Edit: Diệu
“Tên?”
“Dư Sơ.”
“Tuổi?”
“23.”
Khung cảnh bên trong phòng thẩm vấn là những bức tường lạnh lẽo, xung quanh yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng bút viết. Cảnh sát vũ trụ trẻ tuổi ngồi đối diện Dư Sơ khẽ nhướng mày khi nghe cô trả lời:
“Nói thật.”
“Không biết.”
“Cô bé, thái độ thế này là không hợp tác rồi đấy.”
Lăng Vân xoay cây bút trong tay, nhìn cô gái trước mặt với vẻ mặt vừa bất ngờ vừa buồn cười. Dù nói mình 23 tuổi, cô lại có khuôn mặt non nớt như trẻ con.
“Vậy… 18 đi.”
“Tôi nhìn em chỉ khoảng 13.”
“Đã nhìn ra được còn hỏi làm gì.” Dư Sơ bĩu môi.
“Thái độ! Để ý thái độ!”
Phó cảnh sát đứng bên cạnh đập tay xuống bàn.
Dư Sơ: “……”
“14 tuổi, không thể thấp hơn.” Cô trả lời một cách vô lực.
“Em là người ở đâu? Nhà ở chỗ nào?” Lăng Vân cúi đầu ghi chép, tiếp tục hỏi.
“Có thể chuyển mấy câu này thành câu trắc nghiệm không?” Dư Sơ nhìn anh.
“Thái độ!” Phó cảnh sát bên cạnh lại quát lên lần nữa.
“Thái độ tôi rất nghiêm túc đấy!” Dư Sơ khoanh tay sau lưng, hất cằm phản bác.
“Thôi nào, đừng dọa trẻ con.” Lăng Vân ngẩng đầu, nói với đồng đội.
Dư Sơ lập tức gật đầu đồng tình, nhưng lại nghe anh hỏi tiếp:
“Vậy nói thật, em là người của Bạch Hằng Tinh?”
Cái tên tinh cầu xa lạ vang lên, cô lục tung trí nhớ vẫn không tìm ra được bất kỳ chút ấn tượng nào. Là người từng là đại nguyên soái của đế quốc Thiên Lưu, trên gương mặt Dư Sơ thoáng hiện nét bối rối. Đối diện, Lăng Vân nhìn biểu cảm ấy thì trong lòng đã xác định được phán đoán của mình.
“Tuy rằng tinh cầu Bạch Hằng của chúng tôi chỉ là tinh cầu cấp C, nhưng có mặt cũng sánh ngang với một số tinh cầu cấp A. Vừa rồi tra thông tin của em, không tìm thấy dữ liệu nào trong hệ thống của tinh cầu chúng tôi. Nghĩa là… em không phải người ở đây, đúng không?”
Dư Sơ cúi đầu.
“Vậy làm sao em đến được đây?” Lăng Vân hỏi tiếp.
“Không phải các anh đưa tôi đến sao…” Dư Sơ nói nhỏ.
Lăng Vân: “……”
“Ý chúng tôi là: em đã đến tinh cầu này bằng cách nào!”
Phó cảnh tức đến mức muốn đập bàn lần nữa.
Dư Sơ gãi đầu: “Ờm… tôi nhắm mắt lại, mở mắt ra… thì đã ở đây rồi.”
“Thế thì đúng là thần kỳ thật ha.”
“Đúng không, các anh cũng thấy vậy chứ?” Cô nhếch miệng cười.
“Nghiêm túc một chút! Chúng tôi đang thẩm vấn đấy.”
“Tôi nghiêm túc thật mà!” Dư Sơ tỏ ra vô cùng ủy khuất.
“Khụ… Tiểu Lưu” Lăng Vân lắc đầu, lên tiếng can ngăn: “Đối với trẻ vị thành niên thì thái độ thẩm vấn của cậu cũng nên dịu xuống một chút, đừng nghiêm quá.”
“Đúng rồi đấy. Lỡ mà tôi bị dọa sợ rồi làm liều, anh phải chịu trách nhiệm hết đó.” Ỷ vào việc mình là trẻ con, Dư Sơ ngang ngược hùa theo.
“Cô bé cũng đừng lấy cái tuổi đó ra làm bình phong. Có biết không được phép xuất nhập tinh cầu mà tự tiện di chuyển là tội nghiêm trọng cỡ nào không?”
“À…” Dư Sơ nghiêng đầu.
“Rất nghiêm trọng! Có thể ngồi tù!” Phó cảnh đập mạnh bàn, làm Lăng Vân bên cạnh tê cả tai, suýt nữa định đá hắn một cú.
“Cậu lại đập nữa là tôi cho ra ngoài luôn đấy.”
“Đội trưởng…” Phó cảnh nhỏ giọng, vẻ mặt ủy khuất.
“Ngồi tù ư……” Dư Sơ há hốc miệng.
Lăng Vân còn tưởng cô sợ rồi, ai ngờ nghe cô buồn bã lẩm bẩm: “Trẻ vị thành niên thì hình phạt không được giảm nhẹ hả?”
Lăng Vân: “……”
Phó cảnh: “……”
Tự nhận mình từng trải qua sóng to gió lớn, Lăng Vân cũng phải phì cười: “Em cũng rành luật phết nhỉ.”
“Cũng thường thôi, cũng thường thôi.” Dư Sơ khiêm tốn xua tay.
Lăng Vân “bốp” một tiếng đặt cây bút xuống, Dư Sơ lập tức ngồi ngay ngắn, thu lại bộ mặt láu cá.
“Nghe nói, Vương tiên sinh bảo em là trẻ mồ côi?”
“Ừm.” Dư Sơ gật đầu.
“Ở tinh cầu quê hương không còn thân nhân nào sao?”
“À…” Dư Sơ nghĩ ngợi: “Tinh cầu ấy… chắc là không còn.”
Cô trả lời, không chần chừ.
Từ lúc bị đưa vào phòng thẩm vấn cho tới khi Lăng Vân ngồi xuống trước mặt cô, não Dư Sơ vẫn luôn hoạt động hết công suất.
Cô nhớ lại những gì nghe được từ cảnh sát trên đường, cộng thêm toàn bộ thông tin nắm được, cô dần có một phán đoán: cô đã xuyên không.
Nơi cô đang đứng bây giờ không phải đế quốc Thiên Lưu nơi cô từng làm việc, và nhìn phản ứng của những người xung quanh thì chẳng ai có phản ứng gì khi nghe đến cái tên đó.
Vì vậy, bước đầu tiên, cô suy đoán nơi đây là một thời không khác. Dựa vào trình độ công nghệ ở đây vượt xa thời đại cô từng sống, có thể loại trừ khả năng quay về quá khứ.
Nhưng rốt cuộc là thế giới song song hay tương lai thì… điều đó còn cần chờ cô thu thập thêm thông tin khi được thả ra ngoài.
Thế nhưng câu trả lời đơn giản đó, trong mắt người khác lại mang theo ý nghĩa hoàn toàn khác.
Lăng Vân khẽ gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn. Dư Sơ đưa mắt nhìn động tác của hắn, đầu ngón tay không ngừng nhịp nhịp, rồi bất chợt cô thất thần. Hàng mi cụp xuống, trong khung cảnh tinh tế xung quanh, cô dường như là một đứa trẻ đáng thương, mất đi gia đình vì chiến loạn, lang thang không nơi nương tựa.
Từ mười năm trước, sau một trận đại chiến, cục diện tinh tế chia làm bốn phần: Đế quốc Sa La, Liên bang Áo Duy, Đế quốc Tạp Lạc Lạp, cùng với khu tự trị Seine. Bốn thế lực kiềm chế lẫn nhau, âm thầm đề phòng, không ai chịu nhường ai.
