Đấy là trong trường hợp thuận lợi.
Nếu trồng không khéo, mười năm chưa chắc đã ra hoa kết trái.
Dĩ nhiên Vệ Lưu Di không nỡ để Diệp Cẩn Đường chịu đựng thêm mười năm, lúc này lại có người dâng lên một cuốn cổ thư. Trong sách ghi chép, người Nguyệt Hoa tộc không chỉ có máu huyết kỳ diệu mà tủy xương cô đọng thành châu còn có thể khiến người chết sống lại, xương thịt đầy đủ, giúp Diệp Cẩn Đường khỏi bệnh không cần thuốc.
Đêm đó, Mộ Quảng Hàn lập tức thu xếp hành lý.
Lý do Nguyệt Hoa thành của họ ẩn náu nơi Côn Lôn sơn cách biệt với thế gian, lại đặt lời cấm chú đời đời không ai được rời khỏi trừ thành chủ, chính là vì những kẻ bên ngoài quá tàn nhẫn máu lạnh, bị lòng tham che mắt.
Biết được huyết tủy Nguyệt Hoa có công hiệu thần kỳ, bèn lén bắt giữ tộc nhân giam cầm bóc lột, lấy máu bồi bổ, rút tủy luyện dược. Bức ép tộc nhân phải ẩn náu ngàn năm, đến Đại Hạ mới dần không còn những truyền thuyết này nữa.
Ai ngờ nay cổ thư lại bị người đào lên.
Tuy rằng Mộ Quảng Hàn là một kẻ luôn đắm chìm trong ái tình, người trong lòng muốn gì cũng chẳng tiếc nhưng cũng biết rằng lấy máu thì không đến mức mất mạng, còn bị rút tủy thì phần nhiều sẽ chết.
Huống chi còn phải rút suốt bảy ngày trời, quá trình ấy cực kỳ đau đớn thảm thiết.
Lúc này không chạy thì còn đợi đến bao giờ?
Kết quả là chạy không thoát, bị trói lại bắt về.
Những kẻ kia bắn trúng vai y, bẻ gãy xương tay rồi thô bạo trói y lên bàn tế Bích Du.
Cảm giác từ chiếc giường là một sự lạnh buốt thấu tim.
Có lẽ Vệ Lưu Di cũng biết việc này quá tàn nhẫn nên mấy ngày liền không dám xuất hiện, đợi đến khi Mộ Quảng Hàn đã bị mổ bụng xẻ ruột, hành hạ đến mức chẳng ra người chẳng ra quỷ thì mới dám lén đến thăm.
Hắn ta nắm tay y, giọng điệu dịu dàng chưa từng thấy.
Hắn ta hứa sẽ đưa Diệp Cẩn Đường đi, từ nay về sau sẽ không phụ bạc y nữa.
Vệ Lưu Di dám nói vậy, phần nhiều là vì thấy y bình thường vẫn có thể chạy nhảy, cho rằng đổi tủy chắc cũng không đến mức nguy hiểm. Nhưng hắn ta lại không ngờ rằng, Mộ Quảng Hàn đã cho Diệp Cẩn Đường lấy máu suốt nửa năm trời, từ lâu thân thể đã hao tổn nặng nề.
...
Đằng nào cũng chết, thật sự Mộ Quảng Hàn không muốn kéo dài thêm bảy ngày.
Như vậy chết đi sẽ chỉ còn da bọc xương, quá là thảm hại.
Thế là dùng chút sức lực cuối cùng đẩy nhanh quá trình. Vốn cần bảy ngày mới lấy đủ tủy, giờ mới bốn ngày đã kết thành châu.
"Tiểu Đường... cậu ấy được cứu rồi!"
Vệ Lưu Di mừng rỡ, vội vàng cầm tủy châu đi tìm Diệp Cẩn Đường vốn đã ra khỏi Bích Du cung nhưng bỗng quay trở lại.
"A Hàn." Hắn ta nắm tay y, lẩm bẩm: "Đợi ta, ta sẽ sớm quay trở lại với ngươi."
Những lời hắn ta nói sau đó, Mộ Quảng Hàn đã không còn nghe thấy nữa.
Tay y lạnh ngắt, Vệ Lưu Di đang đắm chìm trong niềm vui sướng lại chẳng hề phát hiện ra điều đó.
...
Ngày thứ năm, Diệp Cẩn Đường đã có thể xuống giường chạy nhảy.
Ngày thứ sáu, Vệ Lưu Di sắp xếp xe ngựa đưa cậu ấy đi.
Hạ thần không hiểu bèn hỏi: "Chẳng lẽ Vệ hầu thật sự muốn đưa Diệp công tử đi sao?"
Vệ Lưu Di cụp mắt: "Ta đã hứa với A Hàn, không thể thất tín."
