Mỹ nhân hồ ly tung tăng rời đi.

Ba ngày sau.

Tuân Thanh Vĩ ôm theo một cuộn tranh mỹ nhân lớn, trở về Nguyệt Hoa thành.

Ngày Tuân Thanh Vĩ trở về cung, ánh nắng đẹp rực rỡ.

Mộ Quảng Hàn như một hồn ma lững thững dắt chim dạo chơi trong vườn sau.

Thật sự là dắt chim.

Dắt một con vẹt lông xanh biết nói.

Vẹt: "Quạ - Nguyệt Hoa thành chủ Mộ Thiềm Cung, ai thấy cũng thích, đến hoa cũng phải nở."

Mộ Quảng Hàn chán nản: "Ngoan."

Vẹt: "Quạ - Nguyệt Hoa thành chủ Mộ Thiềm Cung, anh tuấn phóng khoáng, phong lưu đa tình."

Mộ Quảng Hàn ủ rũ: "Nói hay, thưởng cho mi thịt khô."

Dưới ánh nắng, khu vườn ngập tràn hoa ngọc cây biếc.

Bỗng nhiên xuất hiện một nam tử hồ ly tuấn tú, cố ý lộ ra nửa bức họa trong tay áo, tung tăng đuổi theo sau Mộ Quảng Hàn.

"Chúa công, mau xem bức họa mỹ nam mà hạ thần mới mua đi."

"Không xem."

"Đô đốc Lạc Châu Lạc Nam Chi nổi tiếng khắp thiên hạ, mỹ nhân anh kiệt nổi danh nhất Nam Việt. So với cái tên Ô Hằng hầu Vệ Lưu Di kia, phong thái quang minh lỗi lạc hơn gấp bội."

"Không xem, lòng ta đã chết rồi." Mộ Quảng Hàn buồn bã nói: "Nghĩ kỹ lại, kẻ như ta vừa xấu xí vừa đoản mệnh, hà tất phải làm hại người khác."

Tuân Thanh Vĩ: "Toàn nói nhảm!"

Tưởng rằng hắn ta sẽ an ủi vài câu, nói những lời khuyên giải an ủi kiểu "Chúa công tuấn lãng phong lưu, nào có kém ai, chỉ là bọn họ không có mắt"...

Ai ngờ Tuân Thanh Vĩ thẳng thừng vạch trần: "Chúa công có tâm trí dắt chim dạo chơi thế này, chứng tỏ lòng chưa chết hẳn."

"..."

"..."

Phải rồi, là do y chưa chết lòng.

Đều tại tấm lòng y như con gián, mê muội không tỉnh, trăm lần chết cũng không sửa được!

Đều tại y rõ ràng đã bị hủy dung mà vẫn không biết tự lượng sức, luôn muốn tìm một trang tuấn nam trải qua mối tình khắc cốt minh tâm.

Đáng đời y bị giày vò gan nát ruột tan hết lần này đến lần khác.

Tuân Thanh Vĩ cười khúc khích.

Da hắn ta trắng mịn, đuôi mắt dài màu đỏ vốn đã rất mê hoặc, lúc nheo mắt lại trông càng giống một con hồ ly, không ngừng lắc lư trước mặt Mộ Quảng Hàn:

"Lòng chúa công vẫn chưa nguội lạnh, vậy mau xem bức họa mỹ nhân còn nóng hổi này đi?"

Mộ Quảng Hàn không thèm đoái hoài, tiếp tục bước đi.

"Đô đốc Lạc Châu Lạc Nam Chi xuất thân danh môn Giang Nam, dáng vẻ thanh nhã, cao quý đoan trang, đặc biệt là nốt chu sa giữa chân mày, thật khiến người ta say đắm."

Bước chân của Mộ Quảng Hàn khựng lại.

...

Tuân Thanh Vĩ đắc ý cười thầm.

Nghe nói bạch nguyệt quang trong lòng chủ tử không thể nào quên được, chính là dáng vẻ cao quý đoan trang, giữa chân mày có nốt chu sa ấy.

Tuy mỗi lần chủ nhân nhà hắn ta dứt tình cảm đều sẽ dứt khoát không quay đầu lại nhưng khi đã yêu thì yêu thật lòng, chân thành sâu đậm.

Bao năm qua gặp bao người, trong lòng có giấu một hai người mãi không buông, cũng chẳng có gì lạ.

Cuộn tranh mỹ nhân buộc dây vàng tua rủ lóng lánh, cứ lắc lư trước mắt.

Mộ Quảng Hàn: "..."

Thôi được.

Xem thì xem.

Nhìn một chút cũng chẳng chết được.

...

...

Ôi chao, từ lâu đã nghe danh "Lạc Xuyên song bích" Lạc Nam Chi, quả nhiên danh bất hư truyền!

