Edit : Diệu

“Nguyên soái! Tàu chiến gặp trục trặc khi truyền tống, hệ thống không kiểm soát được nữa, đã phát đi tín hiệu cầu cứu!”

“Phía trước phát hiện dao động năng lượng không gian có thể là dòng xoáy không gian, Nguyên soái!”

Tiếng cảnh báo chói tai vang vọng khắp thân tàu chiến màu bạc, cộng hưởng cùng rung chấn dữ dội, khiến toàn khoang hỗn loạn.

Nhưng so với tình trạng mất kiểm soát của tàu, thì tín hiệu dao động không gian bất ngờ xuất hiện và đang áp sát nhanh chóng mới là thứ khiến mọi người trong khoang càng thêm hoảng loạn.

“Nguyên soái!”

“Đừng la nữa. Nếu gào lên mà có ích thì ta đã cùng các ngươi hét từ sớm rồi.”

Mọi người vây quanh trung tâm điều khiển, nơi đang có một người phụ nữ mặc quân phục màu đen bạc, chính là vị nguyên soái lẫy lừng “Dư Sơ”. Cô từng dẫn dắt vô số chiến dịch toàn thắng, giờ đang trên đường trở về Đế Cung tham gia lễ mừng công long trọng.

Nhưng lúc này, cô chỉ cảm thấy đau đầu trước tiếng kêu loạn của thuộc hạ.

Vô cùng bình tĩnh, Dư Sơ điều chỉnh lại bàn điều khiển, không hề bị âm thanh cảnh báo làm lay động tâm trí. Trong khi đó, các sĩ quan phụ trách vận hành đang nỗ lực thao tác với tốc độ cao.

Tuy nhiên, do bộ phận nào đó đã hoàn toàn hư hỏng, nên điểm đỏ đại diện vật thể lạ trên màn hình điều khiển cứ không ngừng thu hẹp khoảng cách với họ.

Dư Sơ bỗng quay phắt đầu nhìn về phía phó tướng bên cạnh.

“Nguyên… nguyên soái…”

Đôi mắt hắn khẽ run, môi mấp máy, đáy mắt tràn đầy sợ hãi loại kinh hoảng này không phải vì bất ngờ, mà là vì biết trước kết quả sẽ thế nào nhưng không dám nói ra.

Nếu sớm biết sẽ thành ra thế này… hắn đã…

Nhìn thấy bộ dạng đó, Dư Sơ vốn đã hiểu rõ tất cả lập tức nắm bắt được vấn đề.

“Các ngươi… quả nhiên quá nôn nóng.”

“Nguyên soái! Xin cô hãy nghe tôi nói..”

Nhưng không còn kịp nữa.

Trong chớp mắt, một luồng lực lượng cường đại như muốn xé rách không gian bao trùm toàn bộ con tàu, nhấn chìm tất cả trong dòng chảy năng lượng hỗn loạn.

Tiếng rít nhọn sắc đến mức đau tai vang lên, rồi tất cả chìm vào bóng tối.

Ý thức của Dư Sơ cũng theo đó mà mất đi.

 

……

“Ê, Triệu lão đại, nhìn vẻ mặt các anh thế kia, xem ra hôm nay thu hoạch không tệ ha!”

Bên ngoài khu rừng nhị vực nơi nguy hiểm nhưng cũng đầy cơ hội trên tinh cầu Bạch Hằng Vương Tín cười tươi bắt chuyện với nhóm người vừa từ trong rừng rút ra, dẫn đầu là Triệu Hữu, đang chuẩn bị quay về Hiệp Hội Lính Đánh Thuê.

“Có gì đâu mà tốt. Gần đây bên trong rừng nhị vực có vẻ như bọn tinh thú đang bước vào thời kỳ bất ổn, nên tụi tôi mới vớ được chút vận may thôi” 

Triệu Hữu khoát tay: “Gần đây đúng là thời điểm tốt để nhận nhiệm vụ, cậu cũng tranh thủ đi.”

“Yên tâm đi, Triệu lão đại. Đợi tôi giải quyết xong việc nhà mấy hôm nữa là sẽ theo mấy anh ra ngoài làm nhiệm vụ.” Vương Tín vừa nói vừa xua tay.

“Vậy nhớ báo trước với tôi một tiếng đấy.”

“Chắc chắn rồi, cảm ơn anh đã quan tâm!”

“Anh em với nhau, khách sáo gì chứ!”

Triệu Hữu phất tay một cái, sau đó hai người đi bên cạnh lập tức tản ra.

Vương Tín mang theo vật tư vừa đổi ở công hội, đeo sau lưng rồi men theo con đường nhỏ quen thuộc tiến vào khu vực rìa ngoài của rừng rậm.

