Edit : Diệu
“Em gái Sơ Sơ, món bò kho này ngon lắm, em ăn thử đi!”
“Em gái Sơ Sơ, rau cải thìa cũng thơm cực kỳ, chị gắp cho em!”
“Em gái Sơ Sơ, còn món này nữa…”
“Em gái Sơ Sơ ~~~”
Ngồi trong căn-tin, trên chiếc bàn sạch sẽ, Dư Sơ như người mất hồn bị kẹp ở giữa hai “chị gái”: Dịch Toa và Triệu Dụ Hân.
Trước mặt cô là một bát đồ ăn chất cao như núi, tay cầm đũa mà không biết bắt đầu từ đâu.
“Em gái Sơ Sơ ăn cơm nhìn như hamster ấy, dễ thương chết đi được.” Dịch Toa vừa nói vừa ôm má, ánh mắt si mê như fan nhìn idol.
Bên cạnh, Triệu Dụ Hân cũng ánh mắt rực cháy, không thua kém gì.
Tốc độ gắp đồ ăn của Dư Sơ càng lúc càng chậm, cuối cùng, cô buông đũa, vẻ mặt bất lực:
“Hai vị chị gái, còn nửa tiếng nữa là tới giờ tham gia đại hội toàn trường. Đồ ăn không được lãng phí… hai người cho toi ăn xong trước đã được không?”
“Em gái Sơ Sơ gọi tụi mình là Chị kìa?!”
“Aaaa nhìn mặt em ấy đỏ rồi kìa! Thẹn thùng quá đi mất!”
“Sao mà dễ thương dữ vậy! Chị thật sự rất muốn…”
“Thôi thôi! Chờ tí nữa rồi tính! Giờ để em gái Sơ Sơ ăn cơm đã, em ấy ngại ngùng lắm rồi!”
Hai cô gái cuối cùng cũng quay sang chỗ khác, không nhìn nữa. Lúc này, tay cầm đũa của Dư Sơ… còn hơi run rẩy.
“…”
Thân là nguyên soái thì phải biết tiến biết lùi. Chuyện này… chưa là gì cả!
Dư Sơ dứt khoát gạt hình tượng sang một bên, bắt đầu cắm cúi ăn như gió cuốn, chỉ sợ ăn chậm một chút là hai “ác ma” bên cạnh lại quay sang “phủ sóng yêu thương” tiếp.
Cuối cùng, bát cơm cũng sạch trơn. Dư Sơ đặt đũa xuống.
“Em gái Sơ Sơ, em—”
“Đại hội sắp bắt đầu rồi, mình đi nhanh đi.” Dư Sơ cắt lời, đứng bật dậy như tên bắn.
Nhưng chưa kịp bước đi, hai cánh tay đã đồng loạt giữ cô lại.
Dư Sơ: “……”
Quả nhiên, vẫn là trốn không thoát.
……
Sân thể dục rộng chừng 200 mẫu, hàng ngàn học sinh đang tự tìm đúng khu vực để xếp hàng theo chuyên ngành.
Dư Sơ cùng hai chị gái đi đến khu của Tác Chiến Hệ Tiên Phong chuyên nghiệp theo chỉ dẫn của đạo sư và bảng hướng dẫn.
Trên đường, ánh mắt xung quanh học sinh dù là tân sinh hay học sinh cũ đều đồng loạt nhìn về phía họ, đặc biệt là vào cô bé nhỏ nhắn đi giữa hai chị gái xinh đẹp.
“Đại hội còn cho người nhà vào hả?”
“Chứ sao nữa? Không lẽ cô bé đó là tân sinh thật à? Nhỏ xíu như vậy…”
“Cậu quên nội quy rồi à? Người nhà không được vào khu huấn luyện, rõ ràng bé đó cũng là tân sinh như tụi mình thôi.”
Trong đội hình tân sinh, một nam sinh tóc dài buộc sau, dáng vẻ cợt nhả, bỗng cười khẩy nói:
“Nhìn nhỏ như vậy, là do dậy thì muộn hay phát triển không bình thường? Thôi thì nên tới bệnh viện khám thử đi! Ha ha…”
Dư Sơ thờ ơ liếc nhìn hắn, chưa kịp phản ứng thì..phụt!
Dịch Toa đã xông lên, nắm cổ áo hắn nhấc bổng cả người lên giữa không trung!
Dư Sơ: “?!”
“Trước khi nghĩ đến việc lấy khuyết điểm người khác ra làm trò cười, nên tìm hiểu kỹ địa vị người ta cái đã.” Giọng Dịch Toa lạnh như băng.
“Dư Sơ mới 13 tuổi đã vào cùng niên khóa với cậu. Cậu còn lớn hơn người ta mấy tuổi, lại lấy chiều cao ra để tự huyễn hoặc bản thân? Không thấy xấu hổ, còn tưởng mình giỏi lắm à?”
Cô lạnh lùng lườm hắn, hoàn toàn không giống dáng vẻ dịu dàng khi bên Dư Sơ.
Tiết Tồn, chàng trai vừa bị túm cổ áo, chưa bao giờ gặp phải tình huống xấu hổ như vậy trước mặt đám đông. Cả người nóng bừng, tức đến mất lý trí.
Cắn răng một cái, hắn tung chân đá thẳng về phía Dịch Toa.
Dịch Toa buông tay, lui về sau tránh đòn. Hai bên giữ khoảng cách.
Nhưng Tiết Tồn đã nổi giận thật sự, không màng đúng sai, liên tục tung chiêu, quyết tâm tìm lại “tôn nghiêm nam nhi”.
Hai người lập tức đánh nhau!
Sân thể dục bắt đầu náo loạn. Người đứng xem ngày càng đông, mấy đạo sư cũng bắt đầu xuất hiện, khoanh tay đứng xem, không can ngăn.
Dư Sơ thở dài. Cô vất vả lắm mới thoát khỏi Triệu Dụ Hân để chen vào giữa, định can ngăn.
Nhưng vô ích Tiết Tồn điên thật rồi, vung nắm đấm không phân biệt nặng nhẹ.
Đến khi hắn giơ tay định tung cú đấm nữa, Dư Sơ rốt cuộc cũng phiền, trực tiếp kéo Dịch Toa về phía sau, sau đó đưa tay phải ra túm lấy cổ tay của hắn, vặn mạnh.
“Aaaa ——!!”
Tiếng hét như giết heo khiến toàn bộ sân thể dục im bặt.
Tiết Tồn ôm tay, sắc mặt trắng bệch quỳ rạp xuống đất.
Dịch Toa bị cú ra tay bất ngờ của Dư Sơ làm cho sửng sốt, trong mắt cô ấy ánh lên vẻ kinh ngạc lẫn tán thưởng. Nhưng khi nhìn đến Tiết Tồn đang quỳ rạp dưới đất, cô ấy vẫn thấy chưa hả giận, suýt nữa định lao lên đá thêm hai phát nữa cho bõ tức.
“Đừng đánh.” Dư Sơ giữ chặt tay cô, cũng nhẹ nhàng liếc mắt ra hiệu dừng tay.
Lúc này, từ đám đông có một người đàn ông mặc đồng phục đạo sư bước ra người vừa nãy vẫn đứng bên ngoài theo dõi suốt từ đầu đến giờ.
“Đánh xong chưa?”
Tất cả học sinh xung quanh lập tức cúi đầu đứng nghiêm.
Tiết Tồn, trán đẫm mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn người vừa đến. Khi bắt gặp ánh mắt không cảm xúc của đối phương, hắn lạnh cả sống lưng.
“Chủ nhiệm Tạ ạ…”
Một học sinh cũ nhỏ giọng nhắc nhở người bên cạnh.
“Đám tân sinh nhập học mỗi năm đều có vài đứa thích gây chuyện” Chủ nhiệm Tạ thản nhiên đi đến trước mặt ba người “Ta vẫn luôn đợi xem đứa nào ‘chim đầu đàn’ để còn tiện tay ‘giết gà dọa khỉ’. Ba đứa các em… làm không tệ.”
