Đành phải mang theo hộ vệ đi cùng. Cũng may người này ít nói, ít việc, so với hộ vệ thì giống ảnh vệ hơn, rõ ràng là một người to lớn thế kia nhưng thường khiến người ta quên mất sự tồn tại của hắn ta...

Đang nghĩ đến "quên mất sự tồn tại của hắn ta", đột nhiên nam tử áo đen khom người xuống, ngón tay thon dài nắm lấy cổ chân y.

Mộ Quảng Hàn giật mình.

Bàn chân trần đột nhiên bị nắm lấy, nhất thời căng thẳng đến mức ngón chân co quắp. Đáng ghét là mùi quế đỏ xộc vào mũi khiến y có chút choáng váng, lắp bắp nói: "Không, không cần. Thanh Vĩ hắn, hắn ta bảo ngươi đi theo bảo vệ ta, chứ không có, bảo ngươi đi xỏ giày cho ta."

Nam tử cúi đầu.

Thật ra, nếu chỉ xét về dung mạo, với vẻ thanh nhã tuấn lãm của người này thì chẳng kém cạnh gì người tình cũ Vệ Lưu Di hay tình mới Lạc Nam Chi của Mộ Quảng Hàn.

Chỉ tiếc...

Mộ Quảng Hàn dễ rung động, giỏi yêu từ cái nhìn đầu tiên nhưng khi nhìn tên hộ vệ tuấn tú trước mặt, lòng lại bình lặng như mặt hồ không gợn sóng.

Hộ vệ tên là Sở Đan Tê.

Khi tiễn ở bến tàu Nguyệt Hoa thành, Tuân Thanh Vĩ kéo hắn ta sang một bên: "Nói thật với chủ nhân, tên Sở Đan Tê này từng là người trong lòng chủ nhân những năm trước."

Mộ Quảng Hàn: "???"

"Chắc là mối tình đầu, lúc ấy ngài một lòng một dạ như ngọc như châu với hắn ta nhưng hắn ta chẳng biết trân trọng. Về sau ngài vì muốn quên hắn ta mà đã uống một bình thuốc quên tình tên là 'Phù Quang'."

Mộ Quảng Hàn: "... Hả?"

"Thế là từ đó quên hắn ta luôn. Nhưng cũng đáng đời hắn ta thôi, ngài cũng không cần bận tâm, cứ xem như một hộ vệ bình thường mà dùng là được."

"Ngài yên tâm, ta đã kiểm tra kỹ, hắn ta tuyệt đối trung thành không phải nghi ngờ."

Mộ Quảng Hàn: "Cái này..."

Chuyện này thật sự khiến đầu y muốn nổ tung.

Sở Đan Tê giúp y xỏ giày rồi lại chỉnh lại chiếc áo choàng bị xộc xệch.

Mộ Quảng Hàn tưởng đã xong, nào ngờ người này lại từ phía sau nắm lấy tay y, với tư thế gần như ôm lấy y, lặng lẽ mở lớp băng vết thương trên tay y.

"Không, không cần." Mộ Quảng Hàn giãy giụa, chỉ cảm thấy cơn nóng bừng bừng dồn lên mặt: "Cái này, thật sự không cần."

Mấy năm nay tình trạng sức khỏe của y thực sự không tốt.

Tổn thương tình cảm, chiến tranh, mất máu, rút tủy, thân thể đã bị vắt kiệt như ngọn đèn cạn dầu. Không chỉ những vết độc trên mặt ngày càng nghiêm trọng, cổ tay cổ chân cũng thường xuyên lở loét, thực sự không thể để người khác nhìn thấy.

"Hôm qua chủ nhân chưa thay thuốc." Sở Đan Tê khẽ nói: "Sở Duyên xin thay thuốc cho chủ nhân."

Mộ Quảng Hàn: "Cái này thật, thật sự không cần, ta tự về thay được."

Nhưng Sở Đan Tê không nghe, tiếp tục gỡ lớp băng vết thương, lộ ra lớp thịt máu tanh tưởi bên trong.

… Quá xấu xí, chính bản thân y cũng chán ghét.

Mộ Quảng Hàn liếc nhìn, nhíu mày khó chịu.

Lại liếc nhìn Sở Đan Tê, thấy hắn ta ngây ra.

Ánh sao trời rơi vào đôi mắt hắn ta, yết hầu khẽ động, đôi mắt dài hẹp tuyệt đẹp thoáng hiện nỗi xót xa rồi cúi đầu không nói, chỉ lặng lẽ thay thuốc cho y.

Từng động tác đều rất nhẹ, không làm y đau chút nào, thuần thục vô cùng.

Mộ Quảng Hàn: "Chẳng lẽ, đây không phải lần đầu ngươi thay thuốc cho ta?"

Sở Đan Tê khựng lại, không nói gì.