Ngày thứ bảy, Vệ Lưu Di đưa Mộ Quảng Hàn về tẩm cung của mình, lò than đốt ấm áp, còn sai người trang hoàng lại cung điện, đi tới đi lui chỉ đợi người tỉnh dậy.
Trước đây, dù hắn ta làm gì thì A Hàn chưa từng trách móc.
Nhưng lần này có lẽ không dễ dàng tha thứ như vậy.
Ngày thứ tám, Vệ Lưu Di phát hiện có điều bất thường. Tay Mộ Quảng Hàn quá lạnh, hơi thở yếu đến mức gần như không có, nhìn thế nào cũng không giống như sẽ tỉnh lại được.
Hắn ta có chút hoảng hốt, đầu ngón tay run nhẹ khi ôm lấy người kia, đây là lần đầu tiên hắn ta ôm người ấy.
Hắn ta khẽ lắc lắc người kia, chiếc mặt nạ vàng ròng che nửa mặt rơi xuống, để lộ ra một nửa khuôn mặt chi chít vết sẹo gớm ghiếc, đôi môi trắng bệch đến đáng sợ.
"A Hàn?" Hắn ta khẽ gọi tên, đầu ngón tay đặt lên mạch cổ tay.
Một lát sau, sắc mặt hắn ta trắng bệch.
Nửa ngày sau, trong cung Ô Hằng Dĩnh Đô, hàng loạt lương y quỳ la liệt. ( truyện trên app t.y.t )
Vệ Lưu Di bồn chồn không ngừng đi qua đi lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay: "Sao có thể không còn hơi thở? Hôm qua vẫn bình thường! Mau đi tìm, gọi hết lương y trong thành đến đây! Ai cứu tỉnh được y thưởng nghìn lượng vàng!"
Các lương y chỉ đành lắc đầu bất lực.
Ai chẳng muốn phần thưởng ngàn vàng nhưng... người đã chết cứng rồi, làm sao cứu?
Vệ Lưu Di: "Rõ ràng trong sách viết thay tủy không nguy hiểm đến tính mạng!"
Cuối cùng, một lão thần nhiều năm không nhịn được nói: "Thiếu chủ, trong sách viết là 'phần lớn' thay tủy không nguy hiểm tính mạng nhưng có lẽ Mộ thần y... thuộc về 'thiểu số' kia?"
Lời chưa dứt, ông ta đã sợ hãi trước sắc mặt của Vệ Lưu Di.
Hầu hạ thiếu chủ nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy vị công tử thanh nhã ấy lộ ra vẻ mặt kinh hãi đến như vậy.
...
...
Hai ngày sau.
Bên ngoài Nguyệt Hoa thành, U Li cảnh.
Mộ Quảng Hàn nằm trên thảo nguyên phủ đầy tuyết trắng, đờ đẫn nhìn trời.
"Ngài, đất lạnh thế này, nằm đủ rồi thì dậy đi chứ?"
Tuân Thanh Vĩ nhảy nhót trên tuyết tiến lại, ngón tay trắng nõn đeo nhẫn hắc hỏa khẽ vân vê cổ áo lông hồ ly đỏ trên áo bào, cả người tựa như ngọn lửa bùng cháy giữa tuyết, lắc lư uyển chuyển một cách đầy duyên dáng.
Mộ Quảng Hàn vẫn bất động.
Tuân Thanh Vĩ: "Ngài, nằm giường Bích Du lạnh băng chưa đủ, lại còn ra đây nằm tuyết nữa sao?"
Bị chạm đúng chỗ đau, Mộ Quảng Hàn vốc nắm tuyết ném về phía hắn ta.
Tuân Thanh Vĩ nhẹ nhàng tránh được: "Lần này chơi đùa quá đà, yêu đương một chút mà bị tình lang giết chết rồi sao?"
Mộ Quảng Hàn kéo tay áo che mặt, tiện thể bịt luôn hai tai.
Lần này quả thực y quá thảm hại, không còn mặt mũi gặp ai, đành phải nằm thêm chút nữa.
Cứ thế nằm vật vã trên nền tuyết suốt nửa canh giờ, người đã lạnh cóng đến mức bất đắc dĩ phải lăn một vòng rồi mới gượng dậy được.
Ở phía bên kia, trong tiết trời tuyết giá buốt, không biết Tuân Thanh Vĩ đã xếp ra một bộ bàn đá cùng ấm trà nóng từ lúc nào, một tay cầm ấm, một tay nâng chén, thong thả nhâm nhi dưới tuyết trắng hoa mai.
Trà thơm lừng.
Tuân Thanh Vĩ: "Ta đã nói từ trước rồi, đã là quạ đen thì ở đâu cũng đều giống nhau, thế mà ngài cứ cố chấp lao đầu không chịu nghe lời, cứ phải để bầm dập hết người thì mới chịu dừng, haizz."
