Ánh bình minh le lói, xuyên qua ngọn cây.
Người kia ngoảnh lại, trong mắt phản chiếu cả sắc màu rực rỡ nhất của Mê cốc.
Vệ Lưu Di là người kiên nhẫn, hay cười.
Đối với y luôn dịu dàng, chưa từng chê bai nhan sắc khiếm khuyết của y.
Dù sau này ở trong hầu phủ, hai người ít trò chuyện hơn, Mộ Quảng Hàn cũng chưa từng thấy hắn ta lộ ra vẻ mặt hung ác lạnh lùng như bây giờ.
Cho đến giờ phút này.
Mọi thứ đã khác xưa.
Cùng là mặt sông lấp lánh ánh ban mai nhưng đôi mắt Vệ Lưu Di lại tựa như làn sương lạnh đóng băng, nhìn y bằng đôi mắt tối tăm đầy phán xét gay gắt.
"Ngươi nói ngươi tên là Mục Hàn." Hắn ta nghiến răng: "Ngay cả tên cũng là giả dối."
"Ta quen biết các hạ một năm trời, nào ngờ các hạ chính là Nguyệt Hoa thành chủ lừng danh Mộ Quảng Hàn, ha-"
"Thủ đoạn của thành chủ quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy!"
"..."
Mộ Quảng Hàn cảm thấy vô cùng hoang đường.
Việc y giấu tên thật là có nguyên do. Dù không dùng tên thật nhưng suốt một năm qua y đều hết lòng hết dạ với Vệ Lưu Di, cảm thấy không hổ thẹn với lòng mình.
Nhưng rõ ràng Vệ Lưu Di không nghĩ vậy.
Lúc này, trong mắt hắn ta là sự giận dữ kết tội cùng những oán hận tột cùng, cho rằng y phải hổ thẹn, tội không thể tha thứ.
Mộ Quảng Hàn tự hỏi rốt cuộc mình đã làm gì sai?
Chẳng lẽ... trách y không nên "giả chết" mà phải thực sự chết mới phải?
Sống thôi cũng thành tội rồi.
Sự tình đến nước này, không còn gì để nói.
Xoắn xuýt cũng vô ích, trong đầu y chỉ suy tính nhanh cách thoát thân vào lúc này…
Rõ ràng Vệ Lưu Di đã có chuẩn bị từ trước, phía sau còn dẫn theo một đội cung thủ mặc giáp đen nghiêm nghị. Hiện tại nhiều tuần tàu đang vây ép chiếc tàu nhỏ của y, chạy trốn bằng tàu là không thể.
Bỏ tàu mà chạy càng không thực tế.
Mộ Quảng Hàn bất đắc dĩ, nhớ lại nửa năm trước chính y đã giúp Ô Hằng cải tiến loại cung nặng này để chống Tây Lương, nào ngờ có ngày lại quay ngược đe dọa chính mình.
...
Nếu chỉ một mình y thì cũng đành.
Dù sao thể chất y đặc biệt, chưa đến ngày phải chết thì dù có bị giết cũng có thể tái sinh trên tuyết ở U Li cảnh Nguyệt Hoa thành.
Nhưng trước mắt, bên cạnh y còn có Sở Đan Tê cùng người lái đò vô tội đã bị dọa đến mất hồn.
Chỉ trong chốc lát, chiếc tàu nhỏ đã bị binh lính Ô Hằng vây kín bốn phía. Vệ Lưu Di nhảy xuống từ mũi tàu tuần tra, mặt lạnh như tiền thẳng bước tiến về phía y. Càng đến gần, càng thấy rõ trong đôi mắt đen thăm thẳm của hắn ta ẩn chứa một nỗi uất ức dâng trào, rõ ràng tâm trạng đang cực kỳ bất ổn.
Mà chiếc tàu quá nhỏ.
Không gian hai bên chật hẹp, ngay cả việc giãn cách cũng không thể thực hiện. Cánh tay y lập tức bị nắm chặt, Vệ Lưu Di dùng đôi mắt đen như mực ghim chặt vào y, tay kia siết lấy sau gáy tựa như muốn nhấc bổng người lên như gà con, kẹp chặt trong lòng rồi cắn một phát thật mạnh.
Cùng là người luyện võ, Mộ Quảng Hàn thấy chiêu bèn phá chiêu.
Kết quả càng giãy giụa phản kháng, Vệ Lưu Di càng nổi cơn cuồng nộ, cuối cùng đè y vào vách tàu chật hẹp siết chặt eo, vừa thở dốc vừa nghiến răng, giọng khàn đặc: "Theo ta về nhà."
Mộ Quảng Hàn không thèm đáp, đôi mắt bình tĩnh, sâu thẳm, tay dùng lực.
