- Cô ơi, hình như Bạch Thanh tắt thở rồi...
- Hu hu hu...
- Cô ơi, giờ không biết quỷ đang núp ở đâu mà mang theo thi thể Bạch Thanh thì vướng tay vướng chân lắm, hay chúng ta để cậu ấy ở lại đây đi.
Bạch Thanh mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đúng lúc nghe thấy có một giọng nam đề nghị để cô ở lại.
Ủa ai vậy? Muốn để cô ở lại đâu cơ? Thế là cô mở mắt ra, sau đó phát hiện khung cảnh xung quanh vô cùng lạ lẫm.
Hai bên đường là dãy nhà lầu cao ngất đến tận bầu trời tối đen, xếp san sát nhau như cá mòi trong hộp. Vách tường bên ngoài thì loang lổ, bị phủ kín bởi những vết ẩm mốc, còn đường phố thì chật hẹp, tối đa chỉ đủ cho hai chiếc xe đi qua cùng một lúc. Ngoài ra, trên những cột điện ven đường dán đầy những mẩu quảng cáo nhỏ, cách đó không xa còn có ánh đèn neon năm màu nhấp nha nhấp nháy, thoạt nhìn như con quái vật đang há to miệng, chỉ chực chờ con mồi nhảy vào trong.
Nhóm sáu người chạy vội trên lối đi bộ, năm người trong số đó vẫn còn rất trẻ tuổi. Bọn họ mặc những trang phục khác nhau nhưng có thể dễ dàng nhận ra họ đều chăm chút cho ngoại hình của mình, cứ như chuẩn bị tham gia nghi lễ nào đó quan trọng nhất cuộc đời mình vậy. Thế nhưng lúc này mặt mũi người nào người nấy đều tái nhợt như tờ giấy, trên trán mồ hôi nhễ nhại. Cảm giác sợ hãi khiến đồng tử của họ giãn nở, mặt nhăn mày nhó trông rất quái dị. Còn Bạch Thanh thì nằm sấp trên lưng người phụ nữ lớn tuổi nhất trong nhóm sáu người này.
Khi người phụ nữ nghe thấy lời đề nghị để Bạch Thanh ở lại, cô ấy lập tức từ chối ngay không do dự:
- Không được! Chỉ cần có thể thoát khỏi đây thì chắc chắn có thể cứu được Bạch Thanh!
Trên mặt người phụ nữ xuất hiện vẻ đau thương, hiển nhiên là cô ấy không chấp nhận được việc Bạch Thanh có thể đã chết. Nhưng đúng lúc này đột nhiên cô ấy cảm nhận được cử động rất nhỏ của người trên lưng, mừng rỡ nói:
- Bạch Thanh, em tỉnh rồi sao?
Bạch Thanh không biết chuyện gì đang diễn ra, chỉ "dạ" khẽ một tiếng. Sau đó cô chợt nghe thấy tiếng hét thất thanh vang lên bên cạnh, một cậu bạn đang chạy thục mạng về phía trước bỗng ngã nhào xuống đất, kêu lên đau đớn:
- Chân... Chân tớ... Á á á...
Tiếng kêu này vô cùng thảm thiết thê lương, rõ ràng không chỉ đau vì bị té ngã thôi.
Bạch Thanh rũ mắt, giật mình khi thấy chân của cậu bạn đó bị hai cánh tay thò ra từ dưới đất tóm lấy. Hai cánh tay ấy thon dài gầy đét, làn da khô quắt lại, hiện ra những đốm nâu bất thường. Đây chắc chắn không phải là cánh tay của người sống, nhưng sức lực lại mạnh đến không ngờ. Chỉ trong nháy mắt, mắt cá chân của cậu bạn đó đã bị bóp đến biến dạng! Thảo nào cậu ta lại hét lên thảm thiết như vậy.
Nhưng điều kỳ dị hơn mà ai cũng nhìn thấy là phần đất xung quanh chỗ hai cánh tay kia thò ra như có gợn sóng, nền đất chắc chắn đã biến thành một vũng nước đục ngầu từ bao giờ.
"Ùng ục", một cái đầu to chà bá từ từ ngoi lên khỏi vũng nước bẩn. Trên cái đầu này chỉ có một con mắt hẹp dài, đỏ như máu và một cái miệng với những chiếc răng sắc nhọn. Đầu lưỡi màu đỏ tươi của nó thò ra liếm gương mặt con mồi của mình một cái, cứ như đang nếm thử xem cậu bạn kia mặn nhạt ra sao.
Cậu bạn sợ tới mức nước mắt nước mũi tèm lem, hai mắt trợn to nhìn những người bạn cách đó không xa, bản năng cầu sinh làm cậu ta cất lên câu nói cuối cùng:
- Cô ơi, cứu em với!
Người phụ nữ vung tay lên, miệng thì thầm:
- Quỷ Ảnh, đến!
Ngay sau đó, một thẻ bài màu đỏ thẫm to cỡ bài poker bỗng dưng xuất hiện bên cạnh cô ấy, lơ lửng giữa không trung. Mặt sau của thẻ bài là những hoa văn phức tạp tạo thành hình vẽ chữ D, còn mặt trước là hình một cái bóng đen thùi lùi với cặp mắt đỏ tươi như đang dõi theo vạn vật nằm bên ngoài thẻ bài.
Mặt đất bỗng dấy lên từng cơn gió lạnh thấu xương. Giữa những âm thanh sột soạt cổ quái khiến người ta sợ hãi, bỗng nhiên có một bóng đen chui ra từ thẻ bài, sau đó bò về phía con quái vật đã thò nửa người ra khỏi mặt đất như một con rắn.
Ngay khoảnh khắc bóng đen sắp xảy ra va chạm chính diện với con quái vật kia thì tự dưng nó tiêu tan như một giọt mực nhỏ vào vũng nước, đến khi ngưng tụ lại lần nữa thì đã chui vào cái bóng của quái vật từ bao giờ.
Quái vật đứng im, nhưng cậu bạn bị nó tóm được cũng bất động từ lâu rồi.
Phần chân dưới đầu gối cậu bạn đó đã bị cái lưỡi dài ngoằng của quái vật cuốn vào trong miệng, máu tươi vẩy ra đầy đất. Không biết bây giờ cậu ta đau đến ngất xỉu, hay là đã chết rồi nữa.
Bạch Thanh sởn tóc gáy khi thấy cảnh tượng này, lại nghe thấy người phụ nữ đang cõng mình hỏi:
- Em cảm thấy thế nào? Còn chạy nổi nữa không?
Bạch Thanh đáp lại bằng giọng điệu cứng đờ:
- Nổi ạ!
Người phụ nữ thả cô xuống đất, nói:
- Quỷ hiện thân rồi, bây giờ là thời cơ tốt nhất để tấn công nó. Cô sẽ kéo dài thời gian lâu nhất có thể, vậy thì em sẽ càng có khả năng chờ được cứu viện tới.
Bạch Thanh sững sờ trước ánh mắt của người phụ nữ! Sự quan tâm của cô ấy được thể hiện vô cùng rõ ràng, chẳng lẽ đây là người thân của thân thể này sao?
Người phụ nữ đẩy cô một cái, hét:
- Chạy đi! Chạy càng nhanh tốt, phải sống nhé!
Lồng ngực Bạch Thanh như bị thứ gì đó đè nén. Cô không kịp suy nghĩ gì mà chỉ gật đầu thật mạnh, sau đó chạy theo hướng người phụ nữ đã chỉ, còn bốn người khác thì đuổi theo sau.
Giờ thì cô xác định mình đã xuyên không rồi. Suy nghĩ này vừa nảy lên, một vài ký ức thuộc về cơ thể này cũng bắt đầu hiện ra. Đây là một thế giới không ngừng bị quỷ quái xâm lấn, các sự kiện quỷ quái xảy ra thường xuyên như cơm bữa. Con quái vật mà cô vừa thấy chính là quỷ. Còn chủ nhân của cơ thể này cũng tên là Bạch Thanh, trùng tên trùng họ với cô, mất cả ba lẫn mẹ trong một sự cố quỷ quái vào năm bảy tuổi.
Mở đầu đã mồ côi, đúng chuẩn quá khứ của nhân vật chính luôn.
Năm đó, nguyên chủ nhỏ tuổi không chọn vào cô nhi viện mà cầm khoản tiền trợ cấp của ba để sống một mình. Đến sinh nhật mười tám tuổi hôm nay của mình, cô ấy tuân theo yêu cầu của quốc gia, vào Trung tâm Kích hoạt Năng lượng Quỷ để thử kích hoạt năng lượng quỷ, vì nhân loại ở thế giới này đã nghiên cứu ra cách mượn sức mạnh của quỷ để tạo ra Quỷ bài khắc chế ngược lại chúng.
