Khung cảnh tối tăm, đường phố khúc khuỷu như được phủ một lớp màng lọc thời gian, ố vàng và cũ kỹ, càng làm toát lên sự đổ nát và bẩn thỉu của con phố này. Cống thoát nước hai bên đường liên tục bốc ra mùi thối rữa, cái mùi đó còn nồng hơn cả mùi của bãi rác vào những ngày trời nắng chang chang.
Thoạt nhìn rất yên tĩnh, trên đường chỉ có tiếng bước chân của đoàn người. Để không dẫn dụ những thứ đáng sợ tới, Bạch Thanh và những người khác hành động rất nhẹ nhàng, ngoài ra cũng chẳng ai nói năng gì.
Tiếng khóc thút thít và tiếng gào hét ở phía trước dần dần rõ ràng hơn. Càng tới gần, họ lập tức nhận những âm thanh đó là của những đứa trẻ non nớt. Mới đầu Bạch Thanh còn tưởng đó là tiếng quỷ kêu nên mới đi theo hướng âm thanh phát ra. Cô đi xuyên qua một con hẻm, trốn sau một bức tường rồi thò đầu ra nhìn.
Ba người còn lại ai nấy đều dựng tóc gáy, cũng thò đầu ra nhưng mắt thì không dám mở to hoàn toàn vì sợ rằng sẽ nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng nào đó.
Rồi họ nhìn thấy một cảnh tượng không ai ngờ đến.
Một nhóm trẻ con đang chạy như điên trên đường về phía bên này, đếm kỹ thì có tới mười sáu đứa. Nhóm trẻ con này có độ tuổi chênh lệch khá lớn, lớn nhất khoảng tám, chín tuổi còn nhỏ nhất thì chỉ tầm hai tuổi thôi, đi đứng lảo đảo, còn chưa cao bằng cái thùng rác ven đường.
Trên mặt chúng đều mang theo vẻ kinh hãi, hai mắt rưng rưng. Duy chỉ có đứa lớn nhất là còn khá bình tĩnh, liên tục nói:
- Các em tách ra một chút! Tách xa nhau hơn nữa đi.
Gió lạnh thổi qua khiến giọng cậu nhóc hơi run rẩy, nhưng giọng điệu bình tĩnh đó vẫn khiến bọn trẻ vô thức nghe theo. Đến khi bọn trẻ cách nhau khoảng ba mét thì đứa lớn nhất mới không yêu cầu chúng tiếp tục tách ra nữa.
Bạch Thanh hiểu ngay: Coi bộ vẫn còn con quỷ khác đang săn mồi rồi.
Đúng lúc này, một đứa trẻ đột nhiên òa khóc.
- Quái vật... Lại... Lại đến nữa rồi. - Dưới chân cậu bé bỗng nhiên có một đôi tay tái nhợt, gầy như que củi với những đốm nâu lấm tấm thò ra.
- Tớ đã nói với cậu rồi, đây không phải quái vật mà là quỷ đó. - Một cô bé mắng cậu bé một câu, sau đó phát ra tiếng động lớn hơn cả cậu bé. Không phải tiếng khóc mà là tiếng hét chói tai.
Đôi tay xanh xao khô quắc với đầy những vết hoen tử thi* thò ra từ dưới đất chần chừ một chút, sau đó rụt lại xuống đất. Vài giây sau, dưới chân cô bé bỗng xuất hiện những vòng gợn sóng. Con quỷ này rõ ràng sắp tóm được con mồi rồi nhưng lại từ bỏ, chọn một con mồi mới.
*Vết hoen tử thi: Khi trái tim ngưng đập và bơm máu, trọng lực kéo các tế bào hồng cầu xuống phần thấp nhất của cơ thể. Máu bị đông lại gây ra các vệt màu tím, thường được gọi là hồ máu tử thi hay vết hoen tử thi.
Đứa bé lớn tuổi nhất là một bé trai, cậu nhóc dùng chiếc áo rộng thùng thình, không vừa người để quấn lấy thân hình gầy gò của mình, hít một hơi thật sâu, sau đó phát ra âm thanh lớn hơn cả cô bé.
Con quỷ đã nhô nửa đầu lên khỏi mặt nước lập tức quay đầu lại, dùng đôi mắt dài và đỏ tươi nhìn chằm chằm cậu nhóc. Chiếc lưỡi trong khoang miệng thè ra, mang theo một vũng nước dãi tanh hôi.
Thêm một lần nữa, nó lại chuyển mục tiêu khi sắp sửa đạt được.
Ở góc rẽ, Trương Tiểu Bách kinh ngạc kêu lên:
- Không ngờ lại là một đám nhóc, nhưng sao bên cạnh chúng không có người lớn vậy?
