Ngày thứ ba sau khi hoán đổi tủy, Mộ Quảng Hàn đau đến mức không thể giữ nổi sự tỉnh táo.
Trong cơn mê man, y nghe thấy tiếng bước chân.
Trên người người ấy vẫn có mùi thơm của hoa thược dược như thường lệ.
Vạt áo treo viên ngọc bạch mẫu đơn cứ đung đưa. Khi ngồi xuống cạnh giường Bích Du, ngọc bội vừa khéo va vào thành giường kêu lên một tiếng "leng keng" lanh lảnh.
"A Hàn." Giọng hắn ta trầm thấp, có chút khàn: "Ngươi yên tâm, đợi khi Tiểu Đường hồi phục, ta sẽ lập tức dâng tấu lên Nam Việt Vương ban đất, đưa cậu ấy rời xa nơi này. Lúc đó bên cạnh ta... chỉ còn lại một mình ngươi, ta sẽ chỉ đối xử thật tốt với mỗi ngươi."
"Để cho ngươi chịu khổ rồi."
"Ta đảm bảo, đây là lần cuối cùng."
"..."
Mộ Quảng Hàn muốn nói điều gì đó nhưng thực sự không còn chút sức lực nào.
Lần cuối cùng.
Lần nào Vệ Lưu Di cũng nói là "lần cuối cùng".
Ban đầu là nhờ y chữa bệnh, sau đó là lấy máu của y, rồi lại đến lấy tủy của y. Y cũng ngu muội, đến khi sắp chết mới hoàn toàn tỉnh ngộ, nào làm gì có cái gọi là lần cuối cùng.
Chẳng bao lâu, mùi hương thược dược trên áo dần tan biến.
Trong cơn mơ màng, Mộ Quảng Hàn nhớ lại lần đầu gặp nhau ở Nhạn Hồi sơn.
Vẫn nhớ hôm đó mưa phùn lất phất, y ở trong phòng đang thong thả pha trà, bỗng nghe thấy ngoài cửa có tiếng động lạ. Mở cửa ra, chỉ thấy trong màn mưa là một thanh niên chật vật nằm trước túp lều nhỏ chữa bệnh của y, bộ gấm bào nhuộm đẫm máu.
Lương y như từ mẫu, y vội vàng kéo người vào cứu chữa.
Dùng hết chỗ dược liệu quý giá, lại lấy mấy bát máu của chính mình đút cho hắn ta uống, cuối cùng cũng giữ được mạng.
Hôm sau, trời quang mưa tạnh.
Ánh nắng xuyên qua màn cửa sổ lụa xanh của y quán, y cẩn thận lau mặt cho người ấy. Khi lau sạch vết máu mới thấy rõ nhan sắc của thanh niên kia, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, y nhìn đến ngây người, trong lòng nở rộ như ong bướm bay loạn xạ.
Nhất kiến chung tình.
Vài ngày sau, người kia tỉnh lại.
Vì nửa gương mặt Mộ Quảng Hàn bị hủy dung nên sẽ khó tránh khỏi mặc cảm, dù đã che đi bằng nửa chiếc mặt nạ nhưng vẫn cảm thấy có chút tự ti.
Thế nhưng vẻ ngoài y tỏ ra không sợ hãi, tay đầy mùi thuốc cầm miếng ngọc bội gia truyền hoa mẫu đơn của người kia, đôi mắt sáng lên, đắc ý lắc lắc: "Ta biết ngươi là Ô Hằng hầu Vệ Lưu Di, hiện đang bị Tây Lương truy bắt khắp nơi. Mấy ngày nay trong ngoài Hằng thành vẫn còn không ít binh lính đang ráo riết truy bắt tìm ngươi."
"Cũng may vận may của ngươi không tệ, lạc vào y quán trong Mê cốc, để ta nhặt được."
"..."
"Hẳn là Ô Hằng hầu đã từng nghe người ta nói, 'Danh y Mục Hàn ở Nhạn Hồi sơn tính tình cổ quái, chữa bệnh cho người già trẻ nhỏ tàn tật nghèo khó không lấy một đồng, duy chỉ thề không chữa cho mỹ nhân'."
"Trừ phi... vị mỹ nhân đó bằng lòng lấy thân báo đáp."
Nói đến đây, y nhoẻn miệng cười nửa đùa nửa thật: "Chi bằng Ô Hằng hầu lấy thân báo đáp, ta cũng tiện bề bảo vệ ngươi chu toàn?"
Vệ Lưu Di sững sờ.
Hiển nhiên hắn ta không ngờ có người dám trơ trẽn trêu đùa mình như vậy.
