Edit : Diệu

Mua quang não để tiện liên lạc với Vương Tín và Lưu Diệp những người bạn mới Dư Sơ bắt đầu tìm hiểu về Thiên Lưu Đế Quốc.

【Thiên Lưu Đế Quốc được thành lập vào ngày 2 tháng 3 năm 2220 theo Tinh Kỷ Niên, tọa lạc tại tổng tinh vực Thiên Nam... Đến tháng 9 năm 2326, Thiên Lưu bị bốn đại thế lực, trong đó có Tuyết Quốc, đồng loạt tấn công, và bị diệt vong hoàn toàn vào tháng 12 cùng năm...】

Tầm mắt cô lướt về góc dưới bên phải của giao diện quang não, nơi đang hiển thị thời gian thực:

 【Tinh Kỷ Niên 2420…】

Nói cách khác, cô đã đi đến tương lai gần một trăm năm sau?

Lần cuối cô về đế đô tham gia tiệc khánh công là ngày 23 tháng 7 năm 2326. Nếu như khi ấy, tai nạn kia thật sự khiến cô biến mất khỏi thời không đó... thì hai tháng sau, Thiên Lưu nơi cô liều mạng bảo vệ liền bị vây công và hoàn toàn diệt vong?

Không thể nào.

Dư Sơ sốt ruột quay đầu lại, thất thần nhìn về Diệu Tinh ngoài cửa sổ, nơi dần bị mây đen che phủ, trong đầu cô lúc này là một mớ suy nghĩ hỗn loạn.

Theo lý mà nói, thời điểm đó cô vừa chỉ huy quân đội đánh lui quân xâm lược đến từ Khắc Liệt Nhĩ Đế Quốc, mà suốt hai năm giữ chức nguyên soái, cô đã đưa thực lực tổng thể của Thiên Lưu vượt xa các quốc gia khác, thậm chí còn thiết lập được liên minh thân cận với các nước láng giềng.

Chưa bàn đến lý do vì sao bốn quốc gia kia đột nhiên liên thủ vây công, chỉ xét về sức mạnh quân sự lúc ấy cho dù không có cô thì việc một cường quốc như Thiên Lưu mất nước chỉ trong vòng bốn tháng ngắn ngủi là điều không thể xảy ra.

Cô lướt ngón tay, rất nhanh đã liệt kê ra tên của các quốc gia tham gia chiến dịch vây quét hôm đó.

Dư Sơ chỉ liếc mắt nhìn, đến khi thấy năm chữ kia xuất hiện, vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc.

Hải Thụy Tư Hoàng Đình quốc gia thần bí từng tự phong bế mình, nhưng lại sở hữu nền khoa học kỹ thuật và quân lực tiên tiến nhất trong toàn tinh hệ.

Trong suốt thời gian cô giữ chức, chưa từng trực tiếp giao chiến với Hải Thụy Tư. Đơn giản vì họ không chủ động gây sự, cũng hiếm khi giao lưu với các quốc gia khác, kể cả hoàng đình.

Tựa như một tinh cầu biệt lập hoàn toàn giữa muôn vàn hành tinh nơi ấy chứa đầy những thứ khiến thế giới thèm khát, nhưng cũng nguy hiểm đến mức chẳng ai dám hy sinh tương lai của mình để đối đầu với một kẻ có thể một mình phản kích cả năm đế quốc liên minh.

Không sai vào năm 2326, trận chiến lớn nhất trong tinh lịch nổ ra. Trong đó, cụm từ "Hải Thụy Tư Hoàng Đình" đã được khắc đậm vào dòng chảy lịch sử.

Chính nhờ trận chiến ấy, bản đồ quyền lực toàn tinh hệ được vẽ lại hoàn toàn, và Sa La Đế Quốc cũng vì thế mà trỗi dậy từ khe hở.

Nhưng Dư Sơ không ngờ được rằng chỉ sau khi cô gặp chuyện không lâu quốc gia luôn giữ thái độ im lặng kia lại chủ động ra tay.

Và điều đáng sợ nhất là, sau khi liên minh cùng nhiều quốc gia khác tiêu diệt Thiên Lưu, toàn bộ hoàng đình Hải Thụy Tư lại đột nhiên biến mất khỏi tinh hệ chẳng ai biết lý do.

 

……

“Vậy thì cảm ơn Nghiêm Tinh đã vất vả rồi.” Lâm Bách Sinh đứng dậy nói.

Bên cạnh hắn, thiếu niên Lạc Kỳ mặc một bộ đồ đơn giản cũng đứng dậy theo.

“Cảm ơn chú Nghiêm.” Ánh mắt cậu cụp xuống, nhưng khi đối diện với ánh nhìn của Nghiêm Hiến, vẫn giữ phép tắc mà khẽ kéo khóe môi, mỉm cười nhẹ.

Sau khi căn dặn mọi việc xong xuôi, Nghiêm Hiến rời đi. Nhân lúc bếp chuẩn bị tiệc tối, Lâm Bách Sinh đưa tay đặt lên vai Lạc Kỳ, nhẹ giọng an ủi:

“Tiểu Kỳ, ta biết trong lòng con vẫn còn bất bình vì chuyện của cha mẹ, nhưng hiện tại xung quanh đều là người rình mò như hổ đói. Ở đế đô đã có ta lo liệu, con cứ ở lại đây nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ gì cả. Có chuyện gì thì đợi khi mọi thứ yên ổn rồi hãy tính, hiểu chưa?”

Thiếu niên khẽ gật đầu, im lặng không nói. Lâm Bách Sinh thở dài một tiếng.

Lạc Kỳ nhìn chăm chú hoa văn trên sàn, rồi ngẩng đầu, giọng khàn khàn hỏi:

“Chú, con có thể ra đài ngắm cảnh một chút được không?”

Nghe vậy, Lâm Bách Sinh lập tức gọi mấy người vệ binh đi cùng, nhưng lại bị Lạc Kỳ cắt lời:

“Con muốn ra ngoài một mình, ở một lát… được không ạ?”

“Đừng làm chuyện dại dột.” Lâm Bách Sinh do dự một lúc, rồi gật đầu đồng ý.

Lạc Kỳ một mình đi ra đài quan sát bên ngoài khu nhà khách. Nơi đây khác hẳn với không khí yên tĩnh trong nhà phía dưới mới là thế giới phồn hoa thực sự.

Âm nhạc nhẹ nhàng xen lẫn tiếng cười nói vui vẻ của mọi người vọng lên từ bên dưới. Lạc Kỳ tựa vào lan can, cúi đầu nhìn xuống dường như trên khuôn mặt của từng người đều là nụ cười thật lòng, không một chút giả tạo.

Cậu cứ thế lặng lẽ nhìn.

Thế gian này, niềm vui nỗi buồn của con người vốn chẳng thông nhau. Giữa bầu không khí rộn ràng náo nhiệt ấy, trước mắt cậu chỉ là một vùng hoảng hốt mơ hồ.

Cái chết của cha mẹ cậu để lại quá nhiều điểm đáng ngờ… Thế mà cậu lại chỉ có thể trơ mắt nhìn toàn bộ kết cục rồi chấp nhận tất cả…

Ký ức xưa không ngừng ùa về.

Ngay trong khoảnh khắc Lạc Kỳ còn đang xuất thần, đột nhiên một lực đẩy mạnh mẽ từ phía sau ập tới!

Trước mắt đột nhiên trở nên chói lòa, ánh sáng muôn màu hòa lẫn với âm nhạc rộn ràng và tiếng hô hoảng loạn của mọi người phía dưới. Lạc Kỳ vội vàng đưa tay ra.

“Dư Sơ!”

Phía dưới, tiếng hét kinh hãi của Vương Tín vang lên.

Chỉ thấy một bóng người nhỏ nhắn, gầy gò từ trên tầng cao bên phải lao xuống, kéo theo dải băng đỏ bay phấp phới. Cô tựa như cánh bướm khẽ lượn, linh hoạt nhảy lên đúng lúc chiếc xe hoa tuần phố vừa đi đến trung tâm quảng trường.

Mũi chân khẽ điểm để lấy lực, Dư Sơ nhanh chóng bật người, dẫm lên mép xe hoa, rồi nhảy tiếp ra ngoài.