Vệ Lưu Di cảm nhận cơn đau nhói trên vai, hắn ta ngạc nhiên ngẩng mặt lên, chỉ thấy đôi mắt lạnh lùng vô cảm của Mộ Quảng Hàn.
"Không buông ra, ta sẽ bóp nát xương vai của ngươi."
Vệ Lưu Di sững sờ rồi khẽ bật cười: "Được, ngươi cứ bóp."
Bóp nát thì bóp nát, có gì đâu, hắn ta nào sợ đau? Có kẻ còn dùng cách giả chết để trừng phạt hắn ta thảm khốc, huống chi chút đau xương thịt này?
Một tiếng kim loại vang lên lanh lảnh.
Lưỡi dao bạc lóe lên bên khóe mắt, ánh bạc chói mắt.
Nhát chém đó vừa nhanh vừa hiểm mang theo sát ý rõ rệt. Vệ Lưu Di bất ngờ không kịp đề phòng, may nhờ phản xạ nhanh cùng chút vận may chỉ bị nhát đầu tiên rạch qua má, kịp thời rút kiếm đỡ được nhát thứ hai, cuối cùng nhìn rõ kẻ tấn công.
Một nam nhân mặc trang phục gọn gàng, sắc mặt lạnh như băng, là hộ vệ.
Thật ra Vệ Lưu Di đã thấy tên hộ vệ áo đen này từ trước, chỉ là chưa kịp quan sát kỹ. Mãi đến lúc này mới nhận ra tên hộ vệ này lại có khuôn mặt tuấn tú thanh lãng hiếm thấy, trong lòng sự tức giận bỗng dồn lên đỉnh đầu.
Hắn ta lạnh lùng nhìn Mộ Quảng Hàn, ánh nhìn như muốn xuyên thấu cả xương cốt.
"Hắn ta là ai?"
Ô Hằng hầu nghiến răng ken két, giọng lạnh lẽo tựa như phát ra từ âm phủ: "Nguyệt Hoa thành chủ thật là hăng hái, từ lúc nào lại nuôi thêm một con chó dữ giữ cửa to xác như vậy?"
Có nhiều chuyện không cần nói nhiều, chỉ cần một ánh nhìn là đã hiểu rõ lòng nhau.
Đôi mắt của tên thị vệ kia sắc lẹm đầy khiêu khích, không hề che giấu sự thù địch, bảo vệ lãnh thổ rõ như ban ngày.
Không phải chó dữ giữ cửa thì là gì?
Vệ Lưu Di gần như dồn hết sức lực để kìm nén cơn sóng cảm xúc mới có thể giữ được chút lễ độ cuối cùng mà không thốt ra lời độc địa hơn.
Thì ra là vậy!!!
Chẳng trách, hóa ra đã sớm tìm được người mới.
Lại còn hẹn người mới cùng ngắm cảnh ven sông, kề cận thắm thiết, thật là tiêu dao tự tại!
Chỉ có hắn ta là kẻ ngu ngốc, đêm đêm ôm mấy bộ y phục cũ không sao ngủ được, thậm chí nửa đêm còn phát điên chạy đến địa cung đào quan tài thủy tinh, nếu không chật vật đến mức đó, có lẽ đến giờ vẫn không biết có người tuyệt tình đến mức khiến hắn ta bị lừa gạt một cách thảm hại!
Vui lắm sao?
Mộ Hàn, A Hàn.
Một Nguyệt Hoa thành chủ xa lạ, cao cao tại thượng.
Được, được lắm.
...
Binh đao giao kiến chỉ trong khoảnh khắc.
Lần trước là Sở Đan Tê ra tay trước nhưng lần này không ai kịp nhìn rõ ai là người xuất kiếm trước, chỉ thấy lưỡi kiếm vạch lên những tia lửa dài.
Sở Đan Tê thân thủ sắc bén nhanh nhẹn, chỉ trong vài chiêu mà Vệ Lưu Di đã bị hắn ta đánh bay ra, đập mạnh vào khoang tàu một tiếng rầm.
Tướng quân kỵ binh áo đỏ Lý Câu Linh của quân Ô Hằng phản ứng nhanh nhất.
Nàng ta là nữ trung hào kiệt lớn lên cùng Vệ Lưu Di, ngay khi thiếu chủ bị đánh ba, nàng ta đã vung thương xông về phía Sở Đan Tê. Thương dài có ưu thế trước trường kiếm nhưng tiếc rằng kiếm pháp của Sở Đan Tê quá cao minh, một loạt công kích dồn dập của nàng ta đều bị đỡ gạt hết.
Mãi đến lúc này, những binh sĩ Ô Hằng mới lần lượt phản ứng.
Từ khắp phía ào ạt xông lên. Sở Đan Tê tập trung, đôi mắt trở nên sắc bén hơn.