“Ơ? Đây là...”

Bỗng nhiên, giữa đường có một vật nhô lên kỳ lạ khiến Vương Tín đang thất thần giật mình hoảng hốt. Hắn dụi mắt, đang định nhìn kỹ thì sắc mặt lập tức thay đổi, không nói không rằng quăng luôn túi đồ sang một bên rồi chạy vội về phía đó.

Chỉ thấy chính giữa con đường đất, xung quanh là rừng cây bao bọc, có một cô gái toàn thân đầy bùn đất bị chôn trong đất, chỉ còn cái đầu lộ ra.

Vương Tín vội vàng kiểm tra hơi thở của cô, thấy người vẫn còn sống, hắn càng thêm sốt ruột, lập tức bắt tay đào người ra khỏi lớp đất.

“Ừm, đúng là một cô gái chừng mười hai, mười ba tuổi... Chỗ này là... cái con đường nhỏ ngoài khu vực thứ hai của rừng rậm…”

Khi Dư Sơ tỉnh lại từ trong bóng tối, điều đầu tiên cô nhìn thấy là một người vừa đóng lại quang não (máy tính đeo tay), quay đầu lại và ánh mắt hai người chạm nhau.

Gương mặt người đàn ông trước mặt khi thấy cô tỉnh lại liền hiện rõ vẻ kích động, nhưng Dư Sơ thì vẫn còn hơi ngơ ngác nằm im một chỗ.

Mãi đến khi Vương Tín đưa tay ra, cô theo phản xạ bắt lấy rồi bất ngờ siết mạnh.

“Ai da! Đau quá đau quá ——”

“Tôi vừa đào nhóc ra khỏi đất đấy, là tôi cứu nhóc mà! Mau buông tay ra đi!”

Ý thức dần dần tỉnh táo, Dư Sơ chợt thả tay, nhìn người đàn ông đang ôm cánh tay vừa lăn vừa bò trốn sang bên cạnh, cô im lặng một lúc rồi nói:

“Tôi tưởng anh là người xấu.”

Vương Tín vừa xoa cánh tay vừa nói với vẻ tủi thân.

“Nhìn ra rồi.” 

Dư Sơ: “……”

Thấy cô im lặng, Vương Tín cúi đầu nhìn cánh tay mình đã đỏ bừng, nhớ lại khoảnh khắc vừa bị cô đánh hắn thậm chí chưa kịp phản ứng đã bị khống chế. Trong lòng thầm rùng mình, ánh mắt nhìn cô cũng thay đổi đôi chút.

“Còn nhỏ tuổi mà tay khỏe thật đấy.”

Hắn lắc lắc cánh tay, lại thấy Dư Sơ nhíu mày, sau đó nhìn hắn với vẻ kỳ quái rồi hỏi:

“Anh gọi phụ nữ đều là ‘cô bé’ sao?”

Vương Tín: “???”

Thấy Dư Sơ mặt mũi lem luốc, ánh mắt vẫn mông lung như mới tỉnh mộng, hắn không nhịn được bật cười:

“Cô bé đang giả ngốc với tôi à?”

“Tôi đã thành niên rồi, đừng gọi tôi là cô bé.” Dư Sơ chỉ nghĩ hắn có sở thích kỳ quái nào đó nên lập tức sửa lời hắn.

Không ngờ, sau khi cô nói ra câu này, người đàn ông trước mặt lại cười phá lên.

“Nhóc thành niên á?”

“Tôi tất nhiên là…” Dư Sơ đang nói thì khựng lại, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ nhắn và thân hình rõ ràng đã co lại của mình đồng tử cô lập tức mở to.

Vương Tín càng cười lớn hơn:

“Cô bé, dù có giả dạng người lớn thì ít nhất cũng phải chỉnh lại cái giọng con nít của nhóc đi chứ, mặt mũi non choẹt thế kia, chắc còn chưa tới mười bốn tuổi ấy?”

Dư Sơ ngồi im tại chỗ, đột nhiên vén tay áo lên, xoay cổ tay lại nhìn.

Ở đó, có một dấu vết đặc biệt giống như một cái bớt, in ngược trong mắt cô.

Cô ngẩng đầu.

Thì ra… không chỉ đơn giản là thoát khỏi trùng động. Cơ thể của cô, cũng đã quay về năm mười ba tuổi?

Tiếng còi báo động trước khi chiến hạm truyền tống xảy ra sự cố dường như vẫn còn văng vẳng bên tai. Dư Sơ gãi đầu, hơi luống cuống.

Trong tình huống này… cô thật sự đã thoát được một kiếp sao?

