Chiếc Bentley màu đen lướt đi trong màn đêm, thân xe với những đường nét sắc lạnh xé toạc bóng tối, tựa như tia sét rạch ngang bầu trời.
Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại trước cửa một quán bar.
Người đàn ông mặc vest đen bước xuống xe, vẻ ngoài quá mực chỉnh tề của anh hoàn toàn không phù hợp với sự huyên náo nơi đây.
Phó Dữ Trì xưa nay không ưa những chốn ồn ào như thế này, cũng rất hiếm khi lui tới. Nhưng khi Thời Doanh gửi tin nhắn, không hiểu sao anh lại đồng ý.
Âm thanh điện tử ầm ĩ pha lẫn tiếng cười đùa tán tỉnh giữa nam nữ khiến Phó Dữ Trì không khỏi cau mày, nhưng anh vẫn cố ép mình gạt bỏ ý định quay đi.
Đã đồng ý với Thời Doanh thì sẽ không nuốt lời.
Quán bar này là của Thời Doanh mở, lúc khai trương Phó Dữ Trì từng đến ủng hộ. Hôm đó anh phải nhẫn nhịn lắm mới không phát cáu, về đến nhà còn phải nghe nhạc piano vài ngày mới trấn an được cơn bực bội trong lòng, từ đó anh cũng không bao giờ quay lại đây nữa.
Dù Thời Doanh có nài nỉ cỡ nào, thậm chí đưa ra không ít lợi ích dụ dỗ, cũng chẳng thể mời được vị tôn đại Phật này đến.
Lần này chỉ là tiện tay gửi một tin nhắn, không ngờ Phó Dữ Trì lại gật đầu.
Bọn họ vốn cùng một vòng tròn, thường xuyên tụ tập ăn chơi, chỉ là Phó Dữ Trì luôn như kẻ ngoài cuộc.
Sau khi Phó Dữ Trì ngồi xuống, Thời Doanh rót cho anh một ly whisky, “Rốt cuộc là ngọn gió nào đã thổi cậu đến đây hôm nay đây, thật đúng là hiếm thấy.”
Phó Dữ Trì nhận lấy ly rượu.
Trong ly có đá, cầm lên lạnh buốt hết cả lòng bàn tay.
Anh không nói gì, dù ánh đèn trong bar mờ mờ ảo ảo, cũng dễ dàng nhận ra sắc mặt anh u ám đến dọa người.
Thời Doanh ngồi xuống bên cạnh, “Sao thế? Ai chọc cậu không vui vậy?”
Thời Doanh cười cợt, “Nói cho anh em nghe xem, để anh em hả hê cái nào.”
Phó Dữ Trì: “Cút.”
Thời Doanh cũng không giận, nhấp một ngụm rượu, rượu mạnh trôi xuống cổ họng khiến anh rên khẽ một tiếng, “Nói nghiêm túc đấy, rốt cuộc là chuyện gì?”
Anh và Phó Dữ Trì dù sao cũng là bạn thân nhiều năm, bạn thân có chuyện thì anh cũng phải nghĩ cách giúp một tay.
“Tôi nhìn thấy em ấy.” Phó Dữ Trì ngửa cổ uống một ngụm rượu mạnh.
Tay Thời Doanh run lên, suýt chút nữa cũng làm rơi ly rượu.
“Ai cơ? Không phải là cô ấy chứ?”
Với bộ dạng này của Phó Dữ Trì, ngoài người phụ nữ đó ra, thật sự không nghĩ ra ai khác có thể khiến đại thiếu gia Phó bực bội đến thế.
Thấy Phó Dữ Trì im lặng, Thời Doanh lại càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình.
Anh đặt cái ly xuống bàn kính, không nhịn được mà truy hỏi tiếp: “Gặp nhau thế nào vậy?”
Phó Dữ Trì dựa lưng vào ghế sofa, nhắm mắt lại, có lẽ vì mệt mỏi, cả người đều toát lên vẻ chán chường và uể oải, “Ở tiệc đính hôn của cấp dưới tôi.”
Tiệc đính hôn của cấp dưới mà lại gặp lại tình cũ, đúng là trùng hợp đến khó tin. Thời Doanh nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, hỏi: “Cô ấy là bạn cô dâu à?”
“Em ấy là cô dâu.”
Thời Doanh kinh ngạc đến mức nuốt một ngụm nước miếng.
Người phụ nữ khiến Phó Dữ Trì day dứt suốt ba năm trời, người đã đá Phó Dữ Trì, lại đi lấy chính cấp dưới của anh!
Chuyện này mà truyền ra ngoài thì không ai là không sốc cả.
Đúng là tin tức chấn động trong khắp cả giới bọn họ.
Ba năm trước, Phó Dữ Trì rời khỏi nhà họ Phó, khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, lập nên Công Ty Công Nghệ Kỹ Thuật Dữ Sơ. Ngay khi công ty đi vào quỹ đạo thì bạn gái lại đá anh.
Một thiên chi kiêu tử như anh chưa từng phải nếm mùi nhục nhã đến thế, vậy mà người phụ nữ ấy thậm chí còn không nói lấy một lời chia tay, trực tiếp chặn hết mọi liên lạc với anh.
Ban đầu, Phó Dữ Trì như một thùng thuốc nổ, động vào là nổ tung. Ai cũng không dám đụng đến anh. Mỗi lần mấy anh em tụ tập uống rượu, anh đều uống đến mức say mèm rồi phát điên, vừa đập ly vừa hỏi vì sao người phụ nữ ấy lại có thể không nói một lời mà đá anh.
Lúc đầu, Thời Doanh còn khuyên Phó Dữ Trì nên hạ thấp cái tôi, tìm cô ấy hỏi cho rõ ràng. Nhưng hễ cứ mở miệng ra là Phó Dữ Trì lập tức nổi giận, ánh mắt âm trầm như thể có thể giết người.
Về sau, anh ấy cũng chẳng dám nhắc đến chuyện đó nữa, anh không muốn tự chuốc lấy phiền toái.
Thời Doanh biết rõ lúc này Phó Dữ Trì chắc chắn đang giận lắm, anh ấy vò đầu bứt tai cũng không nghĩ ra mình nên nói gì, dỗ dành cũng không đúng, chửi người phụ nữ kia không biết điều thì lại càng không ổn, cuối cùng chỉ có thể chọn cách im lặng.
Góc sô pha chỉ có hai người bọn họ, rất nhanh liền có vài cô gái ăn mặc nóng bỏng để ý đến bên này.
Các cô gái mạnh dạn tiến lại gần, nâng ly chào hỏi, “Hai anh đẹp trai, có muốn uống cùng không?”
Thời Doanh vốn quen sống phóng túng, có mỹ nhân tự động lao vào lòng thì dĩ nhiên anh ấy sẽ không từ chối. Anh ấy vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, ra hiệu cho cô gái ngồi xuống.
Người phụ nữ mặc váy hai dây màu đen mỉm cười quyến rũ, uốn éo đi tới rồi ngồi xuống.
Cô ta dẻo như rắn nước, lập tức quấn lấy cánh tay Thời Doanh: “Trai đẹp, chơi trò chơi không? Anh thắng thì em đi theo anh, còn anh thua thì anh phải theo em.”
Giọng điệu lả lơi như thế, quả thật rất khó mà khiến đàn ông từ chối. Nếu Thời Doanh chỉ là một kẻ bình thường, e rằng đã sớm sa vào lưới tình của cô ta. Nhưng đây là địa bàn của anh, kiểu phụ nữ như thế này, anh đã thấy quá nhiều rồi.
Uống rượu chơi chơi thì được, tiến xa hơn thì miễn bàn.
Thời Doanh cười cười, không nói gì.
Người phụ nữ tóc đỏ khác tự tiện ngồi xuống bên cạnh Phó Dữ Trì, cô ta vừa định bắt chước người phụ nữ trước đó, chủ động tiếp cận người đàn ông lạnh lùng tuấn tú này thì đã bị ánh mắt hung hiểm của anh dọa cho lùi bước.
Cô ta run lên bần bật vì sợ hãi.
Rõ ràng người đàn ông này không nói một lời nào, nhưng khí thế tỏa ra trên người anh lại khiến người ta phải rợn tóc gáy.
Người phụ nữ tóc đỏ luống cuống đứng dậy: “Xin lỗi, tôi xin phép đi trước.”
Nói xong, cô ta dùng ánh mắt ra hiệu cho người phụ nữ đang ngồi cạnh Thời Doanh rời đi theo.
Nhưng người phụ nữ đó lại không muốn rời đi.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên, cô ta đã nhìn thấy chiếc đồng hồ tinh xảo và đắt tiền nơi cổ tay người đàn ông kia. Cô ta am hiểu chuyện này, biết rõ đó là chiếc đồng hồ cao cấp từng được bán với giá cao ngất tại buổi đấu giá của Camille ở Pháp năm ngoái, giá trị tương đương với một chiếc Bentley.