Ngay khi Lạc Kỳ sắp rơi xuống đất, một lực mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng cậu. Trong khoảnh khắc ấy, thế giới xung quanh như đông cứng lại cậu chỉ thấy gương mặt trầm ổn của thiếu nữ trước mắt, đôi mắt cô bình tĩnh đến mức khiến người ta không thể dời đi.

Lông mi cậu khẽ run rẩy, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Nhưng rồi — rắc!

Một tiếng kêu khớp xương vang lên quá rõ ràng trong không khí yên lặng. Đồng tử Lạc Kỳ lập tức co rút.

Sắc mặt Dư Sơ vẫn bình thản, cô cẩn thận đặt cậu xuống đất, sau đó ngay tại chỗ ngồi thụp xuống, nhanh chóng nắm lấy cổ chân mình.

Rắc! — lại một tiếng nữa vang lên.

Vương Tín đang chạy tới bị dọa đến đơ người, đứng sững tại chỗ.

Đám đông xung quanh cũng bất giác yên lặng, ngay cả các vệ binh phụ trách giữ gìn trật tự hiện trường cũng khựng lại vài giây, sau đó mới vội vã tiến lên hỏi thăm tình hình.

“Ngã tư thế không tốt, trẹo chân nhẹ thôi, không sao cả.” Dư Sơ đứng dậy, giẫm thử vài cái: “Ổn rồi, tôi không sao. Mọi người nên kiểm tra xem cậu trai này có bị gì không.”

Cô đứng sang một bên nhường chỗ. Đám vệ binh bị khí thế của cô làm nghẹn lời, trong khi Vương Tín thì vội vàng chạy đến bên cô kiểm tra.

“Nhóc có định dọa anh chết không đấy? Anh mới quay đầu đi một cái là nhóc đã nhảy xuống luôn rồi” Vương Tín vẫn còn bàng hoàng, ôm ngực nói: “Nhóc mà có chuyện gì… Anh sẽ day dứt cả đời!”

Dư Sơ bật cười nhìn Anh ta: “Chuyện cỏn con thôi mà, bình tĩnh chút đi được không?”

Thái độ chẳng-thèm-để-tâm của cô khiến Vương Tín nghẹn lời, đang định tiếp tục lải nhải thì phát hiện một ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

Là cậu thiếu niên được Dư Sơ cứu - Lạc Kỳ.

“Cảm ơn cậu.” Cậu lúng túng bước nhanh tới trước mặt Dư Sơ: “Tôi… chân của cậu…”

Cậu vừa nhìn vừa đầy áy náy, rõ ràng vẫn còn rất hối hận vì tai nạn vừa rồi.

“Không sao, không sao. Cậu không bị dọa đến ngất là tốt rồi.” Dư Sơ khoát tay.

“… Xin lỗi…”

“Cậu này…”

Thấy Lạc Kỳ mặt đầy áy náy cứ nhìn chằm chằm mình, Dư Sơ nhất thời không biết phải nói gì, muốn phá tan bầu không khí ngượng ngùng trước mắt.

Nghĩ một lát, cô bật thốt:

“Không sao cả, nếu cậu thật sự áy náy thì… trả tiền là được. Tổng cộng 50 tinh tệ, tiền mặt hay chuyển khoản qua quang não?”

Lạc Kỳ: “?”

Cậu sững người. Dư Sơ cũng lập tức nhận ra mình vừa nói gì.

“À, không phải… Ý tôi là… 20 cũng được…”

Dư Sơ: “……”

Cứu mạng!!!

Vương Tín: “……”

“Hả… Ừ… được…” Lạc Kỳ gật đầu, vẻ mặt vẫn còn chưa hoàn hồn.

Nghe vậy, người trước mắt lập tức hoảng hốt, luống cuống tay chân lấy ra hai tấm thẻ tinh tệ màu vàng kim từ người rồi nhanh chóng đưa cho Dư Sơ.

Dư Sơ che mắt lại, qua kẽ tay nhìn thấy ánh kim lóe lên thì lập tức duỗi tay nhận lấy không chút do dự.

Bên cạnh, Vương Tín bị phản ứng quá nhanh của cô làm cho sững sờ, cứ thế trố mắt đứng hình.

Dư Sơ: mệt mỏi mà mỉm cười.jpg

Tay hám tiền như thế này, đáng bị chặt tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play