Nhưng, việc trước mắt còn quan trọng hơn việc truy cứu lại những chuyện đã qua. Điều cô để tâm hơn là..

“Tôi không phải là cô bé. Cảm ơn.” 

Cô nhìn thẳng vào Vương Tín, mặt không biểu cảm nói.

Đối phương bật cười, nhún vai:

“Nhóc nói không có thì là không có vậy. Giờ thì đưa tôi số quang não của cha mẹ nhóc đi, tôi sẽ liên hệ với họ ngay.”

Dư Sơ nhìn người đàn ông trước mặt đang mở quang não ra, cô đứng dậy, bình tĩnh hỏi:

“Đây là đâu?”

Vương Tín nghe vậy thì có vẻ hứng thú, hỏi lại:

“Nhóc bị chôn ở đây mà còn không biết đây là đâu sao?”

“Người chôn tôi đâu có nói cho tôi biết.”

Vương Tín: “??” 

Nghe cũng có lý đấy chứ?

“Nơi này là rừng nhị vực. Cô bé, cô biết không, khu này cực kỳ nguy hiểm, cô còn dám chạy một mình đến đây chơi?”

“Nhị vực… thuộc tinh hệ của Thiên Lưu đế quốc sao?”

“Hả? Cô bé đang nói gì vậy?” 

Vương Tín ngẩng đầu: “Thiên Lưu gì cơ? Nơi này là Sa La đế quốc mà, cô bé, giả ngốc cũng vô dụng thôi. Còn nhỏ tuổi đã học người ta bỏ nhà đi bụi, có chuyện gì không thể nói ra à? Mau đưa số quang não của cha mẹ nhóc đây, để tôi gọi họ tới đón.”

Dư Sơ nhanh chóng lướt qua toàn bộ kiến thức trong đầu, nhưng hoàn toàn không có bất kỳ ký ức nào về cái gọi là “Sa La đế quốc”. Cô lập tức nhận ra hoàn cảnh hiện tại của mình không chỉ bất thường mà còn phức tạp hơn cô tưởng rất nhiều.

Cô khẽ lui một bước.

“Đừng có mà nghĩ đến chuyện bỏ chạy,” Vương Tín túm lấy tay cô, nói tiếp: “Cô bé gặp được tôi coi như là may mắn đó. Dù tinh cầu chúng tôi trị an khá ổn, nhưng mấy chuyện bẩn thỉu thì không phải là không có đâu.”

“Đặc biệt là ở nơi hỗn tạp thế này, cá lớn nuốt cá bé, cô bé đừng tưởng tôi đang dọa nhóc.”

Dư Sơ bị hắn giữ chặt, không thoát ra được. Đáng nói là cái cảm giác mệt mỏi quen thuộc kia như thể đã trải qua hàng ngàn năm lại một lần nữa ập đến, cô biết bản thân không thể đi nổi nữa. Dứt khoát, cô ngồi phịch xuống đất trở lại.

Là nguyên soái của Thiên Lưu đế quốc, cô từng nhậm chức suốt năm năm, vào sinh ra tử không biết bao nhiêu trận chiến, chưa từng tử trận nơi sa trường. Vậy mà cuối cùng lại xảy ra ngoài ý muốn… ngay trên đường hồi cung tham dự khánh công yến mà hoàng đế tổ chức riêng cho cô.

Thật ra, cô sớm đã biết sau khi mình thu phục hàng loạt tinh cầu bị xâm chiếm, trong lòng hoàng đế đã bắt đầu đề phòng. Y lo cô công cao át chủ, sinh lòng phản trắc.

Nhưng cô nợ Thiên Lưu đế quốc một mạng, bởi vậy, bất kể xảy ra chuyện gì, cô vẫn luôn tận tâm tận lực hoàn thành bổn phận.

Không ngờ, cuối cùng lại là trùng động đột nhiên xuất hiện. Chuyện này đúng là vượt ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Nhưng bất luận thế nào, có lẽ nó cũng coi như đã khép lại tất cả bằng một dấu chấm hết... đầy miễn cưỡng.

Ra đời một cách hời hợt, được phong hàm cũng hời hợt, kết thúc cuộc đời lại càng hời hợt.

Cô từng có một cuộc đời không tầm thường, nhưng cũng thật sự... quá đỗi hời hợt.

“Tôi là trẻ mồ côi, không có cha mẹ.” Dư Sơ nói.

“Nhóc là mồ côi... Vậy sao nhóc lại đến được nơi này?” Vương Tín nhíu mày.

“Tôi không biết. Tỉnh dậy thì đã thấy mình ở đây rồi, chắc là... mất trí nhớ.”