Lam Tư Đình ngẫm một hồi, nói:
- Chắc là mấy đứa trẻ ở viện phúc lợi bên cạnh Trung tâm Kích hoạt Năng lượng Quỷ đấy...
Vậy thì không có người lớn cũng không có gì lạ. Nhân viên trong viện phúc lợi chắc chắn không đông bằng số trẻ con ở đó, hơn nữa có khi đã chết rồi, hoặc cũng có thể ngay từ đầu họ đã không bị cuốn vào Quỷ Vực.
Trương Tiểu Bách thấy cảnh tượng kinh hồn bạt vía này, hạ giọng nói:
- Đám trẻ con này thông minh thật, tìm được quy luật giết người của quỷ luôn kìa...
Rõ ràng con quỷ này là "bà con" với con quỷ bị Quỷ bài của Bạch Thanh bắt trói, nó sẽ tấn công mục tiêu phát ra âm thanh - bọn họ cũng phát hiện ra điều này! Tuy nhiên điều mà họ chưa phát hiện là loại quỷ này sẽ ưu tiên tấn công mục tiêu có cường độ âm thanh cao hơn, nếu biết lợi dụng điểm này thì họ có thể tạm thời thoát khỏi sự uy hiếp của lũ quỷ như đám trẻ con kia.
Lam Tư Đình khá nhát gan, hai tay siết chặt vào nhau, hỏi:
- Vậy chắc tụi nhỏ không sao đâu nhỉ?
- Bộ cậu tưởng biết một quy luật giết người của quỷ an toàn rồi à? - Vẻ mặt Trương Vĩ khó coi, nói với vẻ chắc chắn: - Không! Việc bọn chúng liên tục phát ra âm thanh chỉ tổ thu hút nhiều quỷ hơn thôi. Đặc trưng của Quỷ Vực cấp D là có một loại quỷ xuất hiện theo bầy đàn! Quỷ Vực này diện tích không nhỏ, làm gì có chuyện chỉ có hai ba con quỷ thôi chứ?
Cậu ta còn chưa nói xong, Bạch Thanh đã phát hiện con quỷ thứ hai lại đây theo tiếng động. Trên con đường cũ kỹ, đổ nát, nước bẩn ứ đọng xuất hiện từng vũng nước nhỏ đang âm thầm tiến gần về phía lũ trẻ. Điều kỳ lạ là nó không tấn công đứa trẻ phát ra tiếng động lớn nhất mà là cô bé nhỏ tuổi nhất đang chạy sau cùng.
Có vẻ như quy luật giết người của quỷ không chỉ có một... Sau khi hiểu được ý ngầm của Trương Vĩ, ký ức của nguyên chủ như được kích hoạt, hiện ra từng đợt từng đợt.
[Đặc trưng của Quỷ Vực cấp D là có cùng một loại quỷ xuất hiện theo bầy đàn, số lượng thường lớn hơn hoặc bằng năm. Diện tích Quỷ Vực càng lớn thì số lượng quỷ càng nhiều.
Cách phân loại cấp độ Quỷ Vực: Định cấp dựa theo con quỷ có cấp bậc cao nhất trong Quỷ Vực.]
Bạch Thanh phát hiện tuy Trương Tiểu Bách và Lam Tư Đình biết về quỷ nhưng hiểu biết có hạn. Đây có thể là trình độ nhận thức bình thường của người dân ở thế giới này, còn Trương Vĩ thì nhờ điều kiện gia đình tốt nên hiểu biết nhiều hơn về thế giới quỷ quái.
Về nguyên chủ thì... Cô ấy thuộc dạng gia đình có truyền thống, là con của Người trấn quỷ. Dĩ nhiên, để miêu tả chi tiết hơn thì có thể thêm cả từ "nghèo túng"!
Con quỷ thứ hai xuất hiện chưa đầy một phút là lại có thêm một con quỷ nữa bị dẫn dụ đến. Nhóm người núp ở góc rẽ nên thấy rõ sự xuất hiện của nó. Kết cục đã được định sẵn, đám trẻ thông minh này tuyệt đối không thể thoát hiểm nếu chỉ dựa vào trí tuệ.
- Chúng ta mau đi thôi! - Trương Vĩ thúc giục: - Tranh thủ lúc lũ quỷ ấy còn chưa phát hiện ra chúng ta.
Đáp lại cậu ta là ánh mắt giận dữ của Trương Tiểu Bách và Lam Tư Đình, Trương Vĩ nói: ( app truyện TᎽT )
- Hai cậu nhìn tôi như vậy là sao? Cảm thấy tôi máu lạnh vô tình, thấy tôi ích kỷ không đáng làm người à?
Trương Tiểu Bách nói: - Cậu tự biết là tốt rồi.
