
Phong Cổ kéo thứ gì đó tới gần. Lâm Mộ nhìn thấy thi thể phía sau hắn, trầm mặc.
Đó là Vưu Minh.