Mộ Quảng Hàn: "Cũng không phải lần đầu ngươi xỏ giày cho ta?"

Ngón tay Sở Đan Tê lại chần chừ, đôi môi tái nhợt nhếch lên nụ cười tự giễu, rõ ràng là đắng chát.

Mộ Quảng Hàn nhất thời đau đầu.

Y chỉ nhớ từ nửa tháng trước khi lên tàu, Sở Đan Tê hết mực chu đáo chăm sóc y. Nhưng cụ thể chăm sóc thế nào, có những chi tiết gì, đã thay thuốc cho y mấy lần, khoác áo cho y mấy lần?

Đều không nhớ nổi một chút nào.

Đủ thấy thuốc quên tình hắn uống năm xưa quả thật là "Phù Quang" chặt đứt tơ tình, dược hiệu cực mạnh. Không chỉ khiến y quên hết những ký ức thoáng qua với người này trong "quá khứ" mà ngay cả nửa tháng qua cùng nhau, đa số chi tiết cũng thoáng qua là quên ngay.

Mộ Quảng Hàn hiểu rõ bản thân.

Nếu bình thường, có một người dịu dàng thay thuốc cho y, không chê y tàn tạ thế này, với bản tính đa tình của y chắc đã sớm sa lưới rồi.

Còn Vệ Lưu Di, Lạc Nam Chi gì nữa.

Trực tiếp dụ dỗ tên hộ vệ này bỏ trốn cùng chẳng phải tốt hơn sao? Vừa đẹp trai lại còn đối xử tốt với y .

Nhưng đối diện với Sở Đan Tê đứng trước mặt, y lại vô cùng khó hiểu... Trong lòng chỉ có sự trống rỗng tê dại.

...

Trở về khoang tàu, Mộ Quảng Hàn đốt một nén mê hương Nguyệt Hoa.

Trong mê cảnh, Tuân Thanh Vĩ thong thả tiến tới, cúi người hành lễ: "Chủ nhân, Nguyệt Hoa thành vạn sự an lành, chuyến đi của chủ nhân có thuận lợi không?"

Mộ Quảng Hàn gật đầu, hai người hỏi han qua lại, y cũng hỏi về chuyện cũ của Sở Đan Tê năm xưa.

Nhưng thật tồi tệ, vừa hỏi xong đã quên ngay phân nửa.

Dược liệu "Phù Quang" quả không hổ danh, cuối cùng chỉ còn lờ mờ nhớ được chút ít, chuyện năm xưa với Sở Đan Tê cũng không quá sóng gió, ngược lại rất non nớt, ngây ngô.

Tuân Thanh Vĩ: "Đúng thật là thế, so với những kẻ tâm địa độc ác, qua cầu rút ván, giết người hút tủy đầy dã tâm mà chủ nhân gặp sau này, Sở Đan Tê... cũng coi là thuần lương."

"Nhưng ai năm đó bảo chủ nhân còn quá trẻ, uống thuốc quên tình 'Phù Quang' một đời một lần, lại uống sớm quá."

Mộ Quảng Hàn suy nghĩ, Tuân Thanh Vĩ nói có lý.

Quả thật uống sớm quá.

Biết vậy uống muộn hơn, quên luôn đám người ô hợp phía sau. Cũng không đến nỗi đi qua lãnh địa của đám tình cũ lại nhớ ra một đống chuyện phiền não.

Nếu có thể quên hết chuyện cũ, nhẹ lòng đến gặp Lạc Nam Chi thì tốt biết mấy. Lúc đó chắc cũng có thể say đắm hơn.

...

Chẳng mấy chốc, chiếc tàu nhỏ đã đi qua Mạch Thiên, chỉ còn năm ngày nữa là đến An Mộc thành của Lạc Nam Chi.

Dù Mộ Quảng Hàn đã sớm cho người mang vài tàu lớn đầy lễ vật đến cho Lạc Nam Chi nhưng bản thân y vẫn không chịu ngồi yên. Suốt dọc đường, đặc sản các nơi chất đầy tàu nhỏ.

Ngày hôm đó, tàu dừng lại ở Thiên Quận thành, Châu Nghi, Mộ Quảng Hàn lại lên chợ sầm uất mua sắm. ( app TYT - tytnovel )

Mua cái này, sắm cái kia, thấy món đồ lạ nào cũng muốn mang về khoe với người tình mới, đến khi gói lớn gói nhỏ ôm không xuể mới chợt nhận ra sắc mặt hộ vệ của mình ảm đạm, rõ ràng là đang nhẫn nhịn.

Lúc này Mộ Quảng Hàn đã quên bẵng chuyện hôm trước Sở Đan Tê thay thuốc, xỏ giày cho y.

Nhưng ít ra cũng nhận ra hắn ta đang giận dỗi.

