“Đồ xấu xa! Ô… Đồ khốn kiếp!” Phì Phì hét lên, nhưng không phải đang trách Tiêu Tông, mà là đang mắng cặp vợ chồng đã ngược đãi cậu bé.
Nhìn Phì Phì khóc đến đỏ cả mắt, Tiêu Tông đứng lặng tại chỗ, thoáng trở nên lúng túng. Rõ ràng vừa nãy là cậu đang khóc cơ mà.
Tiêu Tông cũng chẳng hiểu vì sao mình lại bật khóc. Rõ ràng khi còn ở bệnh viện, bao nhiêu bác sĩ, y tá, chú dì đến thăm đều nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng, còn nói rằng nếu thấy đau thì cứ khóc ra cho nhẹ lòng.
Nhưng khi ấy, Tiêu Tông chẳng muốn khóc chút nào. Cậu cũng không giải thích nổi lý do, chỉ cảm thấy thế giới đầy màu sắc trước mắt mình đột nhiên trở nên xám xịt. Mệt mỏi lắm, cả người nặng trĩu, ngay cả khóc cũng không còn sức để khóc nữa. Khóc mệt lắm.
Sau đó, bác sĩ và viện trưởng đứng ngoài hành lang nói chuyện khá lâu. Khi viện trưởng trở vào phòng, mắt bà đỏ hoe. Mấy hôm sau, bà đưa cậu về lại viện phúc lợi, dặn dò tất cả các bạn nhỏ phải chăm sóc cậu thật tốt.
Viện trưởng vô cùng áy náy. Cậu hiểu điều đó. Nhất là khi thấy cậu chẳng khóc lấy một lần, bà lại càng thêm đau lòng.
Tiêu Tông từng nghĩ, nếu mình chịu khóc một chút, viện trưởng sẽ bớt khổ tâm. Cậu không thích cái cách mọi người ở viện đều tỏ ra dè dặt, cẩn trọng khi đối xử với cậu kể từ khi cậu quay về.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT