“Xin lỗi, trượt tay.”

Giọng người đàn ông vang lên, trầm thấp.

Biết là Phong Mạch, trong lòng chửi thầm, nhưng khi thật sự nghe thấy giọng quen thuộc mà xa lạ kia, Lâm Mộ vẫn cứng người trong thoáng chốc, ngón tay siết nhẹ lại.

Không xa, một người đàn ông mặc vest đen bước tới.

Đeo kính gọng vàng, dáng vẻ nho nhã, vẫn là bộ dạng Lâm Mộ quen thuộc.

Nếu tính theo dòng thời gian hiện tại, thì đã năm tháng cậu không gặp Phong Mạch – hai tháng sau ly hôn là tang thi triều bùng phát, cậu chạy trốn ngoài đường suốt ba tháng.

Nhưng nếu tính theo kiếp trước, cậu chỉ sống thêm một năm rưỡi sau mạt thế, rồi mơ hồ chết trong một lần làm nhiệm vụ.

Lúc mở mắt ra, đã quay về thời điểm này. Nói cách khác, Lâm Mộ đã một năm rưỡi chưa gặp lại Phong Mạch.

Khoảng cách lâu như vậy, lại từng chết một lần, nên khi đối mặt với Phong Mạch, Lâm Mộ bỗng không biết phải làm gì.

Cậu đứng yên, không nói lời nào, gương mặt không cảm xúc. Dáng vẻ thanh tú nhìn qua có vẻ lạnh nhạt, như thể vừa suýt bị thương nên không hài lòng. Tất nhiên phần lớn vì chuyện kia, nhưng thật ra cậu cũng chẳng biết phải mở miệng ra sao.

Phong Mạch có khuôn mặt đặc biệt tuấn tú, sống mũi cao, đường nét dịu dàng mà rõ ràng. Hắn khẽ cười với Lâm Mộ, ánh mắt mang theo chút áy náy.

Phía sau hàng rào phòng tuyến, có không ít người vừa xuống xe. Nhìn thấy cảnh này, vài cô gái và thiếu niên không dời mắt khỏi hắn. Nụ cười kia thật sự như gió xuân thổi qua, dịu dàng mà ấm áp.

Thật sự rất dịu dàng, nhẹ nhàng mà quân tử, ấm áp như ngọc, đã thế còn đẹp trai, vừa tuấn tú vừa thanh nhã, đeo kính gọng vàng, đúng là kiểu nam thần nho nhã.

“Văn nhã, tao nhã, còn rất trẻ, nhìn như chỉ mới 23 tuổi thôi.”

Một cô bé hơi mũm mĩm nhỏ giọng nói, đầy vẻ ngưỡng mộ.

Virus tang thi bùng phát bất ngờ, lan nhanh khắp nơi. Một phần thực phẩm và nước uống bị nhiễm độc, chuyện sống sót đã trở thành thử thách.

Người như Phong Mạch có địa vị, có thực lực xung quanh không thiếu nữ sinh muốn tiếp cận. Ngay cả vài nam sinh thích con trai cũng muốn lại gần hắn, ít nhất còn có thể đảm bảo an toàn tính mạng.

Nếu thật sự lọt vào mắt hắn, không cần nói đến cảnh sống xa hoa, thì ít nhất cũng không lo cái ăn cái mặc.

Lâm Mộ đứng cách đó không xa, đại khái nghe được mấy người kia đang bàn tán, thật sự không nhịn được mà âm thầm phun tào.

Văn nhã nho nhã? Phải nói là "văn nhã bại hoại" mới đúng.

Hai mươi ba tuổi mà ổn trọng như ba mươi hai, gọi là trẻ cái gì.

Trong mắt người ngoài, Phong Mạch là kiểu người ôn hòa như ngọc, dịu dàng như quân tử, dung mạo lại quá mức xuất chúng, lúc nào cũng giữ khoảng cách đúng mực, càng dễ khiến người ta rung động.

Nhưng sự thật thế nào, Lâm Mộ quá rõ hắn rồi, bụng dạ hẹp hòi, tâm tình thất thường, lại giỏi lừa mấy cô gái nhỏ.

Lúc này, Phong Mạch đã đi đến trước mặt Lâm Mộ. Nhìn qua thì văn nhã, nhưng giữa đám người, vóc dáng hắn vẫn rất nổi bật, cao ráo rắn chắc, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo.

Thấy Lâm Mộ gầy đi rõ rệt, Phong Mạch thoáng không cười nổi. Quầng thâm nhạt dưới mắt cậu, sắc mặt mệt mỏi, nhìn là biết đã kiệt sức.

Nhưng vừa nghĩ đến chuyện hôm sau ly hôn, Lâm Mộ liền thu dọn sạch sẽ rồi bỏ đi, không để lại cho hắn lấy một món, đến giờ nhớ lại, Phong Mạch vẫn thấy nghiến răng nghiến lợi, tức nghẹn ngực.

Lâm Mộ lùi lại một bước, giữ khoảng cách với hắn.

Mới gặp lại đã suýt đứt tai, càng nghĩ càng bực. Cái tên "văn nhã bại hoại" này đúng là thù dai thật.

“Có bị thương không?”

Thấy cậu lùi ra, dù vậy khoảng cách giữa hai người vẫn không xa, Phong Mạch đưa tay như muốn chạm vào mặt cậu kiểm tra.

Không chỉ giọng nói dịu dàng, ngay cả ánh mắt hắn cũng sâu thẳm, nhẹ nhàng như nước.

“Tôi không sao. Cậu nói chuyện thì cứ nói, đừng có động tay động chân.”

Lâm Mộ suýt nữa thì phát cáu. Cái tên đàn ông chó này lại còn định sờ mặt cậu? Rõ ràng đáng bị chém mà, còn ở đó giả vờ tốt bụng.

Luyện đao bao nhiêu năm, mà đao lại “vô tình” rơi trúng người? Người khác có thể tin, chứ Lâm Mộ thì không đời nào.

Thấy cậu tránh né, vẻ mặt Phong Mạch thoáng hiện nét cô đơn, ánh mắt cụp xuống, rút tay về.

Nhưng chỉ chốc lát, hắn đã nở nụ cười: “Không sao là tốt rồi.”

Lại đang diễn.

Lâm Mộ nhìn tên đàn ông giả dối trước mặt, lười mở miệng thêm câu nào.

Vì Phong Mạch cao hơn, nên Lâm Mộ phải hơi ngẩng đầu nhìn hắn, mở miệng nói:

“Cậu suýt nữa làm tôi bị thương, có phải nên bồi thường gì đó không?”

Bị đôi mắt sáng trong, đen trắng rõ ràng ấy nhìn thẳng, Phong Mạch khẽ gật đầu:

“Là lỗi của tôi. Anh muốn gì?”

Lâm Mộ hơi mở miệng, vốn định bảo trả lại nửa miếng ngọc kia, nhưng cuối cùng lại nuốt lời.

Quay đầu liếc thanh miêu đao cắm dưới đất, cậu nói:

“Cây đao này của cậu không tệ, cho tôi mượn dùng một chút. Khi nào trả, thì còn tùy tâm tình.”

Giọng điệu quá ngông cuồng, như thể muốn chiếm luôn đao, khiến những người đứng sau phòng tuyến đều cau mày.

“Cậu đừng quá đáng! Đây là đao của gia chủ, người khác không được chạm vào!”

Người của Phong gia mở miệng, giọng đầy giận dữ.

Nhưng Lâm Mộ không buồn quan tâm, chỉ nhìn Phong Mạch. Nghĩ bụng, thanh đao đó vốn chưa từng dính máu, bị cậu dùng để bổ cả đống dưa hấu rồi, sờ qua không biết bao nhiêu lần.

Phong Mạch vẫn giữ nụ cười ôn hòa, giơ tay ra hiệu cho người mình im lặng.

Thật ra nói ra câu kia, Lâm Mộ cũng hơi hối hận. Ban đầu định theo đội Phong gia rời đi, vậy mà lại không kiềm được tính khí. Nếu Phong Mạch thực sự hẹp hòi, không chịu mang theo cậu, thì đúng là toi đời.

Huống chi, dị năng giả khác đều đang chiến đấu với tang thi, chỉ còn mỗi cậu đứng đây đối đầu với Phong Mạch, thật mất mặt. Lâm Mộ lười cãi vã, cúi người nhặt thanh loan đao mẻ lưỡi dưới đất lên, xoay người bước về phía đám tang thi.

Phong Mạch đưa tay ngăn lại, bước tới nhấc miêu đao lên, đưa cho cậu.

“Tôi suýt làm anh bị thương, coi như bồi thường. Nhưng ba ngày sau phải trả lại cho tôi, cây đao này rất quan trọng với tôi.”

Nói xong, Phong Mạch khẽ đỡ gọng kính viền vàng trên sống mũi, mỉm cười lịch sự, nho nhã.

Lại giả bộ nữa. Người khác không biết, chẳng lẽ cậu còn không rõ con người của tên đàn ông chó âm hiểm này sao?

Lâm Mộ nhịn cơn bực muốn trừng hắn, nhận lấy miêu đao. Tiện tay nhét thanh loan đao mẻ lưỡi vào tay Phong Mạch, rồi xoay người đi thẳng tới chỗ tang thi.

Người đứng sau phòng tuyến thấy Lâm Mộ cầm miêu đao vung lên, chém một phát, tư thế chẳng khác gì đang bổ dưa hấu.

Lại nhớ cảnh thanh đao còn trong tay Phong Mạch, khí chất anh tuấn tiêu sái kia… ai nấy đều mang vẻ mặt khó diễn tả.

Phong Mạch cúi đầu nhìn thanh loan đao cũ nát vừa bị nhét vào tay, khẽ cười.

Không giống nụ cười nho nhã vẫn treo trên mặt thường ngày, lần này trong mắt hắn có ý cười thật sự.

Ngẩng đầu nhìn bóng lưng Lâm Mộ, trong ánh mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ ôn hòa vốn có.

Phải nói, cây đao này đúng là dễ dùng thật. Lâm Mộ tiện tay vung một phát, đầu tang thi rơi xuống.

Hiện giờ chỉ mới đầu mạt thế, tang thi còn chậm chạp, mà thể chất dị năng giả đã được cường hóa, dù là tốc độ hay sức mạnh cũng vượt xa người thường trước kia. Cho nên với họ, mấy con tang thi cấp thấp chẳng đáng gì.

Tất nhiên, ngoài vũ khí, cũng có người bắt đầu sử dụng dị năng. Thủy, Hỏa, Phong... đủ loại năng lực tung hoành trong trận hỗn chiến.

Dị năng của Lâm Mộ là hệ Mộc, cấp thấp. Nhưng nhờ từng trải kiếp trước, cậu dùng dị năng còn thành thạo hơn đa số người ở đây.

Nhưng dị năng hệ Mộc ở giai đoạn đầu lực sát thương không cao, chủ yếu chỉ thúc đẩy cây cối sinh trưởng. Dù có thể dùng dây leo treo cổ kẻ địch, thì dị năng tiêu hao cũng quá nhiều, không đáng. Vậy nên Lâm Mộ dứt khoát không dùng.

Đợi đến khi đợt tang thi triều rút lui, cũng đã hơn ba mươi phút.

Giết tang thi vốn rất tốn sức. Lâm Mộ thở dốc, đứng nghỉ tại chỗ một lúc.

Nghĩ lại chuyện vừa rồi với Phong Mạch, Lâm Mộ khẽ thở dài. Ban đầu cậu định để hắn bồi thường bằng nửa khối ngọc kia.

Nhưng rồi nhớ ra, trước khi ly hôn từng xin rồi, Phong Mạch sống chết không chịu đưa. Khi đó cậu nghĩ, chỉ là nửa khối ngọc thôi mà, cũng chẳng quan trọng.

Nhưng giờ nghĩ lại mới thấy, nếu lúc này lại mở miệng đòi, chẳng những không được, còn khiến Phong Mạch sinh nghi, đề phòng, thì cơ hội lấy được sẽ càng thấp hơn.

Hiện tại, điều quan trọng nhất là mặt dày bám theo đội Phong gia đến khu trung tâm căn cứ số Ba. Căn cứ số Hai… Lâm Mộ tuyệt đối không muốn đặt chân tới.

Cậu siết chặt chuôi miêu đao, trong lòng đầy lo lắng: nếu Phong Mạch thật sự thù dai, không cho cậu theo thì biết làm sao?

Còn chưa kịp bước đến gần đoàn xe Phong gia, đã thấy Phong Mạch từ một chiếc xe hành quân màu đen bước xuống. Nhìn thấy cậu, hắn liền mỉm cười, gương mặt tuấn tú vẫn ôn hòa như trước.

“Đao của cậu.”

Lâm Mộ đưa miêu đao cho hắn, do dự một chút, cuối cùng vẫn cắn răng mở miệng:

“Mọi người còn cần dị năng giả không?”

Thấy dáng vẻ vừa cứng đầu vừa hơi ngại ngùng kia, Phong Mạch nhướng nhẹ mày, không để cậu phải chờ lâu, liền mỉm cười đáp:

“Đương nhiên là cần.”

Những người xung quanh nghe được cuộc trò chuyện giữa Lâm Mộ và Phong Mạch đều âm thầm khinh bỉ.

Khó trách vừa nãy sống chết đòi lấy thanh đao của gia chủ Phong gia, hóa ra là cố tình gây chú ý. Đúng là nhiều tâm cơ, dám dùng chiêu này để dụ dỗ Phong Mạch, mưu tính gia nhập đội ngũ.

Chỉ là... cũng có người từng để ý thấy ánh mắt Phong Mạch nhìn thiếu niên kia rất dịu dàng, thậm chí còn từng đưa tay định chạm vào mặt cậu.

Có vài người âm thầm bàn tán trong lòng, chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Nhưng danh tiếng của Phong Mạch xưa nay vẫn rất tốt, tác phong như quân tử. Dù hành động sờ mặt kia hơi ái muội, nhưng khi đặt lên người hắn lại không khiến người ta thấy kỳ quặc, ngược lại chỉ cảm thấy hắn đang quan tâm Lâm Mộ.

“Đăng ký một chút.”

Phong Mạch quay đầu nói với mấy người đi theo, sau đó lại quay sang Lâm Mộ:

“Mỗi dị năng giả đều phải đăng ký, để sau này tiện phân phối tài nguyên.”

“Tiên sinh, tên ngài?”

Phong Cổ lấy biểu mẫu đăng ký từ trong xe ra, hỏi.

“Lâm Mộ.”

Phong Mạch và Lâm Mộ gần như đồng thời thốt ra tên ấy.

Hai người liếc nhau một cái, trên mặt Phong Mạch vẫn là nụ cười ôn hòa thường thấy.

Lâm Mộ không nói gì, chỉ lặng lẽ dời mắt đi. Trong lòng cậu cũng không hiểu nổi Phong Mạch rốt cuộc đang muốn làm gì.

Rõ ràng trước đây lúc kết hôn, cả hai cũng không nói với ai, chỉ đơn giản lãnh một tờ giấy chứng nhận. Hôm đó cùng ra ngoài ăn một bữa cơm là xong. Phong Mạch chưa từng công khai nhắc đến sự tồn tại của cậu, sau khi ly hôn lại càng không thể.

Trước giờ Phong Mạch chưa từng thể hiện mối quan hệ gì giữa hai người, Lâm Mộ cũng xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng lần này Phong Mạch lại đột nhiên nói ra như vậy, khiến trong lòng Lâm Mộ mơ hồ bất an.

Tay Phong Cổ khựng lại một chút, nhưng thấy nụ cười trên mặt Phong Mạch thì cũng không hỏi gì, chỉ cúi đầu tiếp tục công việc.

“Mộ là chữ nào?” Phong Cổ hỏi, dù sao cùng âm nhưng cách viết thì khác nhau.

“Mộ trong ‘sáng sớm chiều tối’.” Phong Mạch mỉm cười đáp, giọng trầm thấp, dễ nghe.

Lâm Mộ liếc hắn một cái, còn Phong Mạch thì chỉ cười, không nói thêm lời nào.

Phong Cổ lại hỏi thêm mấy câu, Lâm Mộ nhanh chóng trả lời hết.

Phong Mạch đứng bên quan sát, thấy ánh mắt mọi người dần đổ dồn về phía này thì khẽ cụp mắt, giấu đi nụ cười đầy mãn nguyện trong đáy mắt.

Mấy người trước đó còn thầm xem thường Lâm Mộ, giờ lại ngạc nhiên. Không ngờ cậu thật sự quen biết Phong Mạch.

Có người không kìm được tò mò. Dù gì bình thường Phong Mạch cũng khá thân thiện, nên có người lấy hết can đảm hỏi:

“Phong tiên sinh, hai người quen nhau sao?”

Dù gì cũng là chuyện riêng, người hỏi có chút ngại ngùng.

Nhưng bị Phong Mạch liếc một cái, ánh mắt có vẻ mang theo chút tán thưởng, lại không hề tỏ ra khó chịu, khiến Lê Chương Húc thở phào.

“Ừ, anh ấy là chồng trước của tôi.”

Phong Mạch cười nói, giọng điệu thản nhiên như đang kể chuyện hàng ngày.

Không chỉ những người xung quanh, ngay cả Lâm Mộ cũng sững người, nhìn Phong Mạch không thể tin nổi.

“Sao vậy? Có gì không ổn à?”

Thấy Lê Chương Húc há hốc miệng, vẻ mặt ngỡ ngàng, Phong Mạch mỉm cười hỏi lại, vẫn giữ dáng vẻ nhã nhặn như thường.

“Không, không có gì cả.” Lê Chương Húc vội vàng lắc đầu, hắn còn dám nói thật nữa sao.

Phong Mạch khẽ gật đầu, đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, liếc nhìn Lâm Mộ với ý cười, rồi dặn Phong Cổ:

“Chuẩn bị đi, nửa tiếng nữa xuất phát.”

Nói xong, Phong Mạch liền mang theo miêu đao lên xe, hoàn toàn chẳng để tâm chuyện vừa nói ra đã tạo ra bao nhiêu sóng gió.

Tin tức lan nhanh khắp đoàn xe, Lâm Mộ đi đến đâu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt dò xét xung quanh.

Mọi người đều nhìn cậu bằng ánh mắt tò mò, hứng thú rõ ràng, nhưng vì chưa thân quen nên cũng chẳng ai dám hỏi thẳng.

Phong gia dù thế lực lớn, nhưng từ trước đến nay chưa hề có tin tức gì về việc kết hôn, vậy mà giờ lại đột nhiên xuất hiện một "chồng trước", lại còn do chính miệng Phong Mạch xác nhận.

Không ít người bắt đầu âm thầm chú ý đến Lâm Mộ, muốn hỏi nhưng lại chần chừ, khiến cậu cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

Thậm chí còn có vài ánh mắt trắng trợn, cứ nhìn chằm chằm khiến cậu không thể giả vờ không thấy.

Vài cô gái trẻ cùng mấy thiếu niên, nhìn cậu với ánh mắt đầy cảnh giác. Dù gì cũng là chồng trước của Phong Mạch, biết đâu lại là một đối thủ đáng gờm.

Lúc Lâm Mộ chuẩn bị lên xe, lại bị vài người âm thầm cản bước. Đến lúc này, cậu cuối cùng cũng hiểu ra, cái tên đàn ông chó Phong Mạch kia rõ ràng là cố ý nói ra chuyện đó, chính là để cậu không được yên thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play