Đại đô đốc Lạc Châu mà lại có dung mạo diễm lệ đến thế, đẹp đẹp, thật sự quá đẹp, khiến người ta yêu thích.

Mộ Quảng Hàn hối hận rồi, sao không nhìn thấy chân dung người này sớm hơn?

...

Lần yêu đương gần nhất của Nguyệt Hoa thành chủ Mộ Quảng Hàn, người chết lòng cũng chết vào nửa tháng trước.

Suốt một năm, y khổ sở ở bên cạnh Ô Hằng hầu Vệ Lưu Di, chữa bệnh lâu năm cho người trong lòng của đối phương. Ngày thường cùng nhau bàn chuyện cầm kỳ thư họa, thơ ca phong nguyệt, lại còn giúp Vệ Lưu Di sắp xếp lại chính sách tiền lương của Ô Hằng, đánh lui ba lần xâm lược của Tây Lương.

Thật sự là...

Chính Mộ Quảng Hàn cũng cảm thấy, nếu bỏ ngoại hình sang một bên thì y vừa mạnh mẽ vừa hữu dụng, không gì không làm được.

Thế mà vẫn không ai yêu y.

Thậm chí còn bị lấy làm túi máu duy trì mạng sống cho người trong lòng của kẻ khác, than ôi.

Người ta nói yêu qua một người, ắt phải để lại thứ gì đó.

Y biết mình chẳng để lại gì cho Vệ Lưu Di, Chỉ để lại cho bản thân một vết sẹo to xấu xí như con rết nằm chình ình trên bụng.

Thảm quá rồi, nếu có ngày nào đó lừa được một mỹ nhân mù không xem mặt, mỹ nhân cũng sẽ chạm trúng nó mà chán ghét.

Thê thảm biết bao.

Người bình thường gặp phải những chuyện tồi tệ này, chắc chỉ muốn chết quách đi cho xong.

Mộ Quảng Hàn cũng từng suy sụp gầy mòn, nằm liệt giường nhiều ngày.

Ai ngờ được, chỉ nửa tháng sau, vết thương tình cảm tự lành.

Tất cả là nhờ vào bức chân dung của Lạc Nam Chi quá đẹp!

"Cái cũ không đi, cái mới không đến", "Hoặc thời gian chưa đủ dài, hoặc người mới chưa đủ tốt", người xưa quả không lừa ta. Bức họa mỹ nhân mới được treo lên cao, Mộ Quảng Hàn cuối cùng cũng không còn phải lén lút buồn rầu sau lưng người khác nữa.

Lạc Nam Chi.

Mỹ nhân tựa ngọc tựa lan, chỉ riêng cái tên đã toát lên hương thơm ngào ngạt.

Mộ Quảng Hàn nhớ lại ngày xưa, lẽ ra y phải biết Lạc Nam Chi từ sớm - năm đó y si mê Nam Việt Vương, ăn nhờ ở đậu phủ Nam Việt mãi không chịu về, trong khoảng thời gian đó Lạc Nam Chi cũng nhiều lần đến phủ yết kiến.

Thế nhưng lúc ấy y một lòng hướng về Nam Việt Vương, chẳng thèm liếc mắt nhìn "Lạc Xuyên song bích" nổi tiếng thiên hạ này.

Sai lầm, đúng là sai lầm lớn.

Tuân Thanh Vĩ: "Chủ tiệm tranh Lạc Châu bán bức họa cho ta nói rằng, nhan sắc Lạc Nam Chi trong bức họa này chưa bằng một phần mười chân dung Đại đô đốc Lạc Châu ngoài đời."

Nghe vậy, Mộ Quảng Hàn lại càng sững sờ hồi lâu.

Vậy chân dung thật của Lạc Nam Chi phải đẹp đến mức nào?

Kẻ xấu xí chỉ có nửa mặt như y, có xứng đáng ngưỡng mộ giai nhân không?

Không, y không xứng.

Thế nhưng, Mộ Quảng Hàn, tự là Thiềm Cung, chính là "Con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga" đó.

Nhưng biết đâu được? Biết đâu Lạc Nam Chi chính là một trong số ít người trên đời không để ý nhan sắc, chỉ quan tâm đến tài hoa của y thì sao.

Thế gian rộng lớn như vậy, chẳng lẽ lại không có một hai người có mắt nhìn, biết trân trọng y ư?

...

Vài ngày sau đó, Mộ Quảng Hàn: "Thanh Vĩ, ngươi xác định được Đại đô đốc Lạc Nam Chi chưa từng thành thân, cũng không có người trong lòng đúng không?"

"Cũng không có người trong lòng phải giấu kín che chở cẩn thận, nên mới đặt một người bên ngoài làm bia đỡ đạn chứ?"

