Giây phút này, Phì Phì bỗng trở nên như một người lớn tí hon. Cậu nhóc kiên nhẫn đưa ra lý do để an ủi và thuyết phục một người bạn nhỏ chưa hiểu chuyện, giống hệt như cách ba từng dạy cậu trước kia.
“Tông Tông, em có muốn ăn cơm không?” Dáng vẻ người lớn của Phì Phì chỉ kéo dài đến khi nói hết câu, nói xong thì che bụng nhỏ lại, cảm thấy hình như bụng mình đang đói thật rồi.
Tiêu Tông đỏ bừng vành tai, nghe thấy Phì Phì đói bụng thì lập tức gật đầu: “Muốn ăn.” Sau đó âm thầm thở phào, cảm giác mình vừa rồi thật sự rất mất mặt.
Phì Phì vừa mới nói đói bụng, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa, là Lâm Tư Niên mang cơm tới cho mấy đứa nhỏ. Viện trưởng đã giúp lấy từ nhà ăn mang về.
Tổng cộng có ba phần: một phần của Phì Phì, một phần của Sở Kiêu Hàn, một phần của Tiêu Tông. Trong phòng có bốn chiếc bàn, đủ chỗ cho ba đứa nhỏ ngồi ăn.
Phì Phì hình như thật sự đói rồi, bắt đầu ăn ngay cả cơm trắng cũng thấy ngon.
Nhưng ăn được một lúc, cậu phát hiện Tiêu Tông ăn rất vất vả. Cậu ấy đang dùng tay trái để ăn cơm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT