Edit : Diệu
“Vậy bây giờ nhóc định đi xem chỗ ở trước à?”
“Xem phòng ở? Anh dùng từ sang trọng quá ha”
Dư Sơ kéo lại bộ quần áo đang mặc rộng thùng thình, lại còn dính đầy bùn đất rồi nói tiếp: “Đội phó Lưu lát nữa sẽ tự mình đưa tôi qua đó. Tôi về dọn dẹp một chút, thay bộ đồ sạch rồi ra ngoài dạo.”
Nghe cô nói có người đưa đi, Vương Tín nhìn đồng hồ rồi nói:
“Vậy nhà tôi còn chút việc, tôi về trước nhé.”
Dư Sơ gật đầu.
Hắn mở quang não ra.
“Thêm liên hệ đi, tôi thấy chúng ta rất có duyên. Đợi tôi lo xong việc, nếu nhóc muốn, tôi có thể làm hướng dẫn du lịch miễn phí luôn.”
Dư Sơ theo phản xạ vươn tay, nhưng vừa duỗi được nửa chừng đã phản ứng kịp:
“À, tôi tạm thời chưa có quang não. Anh để lại mã quang não đi, khi nào tôi mua xong sẽ thêm.”
Vương Tín gật đầu, rồi mượn giấy bút từ một cảnh sát tinh hệ gần đó, viết mã quang não của mình lên.
“Nhớ ghi chú tên tôi vô nha” hắn gập tờ giấy lại, đưa cho Dư Sơ.
Dư Sơ đưa tay nhận lấy, sau đó thấy Vương Tín vẫy tay chào rồi rời đi.
“Đi thôi, tôi đưa cô đến khu ở tạm.”
Ngay bên cạnh, Lưu Hoa người lúc nãy còn nghiêm túc đàng hoàng trong phòng thẩm vấn lúc này chẳng khác gì ngựa hoang được tháo dây cương. Hắn nắm chặt tay Dư Sơ, sau đó phấn khích kéo cô nhảy lên chiếc mô tô bay.
“Vút ——”
Tiếng động cơ rít lên ầm ầm bên tai khiến màng nhĩ Dư Sơ muốn rung vỡ. Trên đường đi, từng cơn gió cuốn mạnh như muốn bốc cả người cô đang lấm lem như từ hố bùn chui ra thành một “tiên nữ phủ đầy cát”.
Cho đến khi tới khu ở tạm, Dư Sơ người đã từng trải qua không biết bao nhiêu trận gió lớn sóng to lần đầu tiên cảm thấy choáng váng đến mức muốn ói.
Phía trước, Lưu Hoa hào hứng dừng xe, nhảy xuống đất. Nhưng khi quay đầu lại, hắn chỉ thấy Dư Sơ mặt trắng bệch, thở hắt ra một hơi yếu ớt như sắp không qua khỏi:
“!!!”
Cả người Lưu Hoa đứng hình như sét đánh ngang tai.
Hắn đứng chôn chân tại chỗ như bị sét đánh ngang tai.
Tổn thọ rồi! Gặp phiền toái lớn rồi!
Dạ dày như sóng cuộn biển gầm sôi trào, hai tay Dư Sơ run rẩy chỉ về phía người đối diện, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tôi muốn báo cáo với đội trưởng Lăng, anh vi phạm quy định chạy quá tốc độ...”
“!!”
Lưu Diệp trợn to hai mắt, luống cuống túm lấy vai cô, hoảng hốt nói:
“Không có! Ta không có vượt tốc! Ta vừa rồi vẫn còn trong giới hạn mà!”
Giới hạn là 120, hắn chạy đúng 119, căn bản không tính là đua xe quá tốc độ!
Pha này suýt chút nữa khiến Dư Sơ tắt thở ngay tại chỗ. Cô vung tay gạt hắn ra, sắc mặt tái nhợt, dựa vào phần ngực xe máy thở dốc.
“Dư tiểu bằng hữu” thấy cô như vậy, Lưu Diệp vô cùng chột dạ, dè dặt bước lên.
Dư Sơ liếc hắn một cái, quay đầu không thèm để ý, nhưng hắn vẫn dai dẳng không chịu buông tha.
“Dư tiểu bằng hữu, đừng báo cáo với đội trưởng mà...”
Hắn cố gắng nặn ra nụ cười lấy lòng, Dư Sơ nhìn hắn với vẻ mặt vô cảm. Chỉ nghe Lưu Diệp tiếp tục than vãn:
“Nếu để đội trưởng biết lần này ta làm không tốt, chắc chắn lại muốn tịch thu tiểu motor của ta mất. Ta vừa mới đoàn tụ với nó hôm qua thôi đó!”