Chỉ thấy thân hình hắn ta uyển chuyển, nhanh chóng túm lấy tên lính đầu tiên xông lên ném ra, đập mạnh vào mấy tên phía sau. Nhưng tàu chật hẹp, dù tốc độ nhanh võ công cao cường đến đâu cũng khó đỡ được từng đợt binh sĩ xông lên.
Chẳng mấy chốc, ngọn thương của Lý Câu Linh đã đâm xuyên qua vai trái hắn ta, một tên lính khác đâm trúng eo hắn ta.
"Ưm..."
Sở Đan Tê bật lên một tiếng nghẹn ngào, máu tươi lập tức trào ra từ vết thương. Hắn ta loạng choạng mấy bước nhưng lại càng nghiến răng mạnh hơn, điên cuồng như hổ đói chém loạn xạ vào bất cứ ai đến gần.
Quân Ô Hằng ào ào kéo đến, người này một đao, kẻ kia một kiếm.
Cho dù kiếm sĩ có dũng mãnh đến đâu thì giữa tình cảnh một mình đơn độc chống cả đội quân cũng chỉ có nước bị tàn sát. Lý Câu Linh thấy hắn ta dần lộ ra sự mệt mỏi, sơ hở càng lúc càng nhiều bèn chớp thời cơ, vươn giáo chuẩn bị ra đòn trí mạng, bỗng nghe Mộ Quảng Hàn gào lên một tiếng: "Dừng tay——!" ( truyện trên app t.y.t )
Vừa rồi, tất cả mọi người đều tập trung vây công Sở Đan Tê.
Đến nỗi không ai để ý không biết từ lúc nào, Mộ Quảng Hàn đã phá vòng vây ở phía bên kia mà xông thẳng về phía Vệ Lưu Di. Giờ đây đã khống chế đôi tay bị gãy xương của Ô Hằng hầu Vệ Lưu Di ra phía sau, ép cả người hắn ta vào góc chết trên tàu.
Một lưỡi đao lạnh như băng kề vào cổ, Lý Câu Linh trong lòng thầm hét lên sai lầm rồi.
Lúc ấy khi nhìn rõ sắc mặt Vệ Lưu Di, lòng nàng ta càng thêm phức tạp khó tả——
Ở một mức độ nào đó, chiêu này của Mộ Quảng Hàn đương nhiên là quyết định vô cùng chính xác. Tam quân bắt vua trước, trong nháy mắt đã khống chế được toàn quân Ô Hằng, không ai dám manh động.
Nhưng đồng thời cũng là quyết định cực kỳ sai lầm.
Bởi vì rõ ràng Vệ Lưu Di đã bị kích động đến mức phát điên vì hành động này.
Cổ hắn ta ép sát lưỡi đao sắc, máu thấm nhẹ nhưng người lại nghiến răng nghiến lợi, gào thét như không cần mạng: "Giết hắn ta đi! A Linh—— đừng quan tâm đến ta, giết tên thị vệ đó trước đi!"
Mộ Quảng Hàn: "Lý Câu Linh, đừng đụng vào hắn ta!"
"Dám động vào hắn ta, hôm nay tất cả ngọc đá cùng tan!"
Nghe vậy Vệ Lưu Di càng điên tiết, mắt đỏ ngầu trợn trừng: "Lý Câu Linh—— hôm nay dù ta có chết, ngươi cũng phải giết hắn cho ta! Ra tay đi!"
Hắn ta như đã hoàn toàn không màng sống chết. Nếu việc cứ xát dao lên cổ mà không chết được, lúc này Lý Câu Linh cảm thấy thiếu chủ nhà mình tức đến nỗi muốn lao ngay vào lưỡi đao của Mộ Quảng Hàn.
Nàng ta và thiếu chủ cùng nhau lớn lên, những năm qua cũng luôn ở bên phò tá thiếu chủ.
Những chuyện giữa thiếu chủ và "Thần y Mục Hàn", nàng ta đều chứng kiến tất cả.
Trước đây chuyện thay tủy, nàng ta kiên quyết phản đối.
Nhưng thiếu chủ của nàng ta lại mê muội không tỉnh, nhất quyết phải cứu Diệp Cẩn Đường, không nghe lời khuyên của nàng ta.
Về sau, Diệp Cẩn Đường được cứu, cái giá là Mộ Quảng Hàn đổi mạng lấy mạng. Thiếu chủ lại phát điên, ngày ngày ôm lấy chiếc áo cũ không nói năng, đêm đêm không chợp mắt, thậm chí giữa đêm lẩm bẩm "Ta muốn nhìn thấy A Hàn thêm một lần nữa", rồi làm chuyện điên rồ là đào mộ bới xác ở địa cung.