Trong nhân loại, số người sở hữu năng lượng quỷ vô cùng ít, hơn nữa sau khi trưởng thành phải dùng thiết bị đặc chế mới có thể kích hoạt được, mà những người sở hữu năng lượng quỷ mới có thể tạo ra Quỷ bài.
Bạch Thanh nhìn những người đang cắm đầu cắm cổ chạy chung với mình. Bọn họ cũng giống như nguyên thân, đều là người may mắn kích hoạt được năng lượng quỷ cách đây không lâu, bởi vậy họ mới được giữ lại đây. Ai ngờ cả đám lại xúi quẩy đi vào khu phố bị quỷ quái xâm lấn trong Trung tâm Kích hoạt Năng lượng Quỷ, mà người duy nhất họ có thể dựa vào chính là giáo viên có hiểu biết sơ sơ về quỷ trong Trung tâm, cũng chính là người phụ nữ đối xử với Bạch Thanh hơi đặc biệt kia.
Tên cô ấy là Phương Viện, tự xưng là học sinh của ba nguyên chủ, suốt nhiều năm qua vẫn luôn quan tâm chăm sóc cô ấy ở mọi mặt. Đây cũng là lý do tại sao mà một đứa trẻ như nguyên chủ có thể trưởng thành an toàn trong thế giới hỗn loạn như thế này.
Nguyên chủ không rõ thực lực của Phương Viện như thế nào, nhưng Bạch Thanh có thể đoán được Phương Viện không đối phó nổi con quỷ ban nãy từ thái độ của cô ấy. Cô dằn sâu cảm giác lo lắng xuống đáy lòng, siết chặt thẻ bài trống giấu trong lòng lồng ngực.
Đây là thứ mà Phương Viện đưa cho cô lúc nãy.
Loại thẻ bài trống này được ngưng tụ từ năng lượng quỷ, chia thành năm cấp S, A, B, C, D, và là công cụ để những người có năng lượng quỷ chế tác Quỷ bài.
Tấm thẻ trống này hiển nhiên là thẻ cấp D.
Phương pháp chế tạo Quỷ bài lập tức hiện lên trong đầu Bạch Thanh. Mà nhắc tới thì Phương Viện vẫn luôn dạy nguyên chủ những kiến thức liên quan đến quỷ quái cứ như cô ấy chưa từng nghĩ tới việc cô ấy không hề có năng lượng quỷ.
Một cô gái hoảng sợ dừng bước, nói:
- Phía trước có sương mù kìa.
Cô ấy còn chưa nói hết thì sương mù xám xịt đã dày lên đến nỗi che khuất toàn bộ đường phố. Tới mức Bạch Thanh không thấy được bóng dáng của những người xung quanh.
- Các cậu sao rồi?
- Tớ không sao!
- Mỗi người nói một câu đi, để còn xác nhận vị trí của từng người nữa.
Bạch Thanh không điểm sổ, cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào vì cô không biết trong tình huống thế này liệu con quái vật đang ẩn núp trong bóng tối có tấn công dựa theo âm thanh không.
Cô gái nói chuyện đầu tiên hỏi:
- Không phải cô Phương đang xử con quỷ kia à? Vậy tình huống hiện tại là sao...
Một người khác nói: - Chẳng lẽ còn con quỷ khác nữa à?
Câu này vừa vang lên, ba người đang nói chuyện kia lập tức im lặng.
Có vẻ như đây là khả năng duy nhất rồi.
Người đó lại nói với vẻ suy sụp:
- Rốt cuộc có mấy con quỷ... Á!
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, ngay sau đó là tiếng nhấm nuốt khiến người ta cảm thấy ê răng. Có một thoáng, Bạch Thanh cứ ngỡ mình đang vào nhầm hiện trường "mukbang" của loài thú dữ cỡ lớn nào đó.
Sau tiếng hét thảm thiết ban nãy, người bị tấn công không còn phát ra âm thanh nào nữa.
Xung quanh là sương mù mịt mờ bao phủ, đến mặt đường dưới chân mình Bạch Thanh còn không thấy nữa là tìm ra vị trí của con quái vật kia. Cô chỉ cảm nhận được có cơn gió lạnh không ngừng đưa đẩy làn váy của mình.