Dư Sơ – Dịch Toa – Tiết Tồn: “……”
“Cả ba, chạy phạt 30 vòng quanh sân thể dục. Bắt đầu từ bây giờ!”
“Chủ nhiệm à, đại hội sắp bắt đầu rồi, chúng em” Dư Sơ định lên tiếng thì bị cắt ngang.
“Vừa chạy vừa nghe.”
Dư Sơ: “……”
“Vậy… em có thể đi khám tay trước không?” Tiết Tồn nén đau hỏi.
Chủ nhiệm Tạ liếc nhìn cậu ta, lạnh nhạt nói:
“Chỉ là trật khớp. Học tác chiến đơn binh mà kêu như mổ heo, em xấu hổ không?”
Tiết Tồn cắn răng không đáp.
“Em kêu người ta vặn, người ta sẽ vặn ngược lại.” Giọng ông càng lạnh.
Không đợi phản ứng, Dư Sơ đã tiến lên, túm lấy cổ tay hắn, khẽ động một cái—
“Rắc!”
“Aaaa—”
Tiết Tồn còn chưa kịp la hét xong đã phát hiện… tay mình đã hết đau.
Dịch Toa mắt sáng rực ôm lấy Dư Sơ:
“Trời ơi! Tuyệt quá đi!”
Tiết Tồn ngơ ngác nhìn tay mình, thử xoay xoay vài cái, mắt đầy cảm kích:
“Cảm… cảm ơn!”
Dư Sơ: “……”
“Được rồi, đi chạy mau. Đừng lãng phí thời gian.”
Thế là ba người đứng giữa ánh nhìn của hàng ngàn học sinh, bắt đầu chạy phạt 30 vòng quanh sân thể dục siêu to.
Trong khi chạy, còn phải lắng nghe tiếng đạo sư và hiệu trưởng phát biểu trên sân khấu bởi vì tối nay mỗi người phải nộp 5000 chữ cảm tưởng.
Dư Sơ: “……”
Tốt lắm.
Khai giảng ngày đầu tiên, đường đường tiền nhiệm Nguyên soái đế quốc, đã hy sinh tại sân thể dục.
Bên lề sân, một đạo sư lo lắng:
“Chủ nhiệm, em Dư Sơ tuổi còn nhỏ, 30 vòng… thân thể chịu nổi không?”
Chủ nhiệm Tạ khoanh tay, cười nhạt:
“Chỉ nhìn tốc độ và lực tay của nó lúc nãy, các người còn bị lừa bởi cái mác ‘13 tuổi’ à?”
____
Dưới ánh sáng của tinh cầu Diệu Tinh, ba bóng người nhỏ bé hổn hển chạy vòng quanh sân.
Tuy trở lại cơ thể 13 tuổi, nhưng sức bền và thể lực của Dư Sơ thì đã không còn là người thường. Cô vẫn lặng lẽ chạy bên cạnh Dịch Toa, đều nhịp, không lùi bước.
Còn Tiết Tồn bên cạnh, thở hổn hển vừa chạy vừa nói:
“Chuyện hồi nãy… thật sự xin lỗi. Tôi chỉ nói đùa thôi…”
“Đùa?” Dư Sơ liếc nhìn: “Đùa bằng cách lấy khuyết điểm người khác ra dẫm lên?”
Tiết Tồn đỏ mặt, gượng cười:
“Tôi… tôi không nghĩ kỹ. Cha mẹ luôn nói tôi hay nói không qua đầu.”
Cô lười phản ứng, khiến hắn luống cuống:
“Vậy… tôi giúp hai cậu viết luôn 5000 chữ cảm tưởng, rồi mời một bữa cơm, được không? Xem như bồi tội…”
“Thành giao!” Dư Sơ lập tức đồng ý.
Tiết Tồn: “?”
Cô quay sang Dịch Toa:
“Toa Toa, nghe rõ chưa? Cậu ta chân thành lắm, tha thứ đi.”
Dịch Toa nhìn bộ dạng bối rối của Tiết Tồn, hừ nhẹ quay mặt đi:
“Lúc nãy chị ra tay trước, cậu bị mất mặt… Tôi cũng có lỗi.”
