Edit : Diệu
Dư Sơ lại nhét mấy tấm thẻ trở vào tay Lạc Kỳ “Tôi chỉ đùa chút thôi mà.”
Thế nhưng thiếu niên trước mặt lại cố chấp không chịu nhận lại, hai người đùn đẩy qua lại một hồi, đến tận khi Lâm Bách Sinh dẫn vệ binh vội vàng chạy tới.
“Nếu là ân cứu mạng, thì không thể dùng tiền bạc để đo lường. Đây chỉ là chút lòng thành của Tiểu Kỳ, mong vị tiểu bằng hữu này có thể nhận cho.”
Dư Sơ: ……
Thấy Dư Sơ vẫn kiên quyết không nhận, Lạc Kỳ rốt cuộc ngập ngừng đưa tay, thấp giọng hỏi:
“Có thể… thêm quang não với nhau không?”
“Dĩ nhiên.” Dư Sơ lập tức bật quang não.
Giao diện kết bạn mới sáng lên, cô liếc mắt ghi chú tên.
Lạc Kỳ?
Tên cũng dễ nghe ghê.
【Đinh ——】
【"Lạc Kỳ" đã chuyển khoản cho bạn: 500.000 tinh tệ】
Tay Dư Sơ run lên.
Lạc Kỳ nhìn cô, hơi bất an: “Tôi vẫn chưa gắn định thẻ vào quang não, tài khoản hiện tại cũng chỉ có bấy nhiêu thôi…”
Trong lòng Dư Sơ bỗng sinh ra một cảm giác rất kỳ lạ.
Đây chính là khí chất của người có tiền sao?
Nghĩ đến trước đây, chỉ vì một khoản giảm giá quang não mà cô từng nghi ngờ liệu mình có còn đủ tiền ăn cơm trong tháng này không... vậy mà giờ đây, cô lại thành một “đại phú hào” với năm trăm nghìn tinh tệ.
“Tôi quyết định rồi.” Dư Sơ hai mắt sáng rực, nắm lấy tay Lạc Kỳ, hăng hái nói:
“Tôi bán thân cho cậu đấy! Có thể làm vệ sĩ cho cậu, không cần trả lương, miễn là bao ăn ở và không bắt tôi làm bài tập!”
Xúc cảm ấm áp từ đầu ngón tay truyền đến khiến mặt thiếu niên đỏ bừng, cả người luống cuống như bị đứng hình tại chỗ.
“Dư tiểu bằng hữu” một giọng nói bất thình lình vang lên từ trong đám người.
Người mặc đồng phục tinh cảnh Lăng Vân không biết xuất hiện từ lúc nào, lạnh nhạt tách tay Dư Sơ ra khỏi Lạc Kỳ.
“Ở độ tuổi nào thì nên làm việc phù hợp với tuổi đó. Việc của em là học hành chăm chỉ, tiến bộ mỗi ngày, chứ không phải đi làm vệ sĩ cho người khác.”
Dư Sơ vùng vẫy quyết liệt, ánh mắt nhìn Lạc Kỳ tràn đầy nhiệt huyết.
“Chú… cô ấy…” Lạc Kỳ hơi bối rối, quay sang nhìn Lâm Bách Sinh cầu cứu.
“Tiểu Kỳ, ta còn một số chuyện cần dặn dò, đi theo ta trước đã.”
“…Vâng.”
Lạc Kỳ quay đầu lại nhìn thoáng qua Dư Sơ người vừa bị ép chen vào đám người mà biến mất sau đó đành xoay người rời đi theo Lâm Bách Sinh.
Còn Dư Sơ, khi thấy ngã rẽ của đời mình vụt tan như bong bóng xà phòng, ánh mắt cô mất hẳn thần thái. Cô rũ người, như thể toàn bộ sinh mệnh ý nghĩa đều đã rời khỏi thân thể.
Lăng Vân đứng bên cạnh trông mà buồn cười.
“Ngày nào cũng diễn kịch đủ thể loại” anh khẽ nói: “Nhớ kỹ, ngày kia phải đến học viện báo danh. Đừng quên chuẩn bị đầy đủ đồ dùng khai giảng, ta sẽ đến đón em.”
Dư Sơ: “……”
Cô nhắm mắt lại, cất giọng u oán:
“Đội trưởng Lăng.”
“Ừ?”
“Xui xẻo quá đi…”
“……”
Lăng Vân bật cười. Nhìn cô bé loay hoay chỉnh lại quần áo, sau đó lại kéo vội túi chạy đi tìm Vương Tín, anh chỉ còn biết bất đắc dĩ lắc đầu.
…
Sau đó, Dư Sơ đi dạo thêm vài vòng bên ngoài, mua chút đồ ăn vặt và một ít quần áo, đồ dùng sinh hoạt hằng ngày. Cô ngồi nhờ “mô tô mini miễn phí” của Vương Tín để quay về khu tạm cư.
Tiếp theo đó, cô sống cuộc đời “ăn, ngủ, lăn lộn” suốt hai ngày trong tạm khu.
Đến ngày thứ ba, khi vẫn còn đang nằm mơ trong chăn, tiếng đập cửa vang lên từ bên ngoài đánh thức cô dậy.
Dư Sơ uể oải chùm chăn kín đầu, không có động tĩnh. Một lúc sau, người bên ngoài vẫn kiên nhẫn cất giọng:
“Dư tiểu bằng hữu, lại ngủ say như chết rồi sao? Như vậy là không ổn đâu. Điều này chứng minh em còn nhỏ tuổi, cần đảm bảo chất lượng giấc ngủ. Nếu đã vậy, hay là cứ đăng ký vào trường dự bị học viện cho lành…”
“Rầm—”
Cửa phòng mở ra một khe, Dư Sơ sắc mặt u ám trừng mắt nhìn Lăng Vân, rồi quay người bắt đầu thu dọn đồ.
“Giờ báo danh là chín giờ, sao tám rưỡi anh đã mò đến đây rồi!”
Lăng Vân đứng tựa cửa, buồn cười nhìn cô bạn nhỏ vừa thu dọn hành lý mà như muốn dọn cả… người anh vào vali “Em chắc chắn muốn ở nội trú à? Anh cứ tưởng em thích sống ngoài hơn.”
“Thật ra muốn chứ…” Dư Sơ lầu bầu “Nhưng mà phiền phức lắm.”
Sáng sáu giờ đã phải tập hợp huấn luyện, tối mười giờ mới được nghỉ. Cộng thêm thời gian đi lại, thời gian ngủ của cô còn chẳng đủ.
“Không phải các anh định chờ tôi đi học rồi lén thu lại căn phòng nhỏ này đấy chứ?” Cô nghi ngờ nhìn Lăng Vân chằm chằm.
“Trí tưởng tượng của em phong phú thật đấy.”
Anh cầm lấy túi đồ trên tay cô, rồi mở phi hành khí chở người hướng về trường học.
…
Hill Học Viện là một trong ba trường học chính thức lớn nhất trên tinh cầu Bạch Hằng, nằm ở vùng ngoại ô phía Bắc.
Lăng Vân dẫn Dư Sơ đi một mạch đến khu vực báo danh dành cho tân sinh viên. Suốt cả đoạn đường, vẻ mặt cô như thể sống không còn gì luyến tiếc.
“Chúng tôi cần kiểm tra xác nhận lại thông tin của em.” Giáo vụ phụ trách báo danh mở quang não công cộng ra.
“Em tên là Dư Lậu, 14 tuổi.” Dư Sơ lên tiếng, giọng uể oải.
“Em ấy tên là Dư Sơ, 13 tuổi. Tạm tính là nhảy lớp đến đây.” Lăng Vân không nói không rằng kéo đứa nhỏ không chịu nghe lời ra một bên, bước lên giải thích.
Giáo vụ nhìn thoáng qua thông tin hiển thị rồi bất giác kinh ngạc nhìn Dư Sơ:
“13 tuổi? Cảnh sát Lăng, anh có chắc không gửi nhầm trường không vậy?”
Lăng Vân quay đầu liếc cô bé bên cạnh. Dư Sơ lập tức nhe răng trợn mắt về phía anh như muốn nói: “Dám nói bậy, em cắn anh chết!”
Anh bật cười: “Thiên phú của em ấy rất cao. Mấy kiến thức ở dự bị trường học đều đã học xong cả rồi, trực tiếp nhập học không vấn đề.”
Nghe vậy, giáo vụ gật đầu rồi hỏi:
“Vậy xin hỏi chuyên ngành đã chọn của bạn học Dư là gì, để tôi tiện sắp xếp lớp học phù hợp.”
Vừa nghe đến chọn chuyên ngành, mắt Dư Sơ lập tức sáng rỡ. Cô nhanh chóng chen lên trước, đẩy Lăng Vân sang một bên:
“Có thể cho em xem thời khóa biểu trước không ạ?”
Lăng Vân nhướng mày: “Giờ em mới chọn ngành đấy à?”
“Không, chỉ là… tò mò muốn xem trước thôi.” Dư Sơ đáp bừa, mắt thì đã dán chặt vào danh sách các chuyên ngành trên giao diện quang não.
Cô chẳng buồn đọc kỹ từng tên môn học, chỉ liếc qua, chọn ngay chuyên ngành nào ít tiết nhất, rồi giơ tay chỉ:
“Cái này đi – hệ Tiên Phong Chiến Đấu.”
Môn học ít không quan trọng, quan trọng là… cô chỉ muốn xông lên trước tiên để bảo vệ đồng đội. (Ít tiết mà oai là được.)
Xác nhận chuyên ngành xong, cô hoàn tất các bước đăng ký rồi được cấp đồng phục, chăn nệm và các vật dụng cá nhân. Sau đó, cô theo Lăng Vân về khu ký túc xá nơi sẽ ở trong thời gian học tập.
“Đội trưởng Lăng, đến đây là được rồi. Anh còn theo em đến tận phòng ký túc làm gì, cục cảnh sát chắc còn nhiều việc đang chờ. Anh mau về đi, em hứa không trốn học đâu.” Dư Sơ vội vàng giành lấy chăn gối từ tay anh.
“Hiếm thấy em biết điều như vậy.” Lăng Vân cười nói, làm Dư Sơ lập tức tối mặt lại.
“Vậy ta đi trước đây. Có gì cứ liên hệ với ta, hoặc liên hệ với Lưu Diệp cũng được.” Anh vừa dặn vừa đi ra đến cửa.
“Để em tiễn anh ra cổng trường, đội trưởng Lăng.”
“Không cần. Một giờ chiều nay là đại hội toàn trường. Em lo mà chuẩn bị đi. Ăn trưa xong là phải tập hợp rồi đó.”
“Nghe anh nói vậy thì… em không tiễn nữa nha, đội trưởng Lăng, chào tiễn biệt!”
Lăng Vân: “……”
“Đúng là đứa nhỏ vô lương tâm.” Anh bật cười, khẽ mắng một câu rồi rời khỏi ký túc xá.
Phòng ký túc xá có bốn giường, đều là kiểu giường trên bàn dưới. Ba chiếc giường còn lại thì chỉ còn một cái trống, hai cái còn lại đã có người dùng, đặt đồ lên rõ ràng.
Dư Sơ cũng không chú ý nhiều, chỉ chọn chiếc giường trống, trải chăn đệm gọn gàng, thu dọn xong đồ dùng cá nhân rồi tính ra nhà ăn ăn trưa.
Ai ngờ vừa ra đến cửa phòng, một nữ sinh cao gầy đã nghênh ngang đi tới chắn ngay trước mặt.
Cô gái kia Dịch Toa nhìn khuôn mặt còn non nớt của Dư Sơ, vóc dáng thấp hơn mình nửa cái đầu, hai má tròn tròn vừa nhìn đã thấy mềm mềm như muốn véo… ánh mắt cô lập tức sáng lên.
“Em là bạn cùng phòng mới của chị sao? Em bao nhiêu tuổi vậy?” Cô ấy nhiệt tình ghé sát lại, mặt mày rạng rỡ thân thiện.
Dư Sơ nghi hoặc liếc ra sau lưng mình, rồi mới chỉ tay vào bản thân:
“Cô đang nói tôi hả?”
Dịch Toa không kìm được mà vươn tay véo má cô một cái:
“Mình đoán không sai mà! Má em thật sự mềm quá đi mất!!”
Dư Sơ: “……”
“Tôi tên là Dư Sơ, mới chuyển vào phòng này.” Dư Sơ nhíu mày, hất tay đối phương ra.
Dịch Toa nghe vậy thì lập tức che miệng, vẻ mặt không thể tin nổi:
"Em là bạn cùng phòng mới của chị ?!”
“Tôi mới 13 tuổi.”
“Mới 13 tuổi?!” Dịch Toa tròn xoe mắt, hét lên một tiếng kinh hãi, rồi lập tức mở quang não ra.
Dư Sơ nhìn mà chẳng hiểu gì, chỉ thấy Dịch Toa mở hết liên lạc thoại, sau đó phấn khích hét vào đầu bên kia:
“Vui Sướng! Mau về đi! Phòng tụi mình có bạn cùng phòng mới rồi! Là một bé con siêu cấp đáng yêu, má mềm mềm y như mochi luôn đó!!”
Bên kia lập tức có phản ứng:
“Cái gì?! Tao về liền!”
“Thật sự đáng yêu lắm! Tối nay tao muốn ngủ chung với ẻm! Tao chết mê chết mệt luôn rồi!!” Dịch Toa ôm má, mặt mơ màng như fan cuồng.
“Tao cũng muốn!! Ba đứa mình ngủ chung nha! Cấm độc chiếm đó! Chờ tao!!”
Vừa dứt câu, hai người lập tức cúp máy.
Dịch Toa quay lại nhìn Dư Sơ, mắt sáng như đèn pha:
“Em gái ơi ——”
Dư Sơ lùi về sau một bước: “……”
Rất tốt. Ngay ngày khai giảng đầu tiên đã có… dân điên định giở trò với nguyên soái này.