Thật ra Mộ Quảng Hàn chỉ buột miệng mà thôi, cũng chẳng mong hắn ta đáp lại, nào ngờ cuối cùng Vệ Lưu Di lại thật sự gật đầu đồng ý.
Tuy có chút miễn cưỡng nhưng chừng đó cũng đủ khiến trong lòng Mộ Quảng Hàn ngọt như mật.
Chỉ cần có cơ hội ở bên nhau, vậy là đủ rồi.
Ngày tháng còn dài.
...
Mộ Quảng Hàn không biết rằng, hôm đó Vệ Lưu Di trọng thương ngã trước cửa y quán của y, tuy là tình cờ nhưng cũng không phải hoàn toàn ngẫu nhiên.
Vốn dĩ Vệ Lưu Di đến là để tìm y.
Tìm vị thần y ở Mê cốc này để chữa bệnh cho người trong lòng mình. Chỉ tiếc vận số trắc trở, trên đường đi đụng phải khinh kỵ của Tây Lương nên toàn thân mới đầy thương tích ngã trước cửa nhà y.
Nửa tháng sau, Mộ Quảng Hàn theo Vệ Lưu Di đến phủ Ô Hằng hầu.
Ngay khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy tiểu mỹ nhân mảnh mai xanh xao, tái nhợt nằm trên giường bệnh, lòng y đã lập tức trĩu nặng.
Nhưng Vệ Lưu Di lại dỗ dành y, nói Tiểu Đường chỉ là biểu đệ của hắn ta, thế là y lại ngây thơ tin là thật.
Mộ Quảng Hàn vốn là như vậy.
Một khi đã yêu ai là đầu óc liền trở nên cực kỳ mụ mị. Người trong lòng nói gì y cũng tin, người trong lòng thương xót bệnh tình của biểu đệ, y liền thề nhất định sẽ chữa khỏi cho Diệp Cẩn Đường.
Quả thực bệnh của Diệp Cẩn Đường rất nan giải.
Thể chất của cậu ấy vốn yếu nhược bẩm sinh, sau lại trúng một loại độc tên là "Thiên Cơ". Tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại hành hạ thân thể, người trúng độc mỗi tháng phải uống thuốc giải một lần, nếu không đến đêm trăng tròn sẽ phải chịu đựng cực hình, đau đớn đến không muốn sống.
Không biết là kẻ nào độc ác nỡ lòng hại thiếu niên yếu ớt này bằng thứ độc dược tàn nhẫn như vậy. ( app TYT - tytnovel )
May thay từ nhỏ Mộ Quảng Hàn đọc nhiều sách y thuật, nhanh chóng kê đơn thuốc. Chỉ cần bốc thuốc theo đơn, điều dưỡng cẩn thận thì tự khắc Diệp Cẩn Đường sẽ dần hồi phục, vài năm sau độc tố tiêu trừ sẽ như người bình thường.
Chuyện này đáng lẽ nên kết thúc ở đây.
Chỉ trách khi còn ở y quán trong Nhạn Hồi sơn, lúc Mộ Quảng Hàn chăm sóc cho Vệ Lưu Di thấy hắn ta đau đớn vì vết thương, ngủ không yên nên đã nhiều lần dùng máu của mình để giúp hắn ta giảm đau.
Y là người của Nguyệt Hoa tộc, máu không giống với người thường.
Thành ra về sau, vào đêm trăng tròn mỗi khi Diệp Cẩn Đường phát bệnh, y cũng đành phải cắt cổ tay lấy máu giảm đau cho Diệp Cẩn Đường.
Một lần rồi hai lần.
Sau khi dùng máu của y, sắc mặt Diệp Cẩn Đường hồng hào lên trông thấy.
Một người vốn nhiều năm liệt giường bỗng có thể xuống giường đi lại, thậm chí còn phấn khích chạy ra bên hồ nghịch nước, rơi xuống nước rồi phát sốt cao không thuyên giảm.
Vệ Lưu Di thức trắng đêm ở bên cạnh, thuốc thang hiệu quả quá chậm, Mộ Quảng Hàn chỉ đành lấy máu cứu chữa.
Ba lần, rồi bốn lần...
Diệp Cẩn Đường lặt vặt đủ thứ bệnh. Khi thì đau đầu, khi thì đau chân, vừa khóc vừa làm nũng với "Biểu ca."
Mộ Quảng Hàn biết nhiều khi Diệp Cẩn Đường chỉ đang giả vờ.
Miệng thì r*n rỉ than đau, gục trên người Vệ Lưu Di khóc thút thít nhưng đôi mắt lại lén ngẩng lên thách thức nhìn y. Trong đáy mắt ánh lên tia đỏ nhạt, toát lên vẻ yêu mị khó tả.