"Hoặc là, chưa từng có người nào có dáng dấp giống ta chứ?"

Quá nhiều câu hỏi, đều kỹ lưỡng tỉ mỉ.

Đủ để thấy các mối tình cũ trước đây đã dạy cho y bao nhiêu bài học kinh nghiệm.

Tuân Thanh Vĩ: "Yên tâm, đã dò hỏi kỹ rồi. Nhà Lạc Nam Chi tu đạo thanh tâm, trước khi thành thân không gần nam sắc nữ sắc, đặc biệt kiêng kỵ phóng túng phong lưu, bạc tình bạc nghĩa. Trừ khi đã nhận định ai thì sẽ cùng với người đó 'một đời một kiếp một đôi người'." ( app TYT - tytnovel )

Mộ Quảng Hàn lại ngẩn người một hồi lâu.

Một đời một kiếp một đôi, thật tốt biết bao. Giá như có thể, y cũng muốn cùng người đầu tiên mình thích ước định một đời, chứ không phải không ai muốn đánh trận thua trận, cuối cùng thích cả đống người.

Chỉ biết thở dài ngao ngán.

"Đẹp mà thanh cao, chỉ sợ sẽ chê ta ồn ào phàm tục."

"..."

"Phải viết thêm mấy bài thơ hay, soạn mấy khúc nhạc đẹp gửi đi, lấy tài hoa làm kinh ngạc!"

Vừa nói vừa quyết đoán trải giấy Trừng Tâm Đường rồi cầm bút lên. Nét chữ tiểu khải tựa cánh mai xinh đẹp uyển chuyển, một bài thơ mới văn chương lấp lánh, phong nhã cao quý tuôn ra đầu ngọn bút, đúng thật tao nhã.

"Ừ, còn nên tùy theo sở thích của người ấy mà gửi thêm lễ vật quý giá, mới thể hiện được phong cách chu đáo lễ nghĩa của Nguyệt Hoa thành ta."

"Này Thanh Vĩ, ngươi đã điều tra được Lạc Nam Chi này bình thường thích gì?"

Tuân Thanh Vĩ nhướng mày: "... Cái này thì."

"Đô đốc Lạc Châu Lạc Nam Chi, tinh thông âm luật, giỏi võ nghệ, giỏi văn chương, thích nói chuyện hài hước, lại thêm độ lượng cao nhã, phóng khoáng phiêu dật, sở thích rộng rãi, thơ phú cũng khá nổi tiếng, chắc là tặng gì cũng đều thích."

Vốn là người nổi tiếng vui vẻ phóng khoáng, tài hoa kiệt xuất, am hiểu rộng rãi.

"Chỉ tiếc rằng sau trận Thiên Xương, nghe nói tính tình thay đổi nhiều."

Nghe vậy Mộ Quảng Hán khẽ dừng bút.

Trận Thiên Xương là chuyện khoảng nửa năm trước.

Trước đó, Lạc Châu nơi Lạc Nam Chi ở vốn là một vùng cát cứ binh hùng tướng mạnh nhất đất Nam Việt, mười hai quận dưới sự cai quản của Lạc châu hầu cũ Thiệu Tử Kiên cùng đại đô đốc Lạc Văn Thái, tất cả đều phồn vinh hưng thịnh.

Nhưng trong trận Thiên Xương, quân Lạc Châu bị đồng minh lâu năm Nghi Châu hầu phản bội.

Quân tinh nhuệ bị dẫn vào bẫy Tây Lương gần như toàn quân bị diệt, hai vị chủ soái cũng chôn thây nơi sa trường. Thiếu tướng quân Lạc Nam Chi dẫn tàn quân liều chết phá vòng vây, chín chết một sống mới thoát được vòng vây.

Bỗng gặp biến cố lớn như vậy, tình thế Lạc Châu nhất thời hỗn loạn, hiện tại chỉ có thể dựa vào Lạc Nam Chi trẻ tuổi cùng thiếu chủ Thiệu Tiêu Lăng không đáng tin cậy gắng gượng chống đỡ. Cảnh tượng có thể nói là thê thảm, lòng người hoang mang, sĩ khí suy sụp, thiếu binh thiếu lương.

Đúng lúc kẻ thù giết cha của hai vị thiếu chủ là Nghi Châu Hầu Anh Tổ bán bạn cầu vinh, sau khi quy thuận quân địch Tây Lương lại ngày càng lớn mạnh.

Nếu là người khác rơi vào hoàn cảnh của Lạc Nam Chi, tận mắt thấy cha chết oan mà thù chưa báo, bên trong loạn lạc, bên ngoài chèn ép, e rằng cũng khó giữ được tính tình không đổi, thản nhiên mà sống.

Mộ Quảng Hàn: "... Nếu người ấy muốn, ta có thể giúp."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play