Bề ngoài chính trị có vẻ yên ổn, nhưng trong bóng tối, sức mạnh quân sự vẫn âm thầm dò xét nhau. Ai cũng e ngại mình sẽ trở thành mục tiêu bị ba thế lực còn lại liên thủ tiêu diệt, nên suốt nhiều năm qua, toàn bộ tinh tế vẫn duy trì một thế cân bằng kỳ quái.
Tuy chưa xảy ra chiến tranh toàn diện, nhưng ở các tinh vực biên giới, xung đột nhỏ giữa các tinh cầu vẫn liên tục nổ ra.
Những cuộc xung đột đó, nếu nghiêm trọng, sẽ dẫn đến kết cục giống như tinh cầu mà Dư Sơ vừa nhắc tới bị hủy diệt hoàn toàn.
Theo luật pháp của đế quốc, các tinh cầu có nghĩa vụ tiếp nhận và thu lưu nạn dân từ chiến khu trong khả năng tối đa. Vì vậy, trường hợp như Dư Sơ không có hộ khẩu địa phương, di dời từ tinh cầu khác đến trong những năm gần đây ở Bạch Hằng Tinh không hề hiếm gặp.
Với những người như vậy, tùy theo độ tuổi, các tinh cầu sẽ có những chính sách xử lý khác nhau.
“Hiện tại em mới mười ba tuổi. Căn cứ theo luật mới của đế quốc, sau khi bổ sung đầy đủ thông tin cá nhân, em phải đăng ký nhập học tại học viện dự bị.”
“Cái gì cơ?”
Dư Sơ đột ngột bật lên đầy kinh ngạc.
Thấy vẻ mặt sững sờ của cô, Lăng Vân không nhịn được khẽ bật cười:
“Biết mình sắp được đi học, vui đến mức ngây người rồi à?”
“Anh nhìn dáng vẻ tôi thế này giống đang vui lắm sao?”
Lăng Vân mỉm cười:
“Em chưa đủ tuổi. Ở tinh cầu của chúng ta, người chưa thành niên không được bất kỳ đơn vị nào tuyển dụng. Hơn nữa, em còn chưa có bằng tốt nghiệp từ học viện chính quy, đến cả Hiệp hội Lính Đánh Thuê cũng sẽ không cho em đăng ký làm lính đánh thuê.”
“Hiệp hội Lính Đánh Thuê? Vậy là bây giờ không có bằng cấp đến cả mức tối thiểu để làm lính đánh thuê cũng không được đăng ký?”
“Bằng cấp thật ra không phải vấn đề lớn. Mấu chốt là chương trình giáo dục bắt buộc mười hai năm đã được phổ cập. Chúng ta là một tinh vực cấp C ưu tú, tuyệt đối không thể để tỷ lệ giáo dục chung bị kéo thấp.”
“... Chế độ giáo dục tinh tế đã hoàn thiện tới mức này rồi sao?”
Dư Sơ sững sờ đáp lại.
Nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc của Lăng Vân và những người đi cùng, cô vốn từ trước đến nay không để tâm chuyện học hành khẽ bổ sung:
“Thật ra, tôi chỉ muốn có thể cống hiến cho đế quốc sớm một chút.”
“Em có suy nghĩ như vậy là rất tốt. Nhưng hiện tại đế quốc đang tiến hành cải cách toàn diện. Để hưởng ứng lời kêu gọi của đế quốc, tinh cầu chúng ta tích cực tham gia. Chúng ta tuyệt đối sẽ không để lọt lưới bất kỳ trường hợp nào chưa hoàn thành giáo dục bắt buộc.”
“...”
Dư Sơ khoanh tay, mặt không biểu cảm, đáp:
“Tôi không có tiền.”
“Không sao cả. Giáo dục bắt buộc là hoàn toàn miễn phí. Căn cứ vào hoàn cảnh của ngươi, chúng ta còn có thể hỗ trợ trợ cấp khó khăn. Nếu em có nhu cầu, chúng ta cũng có thể giúp em xin danh ngạch làm việc kiêm nhiệm trong trường.”
Khóe miệng Dư Sơ khẽ giật. Thấy Lăng Vân có vẻ còn định tiếp tục nói, cô nhanh chóng cắt lời:
“Vậy nếu tôi nói tôi đã biết toàn bộ những kiến thức trong chương trình học của học viện thì sao?”
Lăng Vân nhướng mày, Dư Sơ hất cằm lên đầy khiêu khích.
“Được thôi.
Ta hỏi em: Khi hạt biến tính tiếp xúc với tán ly tử sẽ sinh ra nguyên lý nổ hai chiều. Nguyên lý đó được ứng dụng vào mặt nào trong quân sự?”
“Pháo đột kích. Trong đó, tán ly tử cần được tác động liên tục giữa cực lạnh và cực nóng để phát huy tối đa hiệu quả.”
“Mỗi lần phóng thích phân ly xạ tuyến sẽ gây tổn hại nghiêm trọng đến cơ thể người điều khiển. Vậy trong chiến đấu không trung, các đơn vị sẽ ứng phó thế nào?”
“Không tiếp cận, không chạm vào, thao tác trực tiếp bằng tinh thần lực.”
“...”
Liên tục mấy câu hỏi về các kiến thức chuyên ngành quân sự, Dư Sơ đều trả lời trôi chảy. Những người lính cảnh vệ đứng bên cạnh ánh mắt đều tràn đầy kinh ngạc.
Lăng Vân nhìn cô:
“Câu hỏi cuối cùng. Khi khẩn cấp, làm sao tháo lắp súng máy hạng nhẹ để có thể nhanh chóng chuyển đổi thành súng hạng nặng sử dụng?”
Dư Sơ khẽ cười, dựa người ra sau, giọng đầy ẩn ý:
“Người đàng hoàng thì ai lại đi sửa đổi trực tiếp loại súng này chứ? Thêm hai bộ ngưng lực là có thể thay đổi nhanh gọn, khỏi cần phiền phức.”
“Không tồi đâu, tiểu hữu Dư.”
Lăng Vân lúc này thật sự nhìn cô bằng con mắt khác.
“Cảm ơn đã khen.”
Người đang ngồi trên ghế khẽ nhếch môi.
“Vậy lát nữa ta sẽ làm thủ tục điều ngươi sang viện nghiên cứu, cùng các nghiên cứu viên nghiên cứu một hạng mục mới.”
Biểu cảm trên mặt Dư Sơ lập tức biến mất:
“Viện nghiên cứu?”
“Phải rồi, chẳng phải em muốn cống hiến cho đế quốc sao?”
Lăng Vân mỉm cười nhìn cô.
“...”
Trải qua mấy đời với danh hiệu nguyên soái suốt năm năm, cô đã tiêu hao quá nhiều tâm lực. Đặc biệt là những chuyện từng xảy ra trước đó… giờ chỉ cần nghe đến ba chữ “viện nghiên cứu”, phản xạ tự nhiên khiến sau lưng cô lạnh toát.
Là một người từng nắm chức vụ tối cao, nhưng thực chất lại thấp kém đến đáng thương, nếu Thiên Lưu Đế Quốc đã không còn, cô cũng chẳng thể quay lại nữa… vậy thì cô chỉ muốn sống như một người bình thường.
Cô không muốn làm bài tập, càng không muốn vào viện nghiên cứu.
Nhưng, hiện tại mọi đường lui đều bị chặn đến cùng cực…
Vì thế…
“...”
Mày cô siết chặt. Cuối cùng, cô từ bỏ giãy giụa, lên tiếng:
“Học thì học, nhưng tôi muốn vào thẳng lớp chính quy.”
Dù không rõ chế độ học ở đây kéo dài bao lâu, nhưng bắt đầu từ trường dự bị chắc chắn sẽ mất thời gian hơn lớp chính quy rất nhiều.
Lăng Vân nhìn cô, gật đầu:
“Được.”
Vậy là, sau khi hoàn tất đăng ký thân phận, các thủ tục đều đã hoàn chỉnh. Cô từ một người không có hộ khẩu đã chính thức trở thành dân thường của Bạch Hằng Tinh.