Hắn ôm chặt lấy chiếc xe máy màu đen, quay sang nhìn Dư Sơ, gương mặt tội nghiệp đến cực điểm.
“Đã lâu rồi ta không được cùng tiểu motor đi dạo một vòng, vừa nãy chỉ là có chút kích động thôi... Dư tiểu bằng hữu à...”
“Gọi tên tôi.” Trán Dư Sơ giật giật, gân xanh nổi lên.
Lưu Diệp vội vàng nắm lấy tay cô, gân cổ lên gào:
“Dư Sơ ——”
“…”
Dư Sơ cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, mệt đến rã rời: “Không phải nói sẽ dẫn tôi về nơi ở sao? Tôi sẽ không báo cáo, mau dẫn đường đi.”
“Được được được, đi ngay đây!” Lưu Diệp như được đại xá, cười tít mắt, dẫn cô đi qua một đoạn đường quanh co, cuối cùng tới căn phòng được phân cho Dư Sơ trong khu vực sắp xếp tạm thời.
Khu này là nơi trú tạm, thuộc khu vực hỗ trợ chuyên biệt dành cho những người gia cảnh khó khăn hoặc mới di chuyển từ hành tinh khác về, chưa có chỗ ở ổn định.
Vì Dư Sơ đã quá 12 tuổi và bản thân cô cũng nguyện ý, nên được phân cho một căn phòng ở riêng, bên trong có sẵn nhà vệ sinh và một gian bếp nhỏ. Tổng thể mà nói, điều kiện không tệ.
“Tiếp theo ta sẽ nói sơ qua mấy điều cần chú ý khi sống ở khu tạm này với các quy định cơ bản. Chúng ta có thể đứng ngoài cửa—”
“Khoan đã”
Dư Sơ cắt lời hắn: “Tôi muốn đi tắm trước. Rất nhanh thôi, xong rồi chúng ta nói tiếp, được không?”
“Được mà, là ta sơ sót quá. Cô bé cứ thu xếp trước đi.”
Dư Sơ đi vào trong phòng, Lưu Diệp đứng bên ngoài xoay người không yên, cuối cùng vẫn chọn đứng đợi ở ngoài cửa.
Có vẻ như là được Lăng Vân dặn dò riêng từ trước, trong căn phòng nhỏ gọn gàng, trên tủ đầu giường có sẵn ba bộ quần áo tắm mới hoàn toàn, đúng cỡ và đúng độ tuổi của cô.
Quần áo không quá màu mè, thiết kế đơn giản, đúng kiểu cô thích.
Sau khi rửa tay, Dư Sơ tùy ý chọn lấy một bộ mang vào nhà tắm. Bên trong cũng đã chuẩn bị đầy đủ các vật dụng như sữa tắm, dầu gội, v.v... tất cả đều mới và sạch sẽ.
Tiếng nước vang lên, lúc này cả thể xác lẫn tinh thần Dư Sơ mới được thả lỏng thực sự.
Cô tắm sạch sẽ, thơm tho, rồi thay bộ đồ mới đi ra.
Nhưng ngay khi cảm giác mệt mỏi tích tụ suốt quãng đường vừa rồi dâng lên, Dư Sơ vô thức ngã xuống giường, mí mắt nặng trĩu như đá đè, chưa kịp nghĩ gì thì đã chìm vào giấc ngủ.
Ngay khoảnh khắc cô hoàn toàn thiếp đi, vẫn còn có một cảm giác mơ hồ:
Cô hình như... quên mất chuyện gì đó?
Là gì nhỉ…
“Hắt xì ——”
Đứng ngay cửa phòng, Lưu Diệp vừa nhìn mũi vừa nhìn tim, vô thức hắt xì một cái. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xa, nơi ánh sao đầu tiên đã lấp ló, có vẻ trời sắp tối.
Hắn nghi hoặc liếc vào bên trong cánh cửa.
Lúc nãy vì lo cô không có phương tiện khóa cửa nên hắn đã chủ động đóng lại. Mà giờ đứng ngoài cửa, hắn hoàn toàn không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
“Chẳng phải tắm thôi sao... sao lâu quá vậy chứ?”
Hắn lẩm bẩm, chưa kịp nghĩ gì thêm thì quang não bất ngờ vang lên liên hồi.
Tiếng báo hiệu làm hắn giật mình, vội vàng nhận cuộc gọi.
Là đội trưởng Lăng Vân gọi đến, đối phương đang hỏi tại sao đưa Dư Sơ đến khu tạm trú lâu như vậy mà vẫn chưa quay về.
“Cô bé nói muốn tắm trước, giờ tôi đang đứng đợi ngoài cửa.” Lưu Diệp trả lời.
Lăng Vân bên kia im lặng vài giây rồi hỏi:
“Câu em ấy nói đó... từ lúc đó đến giờ là bao lâu rồi?”
Lưu Diệp: “……”
“!!!”
“Còn không mau kiểm tra xem có chuyện gì không!”
Lăng Vân nổi cáu, Lưu Diệp lúc này mới sực tỉnh, cuống cuồng gõ mạnh lên cửa.
“Dư Sơ! Dư Sơ! Có ổn chứ? Mở cửa được không?”
“Dư Sơ! Nếu mà không mở, ta sẽ đá cửa đấy, Dư Sơ!!”
“Phịch!”
Cánh cửa vừa mới được lắp đặt va mạnh vào tường. Lưu Diệp lao vào phòng, chạy đến cạnh giường.
Trên giường, Dư Sơ đang nằm yên, thở đều đều, sắc mặt yên bình. Dường như xung quanh có ồn ào đến mức nào, cô cũng chẳng để tâm, trông ngủ rất say.
Lưu Diệp: “……”
Hắn bật quang não, nói khẽ: “Đội trưởng, cô bé ấy ngủ rồi.”
Bên kia, Lăng Vân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. “Sau khi về, sao 50 lần quy phạm chấp hành tinh cảnh, thêm 3000 chữ kiểm điểm cho ta.”
“Đội trưởng——”
“Gọi thêm vài người đến đổi ca đi, còn nữa, trông cửa cho tử tế.” Nói xong, Lăng Vân cắt ngang liên lạc.
Lưu Diệp buồn bã tắt quang não, nước mắt không tồn tại cũng muốn rơi. Hắn mặt ủ mày chau kéo chiếc ghế duy nhất trong phòng, ngồi xuống cạnh giường canh cho Dư Sơ.
…..
Ánh sao ngoài chân trời đã hoàn toàn buông xuống, nắng chiều cũng biến mất, căn phòng dần chìm vào bóng tối.
Lưu Diệp tựa lưng vào ghế ngủ gật. Đêm khuya, tiếng chuông nơi xa khẽ vang vọng. Trên giường, người đang ngủ bỗng mở mắt.
Dư Sơ nhanh chóng tỉnh táo lại.
Không phát ra tiếng động nào, cô ngồi dậy, xác nhận cái bóng đen bên cạnh là ai, hít vào một hơi rồi mới thả lỏng tay.
“Dư Sơ? em tỉnh rồi à?”
Lưu Diệp lờ mờ mở mắt, thấy cô động đậy thì lập tức bật dậy đi bật đèn.
Dư Sơ giơ tay che mắt, đợi đến khi mắt thích ứng với ánh sáng, cô mới nhớ ra chuyện mình đã quên là gì.
“Lưu phó đội, làm phiền anh rồi.” Dư Sơ cảm động nói.
Lưu Diệp suýt rơi lệ, lắc đầu đáp: “Vì nhân dân phục vụ.”
Sau đó... cả hai người lặng lẽ nhìn nhau mắt to trừng mắt nhỏ.
“Lúc trước phó đội hình như có điều muốn nói với tôi?” Dư Sơ lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
“Em chắc là ngủ đủ rồi hả? Ban nãy tôi gây ra động tĩnh lớn vậy mà em vẫn ngủ ngon lành.” Lưu Diệp vừa nói vừa quan sát cô.
Dư Sơ hơi ngượng, đáp: “Đúng vậy, thật sự là quá mệt mỏi. Nhưng giờ thì ngủ đủ rồi. Lưu phó đội, hay là anh nằm nghỉ một chút đi, tôi nhường giường cho anh.” Vừa nói, cô liền đứng dậy.
Lưu Diệp bị hành động này làm cho suýt nghẹn họng.
Hắn cảm thấy bản thân có nghĩa vụ phải nói chuyện nghiêm túc với cô bé đơn thuần này về vấn đề giữ khoảng cách với người khác giới và ý thức cảnh giác cơ bản.
Thế là, một đêm dài đèn sáng, bọn họ trò chuyện suốt đến khi trời vừa hửng sáng... và cuối cùng, Lưu Diệp bị Dư Sơ đuổi ra khỏi phòng.
“Lưu phó đội, nếu anh còn nói thêm một câu nữa, tôi sẽ báo cáo với đội trưởng Lăng là anh vi phạm quy định tốc độ.” Dư Sơ đứng trong phòng, giọng lạnh lùng vọng ra.
Lưu Diệp vốn còn muốn mở miệng, nghe vậy lập tức ngậm chặt lại.