Dư Sơ cười thành tiếng.
Chạy xong 30 vòng, đại hội cũng đã kết thúc.
Trên sân chỉ còn lác đác vài học sinh.
Triệu Dụ Hân từ xa chạy tới đưa cho mỗi người một chai nước.
Tiết Tồn ánh mắt đáng thương nhìn cô.
Dư Sơ cười, đưa chai của mình cho cậu ta:
“Bọn tôi uống chung một chai được rồi. Sau này nhớ nói chuyện cẩn thận.”
Tiết Tồn cảm động đến suýt khóc.
Sau đó, cả ba quay về ký túc xá.
Trên đường về, Lăng Vân nhắn tin cho cô:
【Lăng đội trưởng: Nghe nói ngày đầu tiên đã chạy 30 vòng sân thể dục, Dư tiểu bằng hữu lợi hại quá.】
Dư Sơ: “……”
Lời này rõ ràng là giả vờ khen, thật ra là đang cười trên nỗi đau của người khác!
Cô lạnh lùng gõ lại:
【Dư Lậu Số Mười Hai: Xoá nhau đi, tạm biệt!】
Dứt lời, cô tắt quang não, phi ngay vào phòng tắm. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô ngã phịch lên giường, nằm bất động.
Buổi tối, trước khi ngủ:
“Mai chính thức đi học rồi đó, 6 giờ sáng có tập huấn, nhớ đặt báo thức nha.” Dịch Toa nhắc.
Rồi hai chị em tranh nhau muốn ngủ cùng Dư Sơ.
Nhưng ký túc xá chỉ có giường đơn, ba người nằm chung thì chật ních. Cuối cùng, Dư Sơ nghĩ ra một kế sách đôi bên cùng thắng:
“Tôi là nữ nhân các chị không thể có được. Vì công bằng, hai người các chị nằm cùng nhau đi. Tôi một mình sẽ lặng lẽ ngủ trên chiếc giường cô đơn.”
Dư Sơ vẻ mặt đầy đắc ý, nhìn hai “Chị” bị cô đẩy dính sát vào nhau trên một chiếc giường. Sau đó, cô xoay người, ôm lấy giường mình như ôm vận mệnh.
Một đêm ngủ say không mộng mị, đến tận rạng sáng hôm sau, vào lúc 5 giờ rưỡi, Dịch Toa nhìn Dư Sơ bị mình đánh thức xong lại lăn ra ngủ tiếp, lo lắng dặn dò:
“Nhất định phải nhớ nghe báo thức đó nha, nếu trễ giờ huấn luyện sớm là bị phạt đó.”
Dư Sơ trong mơ mơ màng màng ậm ừ hai tiếng, Dịch Toa và Triệu Dụ Hân lúc này mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
……
5 giờ 50.
Trên giường, mắt Dư Sơ đột nhiên bật mở, lập tức bật dậy, thay quần áo, rửa mặt trong tốc độ ánh sáng, sau đó lao vèo như gió về phía sân thể dục.
“Được rồi, nếu mọi người đều có mặt—”
“Báo cáo!”
Chủ nhiệm Tạ nhíu mày nhìn về phía thân ảnh nhỏ bé đang thở hồng hộc nhưng vẫn đứng nghiêm làm lễ báo cáo đúng chuẩn.
Trong hàng ngũ, Dịch Toa và Triệu Dụ Hân rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chủ nhiệm Tạ liếc nhìn góc phải quang não đúng lúc từ 59 chuyển sang 00 giây.
Ông chắp tay sau lưng, giọng lạnh nhạt:
“Về hàng!”
“Cảm ơn chủ nhiệm!”
Sân thể dục vẫn còn tối trời, nhưng bốn phía đều được ánh đèn lớn chiếu sáng, Dư Sơ rất nhanh đã tìm thấy chỗ Dịch Toa và Triệu Dụ Hân, lập tức chen vào hàng đứng ngay ngắn.
Một ngày huấn luyện mới chính thức bắt đầu.