Thầm nghĩ lại, ừ, đúng là tại mình, bao nhiêu gói lớn gói nhỏ khiến cho một nam tử cao chín thước mà ngón tay cũng treo đầy những xâu kẹo đường ngũ sắc.

Sở Đan Tê là thị vệ, không phải nô bộc, không vui là phải.

Hơn nữa đây cũng chẳng phải lần đầu y tùy hứng. Lần trước ở quán trà nghe kể chuyện, chỉ vì thư sinh đó kể truyện "truyền kỳ Lạc Xuyên song bích" quá hay, y bèn bỏ tiền mời người ta lên tàu kể tiếp, Sở Đan Tê cũng phải nhịn cả quá trình.

Một Nguyệt Hoa thành chủ tốt phải biết dỗ dành thuộc hạ.

Mộ Quảng Hàn quyết định dẫn Sở Đan Tê đến Tầm Bảo các, chọn được một thanh bảo kiếm khá tốt.

Sở Đan Tê ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.

Mộ Quảng Hàn: "Nói đi."

Sở Đan Tê cụp mắt xuống: "Thanh kiếm 'Sơ Ly' của Lạc Nam Chi... nổi tiếng thiên hạ, sợ rằng khó mà dễ dàng đổi cho người khác."

Mộ Quảng Hàn: "Ta biết, thanh kiếm này là mua cho ngươi."

Sở Đan Tê khựng lại.

"Dọc đường vất vả, ngươi nên có vũ khí thuận tay."

Khoảnh khắc ấy, trong mắt Sở Đan Tê lóe lên một tia sáng khó tả, tựa như pháo hoa giữa đêm tối nhưng chỉ chớp lóe rồi vụt tắt.

Tuy thanh kiếm này không rẻ nhưng cũng chẳng phải bảo vật trân quý.

Mộ Quảng Hàn chỉ nghĩ người ta vừa bảo vệ mình vừa làm việc nặng, mình là chủ nhân mua cho người ta chút quà cũng là lẽ thường tình.

...

Cuối cùng tàu đi ngang qua Ô Hằng.

Địa giới của Vệ Lưu Di, mưa dầm thấm lạnh tận xương, mặt nước mờ ảo gợn sóng lăn tăn.

Khiến lòng người u ám.

May là sắp xuôi thẳng về Lạc Châu, chỉ còn khoảng một ngày rưỡi. Mộ Quảng Hàn đã tính toán kỹ sẽ tìm một quán trọ, tắm rửa thay y phục chỉnh tề rồi mới đến phủ Lạc Châu hầu...

Giữa làn mưa mù sương, trên sông xuất hiện một bóng đen khổng lồ.

Vài chiếc tàu lớn đang chắn ngang sông tuần tra.

Giữa thời loạn lạc, việc quan phủ chặn tàu cũng là chuyện thường tình. Mộ Quảng Hàn không sợ, vì từ đời tổ tiên truyền lại Nguyệt Hoa thành vốn có phù thông hành khắp Đại Hạ, thêm vào đó Nam Việt Vương còn ban cho y một tấm lệnh bài gia chủ.

Ô Hằng thuộc địa giới Nam Việt, lệnh bài gia chủ còn hữu dụng hơn cả phù thông hành.

Sở Đan Tê cho tàu dừng lại, Mộ Quảng Hàn đã sẵn sàng cầm theo lệnh bài cùng mấy bao bạc lẻ, theo lý mà nói chuẩn bị song song hai phương án thì binh lính tuần tra sẽ không làm khó y.

Thế nhưng.

Mộ Quảng Hàn đứng trên boong tàu, nụ cười lập tức cứng ngắc.

Nửa tháng không gặp, Ô Hằng hầu Vệ Lưu Di tiều tụy hẳn đi. Hắn ta đứng ngay trên mũi tàu lớn, đôi mắt đen u ám như muốn xuyên thủng Mộ Quảng Hàn, trong đôi mắt tối tăm ấy chỉ có một màu u ám.

Mộ Quảng Hàn cảm thấy da đầu tê dại.

Y chỉ còn biết hy vọng rằng khoảng cách mấy mét cùng làn sương mù dày đặc sẽ khiến Vệ Lưu Di không nhận ra kẻ đã giả chết trốn đi hơn một tháng trước.

Nhưng làm sao có thể xảy ra được.

"Nguyệt... Hoa... thành... chủ."

Vệ Lưu Di nghiến răng, từng chữ từng chữ thốt ra đầy hung dữ.

Đến giờ Mộ Quảng Hàn vẫn nhớ như in, năm đó ở Mê cốc, sáng sớm y mở cửa phòng, trong làn sương ướt lạnh thấy bóng hình thanh tú của Vệ Lưu Di đứng đó chắp tay sau lưng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play