Lúc bước ra khỏi sở cảnh sát, Dư Sơ thấy Vương Tín đang đứng ngoài đợi.
Cô khẽ liếm môi:
“A, chẳng phải là vị dân nhiệt huyết Vương tiên sinh sao?”
“Ê, Dư Sơ, cô bé ra rồi à?”
Thấy cô gái mặt mũi đen thui bước tới, Vương Tín ngượng ngùng gãi mũi.
“Gọi sai rồi, tôi tên là Dư Lậu.”
“??
Đội trưởng Lăng nói tên nhóc là Dư Sơ mà?”
“Tôi đổi tên rồi, chuyện này phải cảm ơn ngài Vương đã nhiệt tình tố cáo.”
Dư Sơ khoanh tay, lườm anh ta một cái.
“Ê ê, cô bé đừng mỉa mai tôi. Tôi thực sự tưởng nhóc chỉ là cãi nhau với gia đình rồi bỏ nhà đi, nên mới báo cảnh sát. Ai mà biết được nhóc lại không có hộ khẩu thật.”
“Anh từng thấy ai bỏ nhà đi mà tự chôn mình trong đất chưa?”
“Thì ai biết được chứ. Đã bỏ nhà ra đi thì chuyện gì chẳng dám làm.”
“...”
Dư Sơ nghiến răng:
“Dù sao thì... thù sát cá này, chúng ta không đội trời chung.”
Vương Tín nghe xong ngơ ngác:
“Tôi có giết cá đâu chứ?”
Dư Sơ không buồn để ý tới anh ta, chỉ lo nói tiếp:
“Nhưng, lúc đầu đúng là anh đã cứu tôi.”
Cô nhét vào tay Vương Tín túi cứu trợ mà cô vừa nhận:
“Đây là toàn bộ tài sản của tôi. Từ giờ chúng ta xóa nợ, coi như huề nhau.”
“Đừng mà, chuyện của nhóc tôi đều nghe đội trưởng Lăng kể rồi. Người từng trải qua chiến tranh giữa các tinh cầu thật sự rất vất vả. Nhưng may mắn là nhóc đã đến Bạch Hằng Tinh của bọn tôi. Chỗ chúng tôi hiện vẫn đang trong giai đoạn yên bình, hơn nữa mọi người ở đây không có thái độ kỳ thị giữa các tinh vực” Vương Tín vừa nói vừa đưa lại chiếc áo khoác cho cô một lần nữa: “Chỉ cần nhóc có thể nhanh chóng thích nghi với nơi này là tốt rồi. Còn số tiền kia, tôi không cần đâu.”
“Anh thật là người tốt, lúc nãy tôi cũng chỉ khách sáo một chút thôi.” Dư Sơ không khách khí chút nào, thẳng tay nhét chiếc áo khoác vào tầng trong cùng của túi mình.
Vương Tín: “……”
Thôi, không thèm chấp nhặt với trẻ con nữa.
“Vậy… nhóc lén..khụ, ý tôi là chạy đến tinh cầu bọn tôi, bên người không có người thân nào sao?”
Dư Sơ dừng chân, quay đầu nhìn anh ta: “Tôi thật sự là trẻ mồ côi, không gạt anh đâu.”
“À… tôi… xin lỗi…”
Dư Sơ xua tay ra hiệu không sao.
“Vậy… sau này nhóc định làm gì?” Vương Tín lắp bắp hỏi.
Chỉ thấy cô giơ mấy thứ trong tay lên:“Tôi được sắp xếp ở khu cứu trợ, có thể dùng kim tệ cứu tế, mấy ngày nữa sẽ có cảnh sát tinh hệ nhiệt tình đưa tôi tới trường học để làm thủ tục nhập học.”
Nói đến đây, Dư Sơ cắn răng, nghiến nhẹ.
“Thân là cá lọt lưới của hệ thống giáo dục bắt buộc 12 năm… tôi thật sự thấy hổ thẹn quá.”