Chương 4: Khi Kim Bảng Đề Danh

Hồ Thiện Vi ăn uống thỏa thích, no nê trở về nhà, tự mình mừng sinh nhật. Ngày mai, nàng vừa tròn 20 tuổi.

Hồ Vinh cũng trở về. Vì về quá muộn, Trần thị ôm bụng mắng chồng không biết cảm thông, nửa ngày chẳng thấy bóng dáng đâu. Mắng xong, nàng lục soát người chồng, lấy túi tiền và chìa khóa đem cất vào phòng ngủ, không cho ra ngoài nữa.

“Không có tiền xem ngươi còn tìm ai mà chơi được.” Trần thị dằn giọng, giấu túi tiền dưới gối, quay về phòng ngủ.

Kỳ thực, giành tiền chỉ là cái cớ, nàng chỉ muốn phu quân ở bên cạnh. Gần đến ngày sinh nở, lại là đứa con đầu lòng, Trần thị trong lòng thấp thỏm bất an.

Thế nhưng Hồ Vinh thà rằng không có tiền cũng muốn ra thư phòng ngủ một mình, chẳng muốn nghe tiếng đàn bà bụng lớn lải nhải bên tai.

Ai… Rõ ràng năm ngoái thời điểm này, nàng còn là một tiểu nương tử dịu dàng đáng yêu. Mới mang thai thôi đã biến thành sư tử Hà Đông.

Đêm đến, Hồ Vinh nhẹ gõ cửa phòng con gái.

Hồ Thiện Vi đã thi suốt cả ngày, mệt lả ngủ thiếp đi. Nghe tiếng gõ cửa, lòng nàng vốn lặng như nước bỗng nổi sóng: thì ra phụ thân còn nhớ hôm nay là sinh thần của nàng!

Chớp mắt, mọi khoảng cách cha con đều tan biến, băng tuyết như hóa thành trà nóng. Hồ Thiện Vi phấn khởi bật dậy mặc y phục, châm đèn dầu. Ánh lửa lờ mờ chẳng thể che được ánh sáng rạng rỡ trong mắt nàng.

Nàng mở cửa: “Phụ thân.”

Hồ Vinh đưa tay ra: “Sáng nay cho con 5 lượng bạc và một xâu tiền, tiêu hết chưa? Còn dư thì đưa cho ta một ít, ta ra ngoài uống rượu với bạn.”

Chén trà nóng chưa kịp nguội đã hóa thành băng lạnh.

Không phải nhớ sinh nhật nàng. Hóa ra chỉ là đến... đòi tiền. Ánh sáng trong mắt Hồ Thiện Vi vụt tắt, nàng lặng lẽ đem 3 lượng bạc còn lại trả hết cho phụ thân.

Nằm lại trong chăn, thân còn ấm, lòng đã lạnh.

Nửa đêm, nàng mơ thấy vô số giấc mơ hỗn loạn. Mơ thấy Trần thị sinh con, nàng thì từ người chép sách không công trở thành bảo mẫu không công, ngày ngày ngồi bên giếng giặt tã đến nỗi tay lạnh nứt nẻ, lộ cả xương trắng.

Lại mơ thấy nàng bị đuổi khỏi nhà, không xu dính túi, lang thang đầu đường, chết cóng nơi góc phố, xác bị cuốn chiếu rách vứt ra bãi tha ma.

Lại mơ thấy bị bọn buôn người bán vào kỹ viện, ép đứng cửa mỉm cười đón khách, cuối cùng nhục nhã chịu không nổi mà nhảy xuống sông Tần Hoài… Lạnh đến không biết là chết đuối hay chết cóng…

Sáng hôm sau tỉnh dậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nàng nghĩ: vào cung làm nữ quan là con đường sống duy nhất. Nhất định phải đỗ!

Nửa đời này, tình yêu phụ nàng, tình thân cũng phụ nàng. Chỉ có tri thức không rời không bỏ. Những gì nàng có thể dựa vào, chỉ còn lại học vấn cả đời.

Hôm hoàng bảng truyền đến, nàng vẫn đang chép sách trong tàng thư lâu như thường lệ.

Mười ngày chờ kết quả, lòng nàng như gió bay trong thành, chỉ khi nắm chắc bút trong tay mới thấy yên lòng.

Tiếng chiêng đồng vang lên trên phố Thành Hiền. Thiên sứ tay cầm hoàng bảng, được hai tiểu thái giám đỡ ra khỏi kiệu, sau còn có hai hàng Cẩm y vệ đội mũ lớn theo sau.

Thiên sứ hỏi: “Đây là nhà của Hồ Thiện Vi?”

Cẩm y vệ mở sổ hộ tịch: “Không sai, công công. Hồ Thiện Vi, cư trú tại Hồ gia thư phường, hộ chủ là Hồ Vinh.”