- Hai chị làm ơn đi, khả năng hai chị tới đâu bộ hai chị không biết hả? Hai chị xông lên không những không cứu được bọn trẻ mà còn tự hiến xác luôn đó. Tại sao không tự bảo vệ mình trước đi! Cho phép tôi nói một câu không hay ho gì, mạng của chúng ta quý hơn mạng của đám trẻ mồ côi kia rất nhiều. Một nghìn người mới có thể sinh ra một người sở hữu năng lượng quỷ, mà chỉ có người sở hữu năng lượng quỷ mới có thể đối phó với quỷ. Chúng ta là những người được ông trời ưu ái, thay vì phí hoài mạng sống vào những việc vô nghĩa thì tại sao không ghi nhớ sự bất lực hôm nay để sớm ngày chế tạo ra Quỷ bài, mai sau nếu gặp tình huống tương tự cũng cứu được nhiều người đáng thương hơn.
Mặc dù lời này có đoạn có lý, nhưng cũng không nhiều lắm. Nhất là khi Trương Tiểu Bách phát hiện cậu nhóc lớn tuổi nhất đang giấu một đứa trẻ sơ sinh trong chiếc áo rộng thùng thình của mình. Cô ấy chưa từng nuôi con nít nhưng trực giác mách bảo cô ấy rằng đứa bé sơ sinh nhỏ xíu kia chắc còn chưa đầy ba tháng tuổi.
- Nhưng không phải chúng ta hoàn toàn không có khả năng cứu giúp. - Trương Tiểu Bách nhìn Quỷ Sai Vô Danh đang đứng cách Bạch Thanh một bước như một vị thần bảo hộ: - Bạch Thanh đã là Người trấn quỷ rồi.
- Bạch Thanh vừa mới trở thành Người trấn quỷ, cậu tưởng cái gì chị ấy cũng làm được à? Tôi thừa nhận Bạch Thanh là thiên tài, nhưng thiên tài cũng cần thời gian để trưởng thành mà. Chị ấy vừa chế tạo ra một Quỷ bài cấp D, mới trở thành Người trấn quỷ thôi, cho dù có thể điều khiển Quỷ bài của mình một cách thành thạo, để quỷ nghe theo mệnh lệnh của mình thì chị ấy cũng không thể đối phó với nguyên bầy quỷ cấp D được...
Trương Vĩ nói những điều này không phải để thuyết phục Trương Tiểu Bách và Lam Tư Đình vì thật ra cậu ta cũng không coi trọng hai người đó. Từ đầu đến cuối cậu ta chỉ muốn thuyết phục Bạch Thanh thôi.
Cứu cô Phương thì cậu ta có thể hiểu được. Rõ ràng Bạch Thanh và cô Phương là người quen, lại còn thân thiết với nhau. Hơn nữa cô Phương là Người trấn quỷ mà! Sao có thể giống một đám trẻ mồ côi vô dụng, chỉ là gánh nặng được? Cậu ta thật sự rất sợ Bạch Thanh sẽ rộng lòng giúp người một cách ngu xuẩn.
- Hai cậu đừng quên, Bạch Thanh chỉ có một tấm Quỷ bài cấp D thôi. Chị ấy có thể một chọi ba không?
Trương Tiểu Bách và Lam Tư Đình sững sờ, nhận ra mình quả thật đã quá nghĩ đơn giản.
Cách đó không xa, cậu nhóc lớn tuổi nhất đã bị quỷ tóm lấy. Đứa trẻ sơ sinh đang ngủ say trong lòng cậu nhóc dường như cảm nhận được nguy hiểm, bất an mà gào khóc. Tiếng khóc thảm thiết đó như lời chất vấn lương tâm hai người, khiến cảm giác xót xa bất lực bao trùm cả trái tim.
Trương Tiểu Bách nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng sắp xảy ra. Nhưng đúng lúc này cô ấy nghe thấy bên cạnh có người nói "Tôi có thể".
Cô ấy mở to mắt, xác định người nói chính là Bạch Thanh.
Trương Vĩ lập tức tiếp lời:
- Em không có ý hạ thấp chị, em đã bảo là không được mà... Hả? Chị nói gì cơ?
- Tôi nói... - Giọng Bạch Thanh đều đều không lên không xuống, bình tĩnh nói: - Quỷ bài của tôi có thể lấy một chọi ba.
Thật ra nãy giờ Bạch Thanh không nghiêm túc lắng nghe những gì Trương Vĩ nói mà chỉ tập trung quan sát quy luật của quỷ, đồng thời đợi thời cơ tới.
Người trưởng thành bảo vệ trẻ nhỏ là chuyện hiển nhiên mà, không có gì để từ chối.
Bây giờ, thời cơ đã đến.
Gông cùm của Quỷ Sai Vô Danh vốn không chỉ có một bộ, điều cần quan tâm là khoảng cách để bắt trói quỷ.
Bạch Thanh tiến lên hai bước, Quỷ Sai Vô Danh liên tục tung ra gông cùm như cao bồi quăng dây thừng bắt ngựa, lần lượt bắt trói được ba con quỷ cách nhau chưa đầy năm mét. Sau đó hắn bước một bước lớn, trụ vững rồi dùng sức kéo.
Lần này dù sao cũng là một chọi ba nên Quỷ Sai Vô Danh không còn nhẹ nhàng như khi đối phó với một con quỷ trước đó, nhưng sau khi lần lượt kéo ba con quỷ từ dưới đất lên, hắn lại quát lên một tiếng:
- Câu hồn!
Ánh mắt hung tàn và tham lam ban đầu của ba con quỷ biến mất cứ như những ngọn đèn đã tắt, ngoan ngoãn xếp thành một hàng.
Đám trẻ con thoát chết trong gang tấc đều há hốc mồm kinh ngạc, nhưng phần lớn đều òa khóc. Duy chỉ có cậu nhóc lớn tuổi nhất là kìm nén được cảm xúc, cảm ơn Bạch Thanh.
- Cảm ơn sự giúp đỡ của chị, Người trấn quỷ.
Địa vị xã hội của Người trấn quỷ rất cao nên cách nói chuyện kính cẩn như thế cũng không có gì lạ. Bạch Thanh hỏi cậu nhóc:
- Trước đây các em ở đâu?
Bạch Thanh đoán sau khi Quỷ Vực mở ra, không phải lúc nào lũ trẻ cũng trong tình trạng nguy hiểm, nếu không dù chúng có thông minh tháo vát đến mấy cũng tuyệt đối không sống sót được đến bây giờ.
Cậu nhóc nói:
- Trước đây tụi em ở trong một căn phòng cũ nát. - Nói tới đây cậu nhóc như nhận ra điều gì đó, hỏi: - Có phải tụi em không nên ra ngoài đúng không?
- Có lẽ là vậy. - Bạch Thanh hỏi tiếp: - Khi các em ở trong phòng có gặp quỷ không?
Cậu nhóc lắc đầu.
Một đám trẻ con thế này, e là cũng khó giữ được yên tĩnh khi Quỷ Vực mở ra. Thế mà chúng lại không hề hút quỷ tới. Nhưng nếu nhớ kỹ lại là có thể phát hiện: Lần nào loại quỷ này cũng xuất hiện trên đường... Vậy là Bạch Thanh thầm đặt tên cho loại quỷ dị này là "Lộ Quỷ".
Bạch Thanh quyết định sẽ đưa tụi nhỏ về phòng trước, sau khi tìm thấy Phương Viên rồi lại đưa tất cả rời đi.
Trên đường, Trương Vĩ đi sát phía sau Bạch Thanh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn một chuỗi bốn con Lộ Quỷ đang đeo gông cùm, khi di chuyển phát ra tiếng leng keng giòn tan, thẫn thờ nói:
- Lợi hại quá.
- Tôi cứ thấy giọng cậu rất quen. - Bạch Thanh nhìn cậu ta một lúc rồi hỏi: - Cái lúc tôi bị ngất xỉu hồi Quỷ Vực mới mở ra ấy, khi đó người khuyên cô Phương bỏ tôi lại để khỏi vướng chân mọi người... Là cậu đúng không?
Trương Vĩ: ...
Sau khi đến căn phòng mà đám trẻ con ở ban đầu, Trương Vĩ quyết định ở lại. Cậu ta sợ Bạch Thanh sẽ trả thù mình. Nhưng Bạch Thanh căn bản không có thời gian để ý đến suy nghĩ của cậu ta, cô mở lời đề nghị Trương Tiểu Bách và Lam Tư Đình cũng ở lại đây. Dù sao thì hai người họ chắc chắn cũng không tính là trợ lực.
Trương Tiểu Bách nhìn theo bóng Bạch Thanh, lẩm bẩm:
- Bạch Thanh mạnh quá đi mất.
Trương Vĩ nói với giọng ghen tị:
- Thật ra năng lượng quỷ mới kích hoạt không có sự phân biệt cao thấp. Ai mới trở thành Người trấn quỷ đều phải bắt đầu từ việc chế tạo Quỷ bài cấp D thôi...
Trương Tiểu Bách khinh thường, nói:
- Đừng nói là cậu nghĩ sau này mình có thể mạnh hơn Bạch Thanh đấy nhé?
- Làm gì có. - Trương Vĩ xua tay: - Tôi còn nửa câu chưa nói mà... Đó là có vài người chẳng qua là may mắn sở hữu gen năng lượng quỷ, nhưng có vài người trời sinh đã là Người trấn quỷ rồi.