- Xảy... Xảy ra chuyện gì vậy?
Có người không nhịn được nói chuyện, giọng nói mang theo tiếng nức nở khe khẽ. Mặc dù bây giờ Bạch Thanh không thấy được cô ấy nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự sợ hãi ẩn dưới giọng nói kia.
Nhưng không một ai trả lời.
Mọi người đều nhận ra, phát ra âm thanh là một hành vi vô cùng ngu xuẩn vì rất có khả năng con quỷ này tấn công con mồi của mình dựa theo âm thanh. ( app TYT - tytnovel )
Vậy bây giờ phải làm gì đây?
Đánh cược thử xem số mình có đủ lớn để chờ cứu viện tới không à?
Bạch Thanh không muốn gửi hi vọng sống của mình vào tay người khác. Cô siết chặt tấm thẻ trống trong lồng ngực, bây giờ cô chỉ biết dựa vào thẻ bài này thôi. Chỉ cần có thể tạo ra Quỷ bài là cô sẽ có hi vọng đánh bại được con quỷ không biết tên ngoài kia.
Bạch Thanh gác những suy nghĩ đó sang một bên, nín thở tập trung cảm nhận năng lượng quỷ theo những gì Phương Viện đã dạy. Đột nhiên cô cảm thấy có từng luồng năng lượng xộc thẳng lên đỉnh đầu mình, trong đầu như có tiếng "bụp" vang lên, không ngờ cô lại tiến vào một loại trạng thái huyền diệu ngay tại hiện trường "mukbang" sởn tóc gáy này.
Cảnh tượng trước mắt bỗng dưng biến đổi. Bây giờ cô đang đứng giữa một không gian rộng lớn khác, dưới chân là mảnh đất điêu tàn hoang vu, còn trên đầu là bóng đêm mênh mông vô tận. Đây là Tâm Thức của cô, bất kể cô đang nghĩ gì đều sẽ hóa thành tiếng vọng.
Tấm thẻ trống trong tay Bạch Thanh được dẫn lối, phun ra chất lỏng màu đen bị nhốt bên trong - cũng chính là năng lượng quỷ trong thẻ bài. Bước tiếp theo Bạch Thanh phải dùng sức tưởng tượng của mình để nhào nặn thứ năng lượng này thành một con quỷ.
Đối với những người khác thì đây là chuyện rất khó. 99% người sở hữu năng lượng quỷ đều tạo ra con quỷ đầu tiên theo những con quỷ mình từng thấy. Vì chỉ khi đã biết bề ngoài, năng lực và nguồn gốc của con quỷ đó thì mới có thể phác họa ra nó một cách chính xác ở trong Tâm Thức, đồng thời trao cho nó tất cả những năng lực cần thiết.
Còn nguyên chủ thì trước kia chưa từng gặp quỷ, mà vừa gặp là ngủm luôn.
Đối với Bạch Thanh thì chuyện này không phải vấn đề khó khăn gì. Vì truyền thống gia đình nên cô không hiểu nhiều về chuyện trên dương gian, chứ chuyện dưới cõi âm thì rõ như lòng bàn tay.
Không có con quỷ nào dưới Địa Phủ là cô không hiểu, từ bề ngoài cho đến năng lực lẫn lai lịch, có thể nói là thuộc nằm lòng. Từ ma thắt cổ, nữ quỷ cho đến họa bì đều là lựa chọn không tồi, nhưng so với đám cô hồn dã quỷ đó thì cô vẫn ưu tiên những vị Âm thần hơn.
Âm thần tức là các vị thần quan dưới Âm tào Địa Phủ theo thần thoại Trung Hoa, trong đó có vô số hình mẫu để cô có thể mô phỏng theo.
Rồi đột nhiên cô phát hiện ra một điều từ trong ký ức của nguyên chủ: Đó là lịch sử phát triển của thế giới này không khác Trung Hoa là mấy, nhưng các câu chuyện thần thoại thì không được lưu truyền tới nay. Và dĩ nhiên là cũng không có khái niệm về Âm Tào Địa Phủ. Chính vì thế, Bạch Thanh muốn tạo ra một Quỷ bài hoàn toàn mới.
Hình mẫu đầu tiên hiện ra trong đầu cô chính là Phạm Vô Cứu thân mặc đồ đen, tay cầm Câu Hồn Tác*, đầu đội mũ quan viết bốn chữ "Thiên hạ thái bình". Hắn chính là Hắc Vô Thường trong hai vị Vô Thường, chuyên tróc nã ác quỷ mà ai ai cũng biết. Đi tới đâu là ác quỷ trốn tới đó, vô cùng lợi hại.
*Câu Hồn Tác: Sợi xích chuyên dùng để bắt hồn những kẻ gian ác.
Thế là một cái bóng mặc đồ đen, đầu đội mũ cao từ từ hiện ra giữa hư vô, nhưng vào lúc chỉ mới hoàn thành được một nửa đã răng rắc vỡ vụn.
Thất bại sao?
Bạch Thanh ôm đầu ủ rũ, trong lòng cũng biết lý do tại sao. Có ai ở Trung Hoa mà không biết đến Hắc Vô Thường chứ. Mặc dù rất nhiều người cảm thấy hắn cũng không khác gì những sứ giả câu hồn khác, nhưng thật ra hắn không phải nhân vật tầm thường gì mà là một trong mười Âm soái của Địa Phủ. Vậy nên năng lượng quỷ trong một tấm thẻ cấp D kiểu này không đủ để tạo thành một nhân vật tầm cỡ như thế.
Bạch Thanh lại tập trung, chìm vào Tâm Thức lần nữa. Lần này cô tính triệu hồi một Quỷ sai bình thường dưới Địa Phủ thôi. Tuy không có tên tuổi nhưng lại là nền tảng cho toàn bộ Địa Phủ. Dù chỉ là quan nhỏ nhưng đã là khắc tinh của ma quỷ rồi.
Bạch Thanh thì thầm:
- Quỷ sai Địa Phủ, sứ giả câu hồn. Thân mặc áo xanh, đầu đội mũ quan, thắt lưng đeo gông cùm. Lúc còn sống là người bình thường, sau khi chết hồn về Địa Phủ. Nhận sắc lệnh của Phong Đô, ngày ngày rong ruổi giữa hai giới âm dương, xuyên qua U Tuyền Địa Phủ, bắt giữ linh hồn lang thang ở nhân gian, đảm bảo cho sinh linh không bị quấy phá. TAY CẦM CÂU HỒN TÁC, DẪN LỐI XUỐNG HOÀNG TUYỀN, TOÀN BỘ LÀ CHỨC TRÁCH!
Chất lỏng màu đen lưu chuyển chậm rãi, tạo thành một bóng mờ rồi từ từ ngưng tụ thành thực thể. Đó là một Quỷ sai có quầng mắt thâm đen, sắc mặt trắng bệch, ngoại hình bình thường, thân mặc trường bào màu xanh, thoạt nhìn âm u quỷ dị nhưng trong ánh mắt lại toát lên vẻ chính khí.
Bạch Thanh rời khỏi Tâm Thức, còn trên tấm thẻ trống cấp D thì đã in hình của Quỷ Sai Vô Danh. Trên mặt sau của thẻ bài còn có hàng chữ huyền ảo mà chỉ cô mới có thể nhìn thấy được.
Tên quỷ: Quỷ Sai Vô Danh (vô số Quỷ sai không tên không họ đã tạo thành nền móng cho toàn bộ Địa Phủ).
Cấp bậc: D.
Năng lực:
1. Câu hồn: Gông cùm của Quỷ sai dùng để trói chặt hai tay và đầu của quỷ, có thể trói buộc quỷ bất kể ý nguyện của chúng, đồng thời khiến chúng mất khả năng phản kháng (chỉ có hiệu lực với quỷ cùng cấp).
2. Dẫn đường (Kỹ năng ẩn).
Đến lúc này Bạch Thanh mới nhận ra, không biết tiếng nhấm nuốt kia đã biến mất từ bao giờ. Nhưng điều này không khiến cô nhẹ nhõm chút nào mà trái lại cô biết sau khi quỷ đánh chén con mồi kia xong, nó sẽ tìm đến mục tiêu tiếp theo.
Đột nhiên có thứ gì đó mềm mại và lạnh lẽo lướt qua cổ Bạch Thanh. Cô giật mình hoảng sợ, trong lòng thầm gọi:
- Quỷ Sai Vô Danh, ra đi!