“Nhóc đã mất trí nhớ sao còn nhớ mình là trẻ mồ côi?”

“Bởi vì...” Dư Sơ cúi đầu, vốn đã lấm lem, nay lại càng thêm vẻ tiều tụy. Hàng mi run nhẹ, không biết vì gió hay vì nỗi buồn trong đáy mắt.

Vương Tín có chút cảm động, nhưng ngay sau đó lại thấy cô gái ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhưng rõ ràng là đang ngụy biện:

“Tôi chỉ là... biết vậy thôi.”

Vương Tín: “……”

Hắn mặt không cảm xúc, mở quang não ra.

“Này này! Anh định làm gì đó!” Dư Sơ lập tức bật dậy ngăn lại.

“Báo cảnh sát chứ sao. Cô bé à, nhóc nói năng lung tung, tôi thấy nên giao nhóc cho cảnh sát tinh vực mới yên tâm.” Vương Tín bắt đầu bấm số.

Dư Sơ biết rõ, với tình huống hiện tại trí nhớ chưa rõ ràng, thân phận không có một khi bị cảnh sát bắt giữ, chắc chắn sẽ không có kết cục gì tốt. Cô liều mạng kéo tay hắn lại:

“Có chuyện gì thì chúng ta nói đàng hoàng, báo cảnh sát làm gì!”

“Vậy nhóc có nói thật không đây?”

“Tôi thật sự là trẻ mồ côi.” Dư Sơ lập tức nói. Thấy Vương Tín dừng tay, cô vội nói tiếp:

“Từ lúc sinh ra tôi đã chưa từng gặp cha mẹ. Là người khác nuôi tôi lớn. Sau này họ cũng không hề đến tìm tôi, tôi thậm chí còn không biết tên họ là gì.”

“Sinh mà không nuôi, không xứng làm cha mẹ.” Vương Tín cau mày.

“Biết đâu được, có khi họ cũng chẳng bảo toàn được mạng mình.”

Vương Tín nhìn cô với ánh mắt thương hại:

“Chịu khổ là nhóc, vậy mà còn bênh vực họ được.”

Dư Sơ nhún vai, nhưng ngay sau đó lại như chợt nhớ ra điều gì:

“Dù sao thì tôi cũng đã nói thật rồi, anh đừng báo cảnh sát nữa được không? Giờ tôi còn không biết mình đang ở đâu. Nếu cảnh sát đến mà nghĩ tôi là kẻ xấu, bỏ tôi lại thì sao bây giờ?”

“Cái này là sao……” Vương Tín buông tay.

Dư Sơ thấy vậy, nét cười dần nở rộ trên gương mặt: “Anh đúng là người tốt thật đấy!”

Nhưng mà…

“Tích đô ——”

“Tích đô ——”

“Chúng tôi vừa nhận được tin báo từ công dân nhiệt tình Vương tiên sinh, nói rằng ở đây có một cô bé vị thành niên đã rời nhà bỏ đi.”

Ngay khoảnh khắc bị hai cảnh sát vũ trụ giữ chặt hai bên, ánh mắt Dư Sơ nhìn chằm chằm Vương Tín như muốn phun lửa.

“Anh báo cảnh sát từ khi nào?” Cô tức giận không cam lòng.

Vương Tín ngượng ngùng gãi mũi: “Lúc nhóc vẫn còn chưa tỉnh.”

Dư Sơ gằn giọng: “Anh thấy việc mình làm như vậy là đúng sao? Anh phụ lòng tin tôi dành cho anh rồi đấy!”

Vương Tín nghiêm mặt, thành khẩn nói: “Tôi chỉ lo cho nhóc thôi mà. Cảnh sát vũ trụ ở đây là để giúp đỡ chúng ta. Tôi tin họ sẽ đưa nhóc về một mái nhà ấm áp.”

Một cảnh sát lên tiếng: “Được rồi, cô bé, trước tiên hãy về đồn làm vài thủ tục điều tra nhé.” 

Dư Sơ trừng mắt với Vương Tín, lớn tiếng: “Anh đợi đó cho tôi!!”

Tiếng cô vang vọng trong gió khi cửa khoang đóng sầm lại.

Vương Tín dõi theo chiến hạm rời đi, hắn lau mặt một cái, rồi cúi xuống nhặt lại chiếc túi trên đất, đeo lên vai lần nữa.

Vừa định quay lưng rời đi, một cảnh sát bên cạnh đột nhiên đưa tay chặn lại.

“Anh cũng phải theo chúng tôi về đồn làm biên bản. Dù sao anh là người phát hiện đầu tiên.”

Vương Tín: “……”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play