“Anh nhớ những gì tôi nói đấy. Có chuyện gì, cứ liên hệ với tôi.”
“Lưu phó đội, tạm biệt.”
“……"
Giáo dục an toàn, hoàn tất.
Tình hình trong khu tạm trú, cũng đã dặn dò xong.
Giờ thì đến lúc quay về viết báo cáo và bản kiểm điểm rồi.
Haizz... đúng là đau lòng.
Dưới ánh kim sắc dịu nhẹ của bình minh, Lưu Diệp đã rời đi. Dư Sơ ngồi yên trên giường một lát, sau đó thu dọn toàn bộ tài sản ít ỏi của mình, rời khỏi phòng, đi đến địa điểm mà Lưu Diệp đã chỉ nơi bán quang não trong khu tạm trú.
Quang não của cô vốn đã hỏng hoàn toàn. Giờ cô đang rất cần một chiếc mới để có thể tìm hiểu nhiều hơn về thế giới này.
Vì thế, cô bước vào một cửa hàng bán quang não quy mô vừa, vuốt lại đống tài sản trong tay rồi đi vào.
“Chào quý khách, xin hỏi chị có thể giúp gì cho em?”
“Em muốn xem quang não.” Dư Sơ nhìn quanh, thấy trong tiệm đang trưng bày nhiều loại quang não, kiểu dáng cũng không khác lắm so với loại cô từng dùng.
“Vậy xin hỏi em đang tìm loại nào?” Nhân viên bán hàng một cô gái trẻ mỉm cười thân thiện.
Dư Sơ giơ túi tiền lên: “Loại rẻ nhất, giá bao nhiêu?”
“Loại rẻ nhất hiện tại là mẫu A-7, chỉ cần 800 tinh tệ.”
Trời ạ, cô chỉ có đúng 2000 tinh tệ trong tay, vậy là tiêu mất gần nửa rồi.
“Vậy lấy A-7 cho em.” Dư Sơ không do dự, đi thẳng tới quầy và sảng khoái thanh toán.
Cô nhân viên cười cười rồi đi vào kho, mang ra một bộ quang não A-7 mới toanh:
“Em có cần chị hỗ trợ lắp đặt không?”
“Làm phiền chị.” Dư Sơ đưa tay ra.
Quang não hiện đại là một loại thiết bị dạng chip siêu mỏng, liên kết tinh thần lực của người dùng với Mạng Tinh Võng, cho phép thực hiện đủ mọi thao tác như giao tiếp, hiển thị hình ảnh, lưu trữ thông tin,... Đến giờ, nó chỉ còn là một mảnh chip nhỏ dính vào da, thao tác cấy ghép chưa đến một giây, vừa tiện lợi vừa hoàn toàn vô hại với cơ thể.
“Ồ? Em đã từng cấy một chip trước đó rồi à? Có cần chị hỗ trợ tháo nó ra trước không?”
Dư Sơ gật đầu.
Chỉ mất khoảng ba giây, chip cũ trên cổ tay cô đã được tháo ra, thay vào đó là một chiếc chip mới.
Chỉ là…
Khi nhìn chip cũ bị tháo ra thứ ấy đã hỏng hoàn toàn, gần như tan thành bụi xám Chị gái nhân viên nhíu mày.
“Cái loại chip em dùng trước đây... hình như em chưa từng thấy kiểu dáng này... trông có vẻ như..”
Nhưng lời còn chưa dứt, nhìn thứ bột vụn xám trong tay Dư Sơ, chị gái nhân viên đành lặng lẽ nuốt ngược câu nói lại.
“Có vấn đề gì sao?” Lúc này Dư Sơ mới như sực tỉnh, ngẩng đầu nhìn cô nhân viên bán hàng.
“Không không, không có gì cả. Hoan nghênh lần sau quay lại.”
“Đợi khi nào em có tiền, nhất định sẽ đến nữa.”
“……”
……
Cùng lúc đó, ở phía bên kia, trong căn phòng nhỏ, Vương Tín đã lăn lộn suốt cả đêm mà vẫn chưa thể chợp mắt.
Hắn ngơ ngác nhìn chiếc quang não cũ kỹ vẫn không thu được chút thông tin nào cả. Trong lòng rối như tơ vò, buồn bực không thôi.
“Tít ——”
Một thông báo kết bạn mới bất ngờ vang lên. Mắt Vương Tín lập tức sáng rực, hắn bật người ngồi dậy.
【Người dùng “Dư Lậu Số Mười Hai” gửi lời mời kết bạn】
【Ghi chú: Tôi là Dư Lậu】
Vương Tín: “……”