Từ sau quầy, Hồ Vinh hớt hải chạy ra: “Dạ, Hồ Thiện Vi là nữ nhi của tiểu nhân. Nó phạm tội gì sao? Nó còn nhỏ dại, có chuyện gì xin công công cứ tìm tiểu nhân là được.”

Thiên sứ nói: “Đem hộ tịch nhà ngươi ra đây cho ta xem.”

Hồ Vinh cúi đầu khom lưng, vẻ cao ngạo của người đọc sách đã chẳng còn, “Dạ công công chờ chút, chìa khóa ở chỗ nương tử của tiểu nhân.”

Trong tàng thư lâu, Hồ Thiện Vi lòng vui như hội. Nàng đặt bút xuống, thu dọn bàn sách, định về phòng sửa soạn hành lý.

Vị giám sinh chuyên đến đọc chùa hôm nay cũng lại tới. Thấy Cẩm y vệ ngoài cửa tìm nàng, hắn hỏi: “Họ tìm nàng làm gì? Một cô nương ngày ngày chép sách trong nhà, sao lại đụng đến Cẩm y vệ? Người ta cả quan lớn trong triều còn né, nàng gan thật.”

Hồ Thiện Vi vốn không muốn đáp, nhưng đã từng ăn của hắn 3 lượng bạc cơm, đành nói: “Ta vào cung làm nữ quan.”

Nói xong, nàng khẽ vuốt mặt bàn đã ngồi hơn mười năm, như muốn khắc từng vân gỗ vào lòng, rồi quay người rời đi, để lại giám sinh đứng ngẩn người.

Lúc ấy, Trần thị đang lim dim buồn ngủ, nghe tiếng chiêng tiếng người liền bật dậy. Vừa bước ra đã thấy đầy Cẩm y vệ ngoài cửa, liền hốt hoảng bước tới, ôm bụng nói:

“Ta biết ngay mà! Con tiện nhân này sớm muộn cũng gây họa! Hồ Thiện Vi đang ở trên lầu chép sách, ta dẫn các ngài lên.”

Hồ Vinh giận dữ: “Câm miệng! Ngươi còn ăn nói bừa bãi! Ta muốn hưu thê!”

Trần thị ưỡn bụng, giọng đầy khí thế: “Hưu đi! Hưu ta rồi, nhà họ Hồ các ngươi tuyệt hậu!”

Hồ Vinh lập tức mềm nhũn.

Trần thị quay sang thiên sứ nói: “Công công, đều do Hồ Thiện Vi gây họa, không liên quan đến tướng công ta. Một nữ nhi mười chín tuổi, sống chết không chịu lấy chồng, cứ ăn bám trong nhà, chắc chắn có vấn đề. Nữ nhi lớn không gả, họa sẽ đến… Giờ đấy, ngồi nhà thôi mà tai họa từ trời rơi xuống rồi!”

“Đủ rồi!” Thiên sứ giơ tay, “Hôm nay bản công đến để làm việc, không phải để nghe chuyện nhà các ngươi. Hồ Vinh, hộ tịch đâu?”

Hồ Vinh giật lấy chìa khóa từ tay Trần thị, mở tủ lấy ra hộ tịch, dâng bằng cả hai tay.

Thiên sứ và Cẩm y vệ xem qua hộ tịch. Khi đó, Hồ Thiện Vi cũng đã sửa soạn xong hành lý, chuẩn bị lên đường vào cung.

Nàng áo vải cài trâm gỗ, mặt mộc không son phấn, nhưng khí chất của một nữ tử từng đọc sách lại vượt xa cả Trần thị khoác đầy gấm vóc lụa là.

Mắt thiên sứ sáng rỡ. Xác minh thân phận xong, hắn mở hoàng bảng ra: “Có chiếu!”

Mọi người quỳ xuống nghe chiếu.

Thiên sứ đọc: “Theo lễ bộ tấu trình, trung cung tuyển nữ quan, chọn người tinh thông thư toán, trải qua sơ khảo thi cử, nay tuyển được 44 người, ban cho mỗi người 37 lượng bạc để an cư, đồng thời miễn lao dịch và thuế khóa cho gia đình. Lệnh cho cha anh thân thích giữ bổn phận, không được ỷ thế lạm quyền. Người không trúng tuyển, ban 20 lượng bạc làm lộ phí hồi hương.”

Mọi người đồng thanh hô “vạn tuế”.

Tiểu thái giám bưng khay sơn đỏ đặt 37 lượng bạc lên đưa cho Hồ Thiện Vi: “Chúc mừng Hồ tiểu thư trúng tuyển nữ quan.”

Hồ Thiện Vi đỡ khay, đưa cho phụ thân đang ngẩn ngơ: “Hôm nay con vào cung, một bước qua cửa, sợ rằng kiếp này khó mà gặp lại. Nữ nhi bất hiếu, bạc này xin phụ thân cầm lấy. Triều đình đã miễn thuế lao dịch, phụ thân cũng không còn gánh nặng, dựa vào thư phường có thể an ổn sống cả đời.”