Thế nhưng dù có vài lần bóng gió ám chỉ, Vệ Lưu Di cũng không tin y.
Chỉ tin những giọt nước mắt long lanh đẫm lệ của Diệp Cẩn Đường.
Đến lúc này, Mộ Quảng Hàn cũng không còn gì để nói.
...
Trước khi đến Ô Hằng, Mộ Quảng Hàn một mình ở y quán nuôi vịt trồng cỏ, gà bay chó nhảy, lúc nhàn rỗi gảy đàn nghịch gỗ, vô cùng vui vẻ tự tại.
Sau khi đến Ô Hằng, ngày lại ngày trôi qua trong buồn tẻ.
Thời gian ấy, quân Tây Lương thường xuyên quấy nhiễu biên giới Ô Hằng, vì thế Ô Hằng hầu Vệ Lưu Di càng thêm bận rộn, càng ngày càng ít đến tìm y.
Đôi khi Mộ Quảng Hàn nhớ lại khoảng thời gian trước kia, khi hai người còn ở y quán trong Mê cốc.
Lúc đó hai người nằm dưới gốc cây hạnh, có bao chuyện không nói hết, cùng nhau đàn hát ngâm thơ, bàn chuyện thiên hạ. Vậy mà giờ nhìn lại tất cả chỉ như một giấc mộng đẹp tan trong bọt nước hư vô.
Mùa thu năm đó, tại Ô Hằng, một lần nữa Vệ Lưu Di lại đến tìm y.
Người đã uống say, thân thể nồng nặc mùi rượu, đôi mắt mơ hồ, tay khẽ xoa những vết sẹo máu mới lẫn cũ trên cổ tay y, khuôn mặt thường ngày lạnh lùng cứng cỏi, lúc ấy lại thoáng hiện nét áy náy cùng hổ thẹn hiếm thấy.
Đêm đó trăng sáng ngàn dặm, Vệ Lưu Di dựa vào y, nói lảm nhảm: "A Hàn, phụ thân và huynh đệ của Tiểu Đường... đều vì Ô Hằng mà chiến tử. Ta thật sự nợ cậu ấy quá nhiều, không nỡ lòng nhìn cậu ấy ngày ngày chịu khổ nên mới phụ ngươi..."
Mộ Quảng Hàn khẽ cúi xuống.
Thật ra cũng không có ấm ức bao nhiêu.
Ai bảo vận mệnh y vốn dĩ chẳng mấy tốt đẹp, mỗi lần gặp được người mình thích là bên cạnh người ấy luôn có mỹ nhân xinh đẹp hơn y gấp bội.
Mỹ nhân chẳng cần làm gì, chỉ khẽ nhíu mày đã khiến lòng người đau nhói.
Ngược lại nhìn y, dù trên cổ tay có thêm bao nhiêu vết thương chằng chịt, cũng chỉ càng hợp với vết sẹo xấu xí trên mặt mà thôi, chẳng ai bận tâm mà để ý.
Ấm ức nếm trải nhiều rồi, cũng chẳng còn cảm thấy ấm ức nữa.
Thuở trước y cũng từng trẻ tuổi khí thế, không chịu nổi liền chất vấn kẻ chà đạp mình nhưng người ấy chỉ ôm chặt mỹ nhân bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng đầy bất mãn, quát lớn: "Đủ rồi đấy!"
Mãi đến lúc ấy y mới tỉnh ngộ, với dáng vẻ như y... đã định không có quyền được làm người.
Chỉ khi không ồn ào không gây sự, may ra mới có thể đổi lại chút dịu dàng giả tạo.
Thật sự Mộ Quảng Hàn không muốn bị người mình yêu nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng thêm một lần nào nữa, thế nên đành yên lặng ngoan ngoãn cho Diệp Cẩn Đường lấy máu suốt nửa năm trời.
Biến cố xảy ra vào mùa đông năm đó.
Tây Lương Vương Yên Chỉ tiến đánh Hằng Thành, một ngọn lửa thiêu rụi Đông Hồ cùng ao thuốc trải dài.
Trong thuốc giải Thiên Cơ Cổ của Diệp Cẩn Đường, có một vị thảo dược quan trọng tên "Hồ Tâm Đan", loại thảo dược yếu ớt này chỉ sống được ở Đông Hồ, nay đã bị thiêu rụi khiến Diệp Cẩn Đường bỗng mất nguồn thuốc.
Việc Mộ Quảng Hàn có thể làm chỉ là vừa vắt óc tìm thảo dược thay thế, vừa đến Đông Hồ đốc thúc người trồng lại dược liệu.
Nhưng Hồ Tâm Đan này lại quá đỗi khó chiều, hai ba năm mới ra hoa, bốn năm năm mới kết trái.