Mộ Quảng Hàn muốn đáp lại.
Nhưng thực sự chẳng nghĩ ra được lời nào để phản bác.
Tuân Thanh Vĩ uống liên tiếp ba chén trà, lúc ấy mới nghe Mộ Quảng Hàn trầm giọng buồn bã: "Ta vốn tưởng... hắn ta khác với những kẻ khác, ta vẫn nghĩ trong lòng hắn ta, dù ít nhiều cũng có chút tình cảm với ta."
Tuân Thanh Vĩ thở dài: "Nhưng rõ ràng ngài biết ngay từ đầu tiếp cận ngài, hắn ta đã có mục đích khác."
"Ừ, ta biết."
Mộ Quảng Hàn cụp mắt: "Ai bảo dung mạo ta xấu xí, muốn lấy chân tình đổi chân tình thì phải để người ta có lợi, phải chịu nhiều thiệt thòi hơn người thường mới được."
"Nếu không thì một kẻ tuấn tú tài hoa như hắn ta, lại còn là người đứng đầu Ô Hằng sao có thể để mắt đến ta?"
"... Có lẽ ta đã quá ngây thơ. Cứ nghĩ rằng chỉ cần hết lòng đối đãi tốt với một người, kiếp này ắt sẽ gặp được ai đó không để ý dung mạo, sẵn lòng cùng ta đồng hành một đoạn đường."
"Thôi vậy, suy cho cùng vẫn là vận may của ta kém, lại thêm ảo tưởng hão huyền."
Mộ Quảng Hàn thở dài, phủi nhẹ những hạt tuyết bám trên người.
Tuân Thanh Vĩ vung tay áo thu hồi ấm trà thơm: "Ngài muốn về cung hay để ta đưa đi dạo quanh thành?"
Câu hỏi hay đấy.
Mộ Quảng Hàn xoa xoa chiếc bụng đói âm ỉ: "Vào thành đi, trước hết tìm quán gần đây ăn chút rượu thịt. Cảm giác chết đi sống lại khó chịu thật, ta đói lắm rồi."
Tuân Thanh Vĩ nheo đôi mắt cong cong.
Trước đây, mỗi lần thất tình, chúa công thường nhịn ăn nhịn uống, tự vùi mình trong khổ đau.
Lần này khác hẳn mọi khi, ít ra vẫn còn thèm ăn.
Xem ra con người đủ va vấp thì mới trưởng thành, sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn.
Hắn ta mỉm cười theo sau Mộ Quảng Hàn, giọng vui tươi: "Đi thôi~ Ta sẽ cùng ngài vào thành ăn bánh trôi sơn tra!"
...
Tuân Thanh Vĩ vui mừng quá sớm.
Nguyệt Hoa cung.
Kể từ ngày Nguyệt Hoa thành chủ trở về, sau khi ăn thỏa thích hết nửa ký bánh trôi sơn tra ở "Tuyết Viên Hiên" náo nhiệt nhất chợ, uống sạch một bình rượu quế hoa thì liền nhốt mình ở trong tẩm cung không ăn không uống, đến nay đã tròn ba ngày không xuất hiện.
Nguyệt Hoa thành chủ tựa như cây nấm bị dầm mưa tơi tả ướt sũng, rũ rượi thu mình vào góc tường u tối, lặng lẽ không một tiếng động.
Lão bộc Phúc Bá vô cùng lo lắng nói: "Tuân đại nhân, xem ra lòng thiếu chủ vẫn đau khổ lắm, ngài mau nghĩ cách khuyên giải chủ nhân đi."
Tuân Thanh Vĩ: "Được rồi~"
Nói thì như vậy nhưng hắn ta lại vẫy vẫy chiếc đuôi hồ ly, tung tăng nhảy nhót đi thẳng ra khỏi cung.
Lão bộc: "Tuân... Tuân đại nhân?"
Tuân Thanh Vĩ: "Ta nghe người ta nói, 'Lạc Xuyên song bích' Lạc Nam Chi phóng khoáng anh tuấn nhã nhặn, chi bằng ta thay chủ nhân đi xem thử lời đồn có thật không."
Lão bộc há hốc miệng.
Cái gọi là "Giải quyết vấn đề" của Tuân đại nhân chính là đi tạo ra một vấn đề khác?
Tuân Thanh Vĩ khoát tay: "Ôi dào, chẳng phải Phúc Bá đã biết tính chủ nhân ta rồi sao, có mới nới cũ ngay ấy mà. Chỉ cần người mới đủ tốt, chẳng sợ người cũ không quên được!"
"Tóm lại, các ngươi chăm sóc chủ nhân cho tốt, đợi ta mang tin vui về~"