Hồ Vinh lắc đầu: “Sao con lại vào cung? Con chưa từng nói với ta chuyện này… Không được, con không thể đi… Con đi rồi, khi nào mới về?”

Thiên sứ cười nhạt: “Hồ Vinh, kháng chỉ là tội chém đầu đấy.”

Hồ Thiện Vi đặt khay bạc lên quầy thư phường, quỳ xuống dập đầu ba cái, cáo biệt người nhà.

Tiếng của Trần thị lại vang lên: “Ta nói rồi, sao mãi không chịu lấy chồng, thì ra nàng nhìn cao, khinh rẻ phường chợ như ta, chỉ muốn trèo cao…”

Trần thị chắn lối: “Đi thì đi, quỳ lạy cha mẹ đã, còn chưa dập đầu với ta.”

Hồ Thiện Vi đáp: “Mẹ ta đã nằm trong mồ sâu, ngươi không xứng làm mẹ ta.”

“Ta là chính thê được cưới hỏi đàng hoàng!” Trần thị thẹn quá hóa giận, chỉ vào đôi giày và túi: “Giày ta tự tay làm, túi cũng là từ của hồi môn. Ăn của ta, dùng của ta, sao ta lại không xứng?”

Khi mới gả vào, Trần thị từng là người vợ hiền mẫu mực, từng giả vờ ân cần che mắt Hồ Vinh.

Hồ Thiện Vi chẳng buồn thi lễ, cởi giày, đi chân tất, đầu không ngoảnh lại mà rời khỏi Hồ gia thư phường.

Hồ Vinh giận dữ: “Đều là do ngươi ép Thiện Vi rời nhà vào cung! Ta phải hưu thê!”

Hắn đẩy Trần thị vào trong rồi quay đầu chạy theo con gái.

Trần thị không trụ được, ngồi phệt xuống đất, nước ối vỡ tung.

Trần thị ôm bụng la to: “Ta sắp sinh rồi! Hồ Vinh, ngươi chọn con trai hay chọn con gái?”

Chân Hồ Vinh đã bước ra khỏi cửa, nghe vậy bỗng khựng lại.

Hồ Thiện Vi thở dài, lòng không còn vướng bận, lên xe ngựa: “Đi thôi.”

Người đời đều nói, kim bảng đề danh, một ngày ngắm hết hoa Trường An là vinh quang tột đỉnh. Nhưng giờ đây, vừa ghi tên bảng vàng, lòng Hồ Thiện Vi chỉ cảm thấy bi thương.

Xe ngựa dừng trước Tây An môn hoàng thành. 44 nữ quan trúng tuyển xếp hàng tiến vào. Hồ Thiện Vi không có giày, nàng nới lỏng đai, kéo váy che đôi tất rách, còn cố ý đứng cuối hàng che lấp xấu hổ.

Tuyết trắng bay, hoa anh đào rơi. Trong tiếng đỗ quyên ngân, xuân lại về. Hồ Thiện Vi, chính trong khung cảnh ấy, bước vào cung.

Nàng chẳng tâm trí đâu ngắm cảnh. Để giấu đôi chân trần, nàng chỉ bước từng bước nhỏ, không dám đi nhanh, để mặc hoa tuyết bay qua mặt.

Khi ấy nàng chưa biết, tương lai triều Minh trải qua 5 đời đế vương, nàng vẫn là nữ quản gia trong hoàng cung, nắm giữ hậu cung Đại Minh năm triều.

Ai ngờ được, Hồ Thượng cung lẫy lừng thiên hạ thuở đầu nhập cung, lại không có nổi một đôi giày?

Từ Tây An môn đến Nội phủ, còn phải chờ khám xét mới được vào cung.

Hồ Thiện Vi đứng cuối, chân đã đau nhức, tất rách, lòng bàn chân phồng rộp.

Bỗng có người ném đá tới, rơi trúng váy nàng. Nhìn sang, nàng không tin nổi mắt mình: là vị giám sinh kia! Hắn đứng dưới hành lang, vẫy tay, tay cầm một đôi giày da cao cổ.

Đây là hoàng thành, sao hắn vào được?

Hồ Thiện Vi không dám động. Hắn lại nhặt thêm hòn đá, định ném tiếp.

Nàng đành bước tới.

Giám sinh đặt giày xuống, không nói một lời, làm động tác đi giày rồi rời đi.

Hồ Thiện Vi xỏ giày, vội vàng trở về cuối hàng. Trong lòng nghĩ: hắn vào cung như vào vườn nhà, còn tiện tay mang cả giày cho nàng… Hắn rốt cuộc là ai?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play