Con cá lớn như thế này, làm sao cô ta có thể để tuột khỏi tay được?
Người phụ nữ vắt chéo chân, thân hình mềm mại như không có xương, nghiêng người tựa vào Thời Doanh, mũi chân mơn trớn mắt cá chân anh, động tác tràn đầy vẻ ám muội: “Cho em nếm thử ly rượu của anh đi.”
Thời Doanh cầm ly rượu lên, đưa cho cô ta, ánh mắt vẫn mang theo ý cười, nhưng nụ cười ấy lại lạnh nhạt vô cùng: “Người anh em của tôi hôm nay tâm trạng không tốt, cô mang sang chỗ khác uống đi.”
Người phụ nữ kia sững người, vừa xấu hổ vừa tức giận, dường như cô ta chưa từng bị ai từ chối như thế.
Cô ta không nhận lấy ly rượu, đứng dậy bỏ đi.
Thời Doanh cũng chẳng miễn cưỡng, dốc hết rượu trong ly đi, thứ không đưa được ra ngoài thì anh cũng không cần.
Chiếc ly rơi xuống bàn kính phát ra tiếng vang trong trẻo, ngay cả ở trong bầu không khí hỗn loạn bởi âm nhạc điện tử cũng trở nên đặc biệt chói tai.
Trong lòng Phó Dữ Trì lại càng thêm bực bội.
Anh uống cạn ly rượu trong tay.
Thời Doanh nhận lấy cái ly của anh: “Chỗ tôi không thiếu gì ngoài rượu cả.”
Anh lại rót đầy một ly whisky, chiếc ly trong suốt phản chiếu màu rượu óng ánh.
Anh không vội đưa ly rượu trở lại mà dò hỏi: “Cậu vẫn chưa quên được cô ấy sao?”
Hai năm nay, Phó Dữ Trì vẫn chưa từng nhắc đến người phụ nữ đó, cũng chưa từng có biểu hiện thất thố như hôm nay trước mặt anh. Anh vẫn luôn cho rằng, sau ngần ấy thời gian, Phó Dữ Trì đã buông bỏ rồi.
Nhưng xem ra, anh ấy vẫn chưa quên được.
Nếu như lúc trước chịu tìm cô ấy nói cho rõ ràng, có lẽ mọi chuyện vẫn còn cứu vãn được. Bây giờ cô ấy đã đính hôn rồi, dù có không cam lòng đến đâu thì cũng chẳng thể nào quay lại được nữa.
Huống hồ gì, cô ấy lại còn là vị hôn thê của cấp dưới anh ấy.
“Đừng nghĩ nữa, người ta đính hôn rồi, có nghĩ cũng vô ích.” Thời Doanh tốt bụng khuyên nhủ.
Phó Dữ Trì nhận lấy ly rượu từ tay anh, vắt chân lên bàn kính, tháo cà vạt ra, khí thế quanh người lập tức trở nên mạnh mẽ đến đáng sợ: “Vô ích sao?”
Anh khẽ cười, “Tôi càng muốn nghĩ.”
Từ nhỏ đến lớn, những thứ anh muốn, anh chưa từng không đạt được. Anh không ngại dành thêm chút thời gian để chơi đùa với người phụ nữ ấy.
Cảm giác của một người thợ săn vờn con mồi, anh cũng rất muốn thử một lần.
Thứ anh để mắt tới, cho dù là một con chim sẻ nhỏ, cũng đừng hòng thoát được.
Phó Dữ Trì xưa nay vẫn luôn hành sự tùy tiện, Thời Doanh cũng không quản nổi anh, khuyên cũng vô ích, chỉ đành mặc kệ, anh ấy chỉ có thể thuận miệng dặn dò một câu không đau không ngứa: “Đừng làm quá đáng là được.”
Dù gì cũng là vợ chưa cưới của cấp dưới, nếu ầm ĩ ra bên ngoài, chẳng ai đẹp mặt cả.
_____
Lê Sơ hiện đang học năm ba cao học, còn hơn nửa năm nữa mới tốt nghiệp. Cô cũng không cần ngày nào cũng phải đến trường, chỉ cần mỗi tuần quay về báo cáo tiến độ sáng tác với giáo viên là đủ.
Tác phẩm của Lê Sơ thiên về phong cách hiện thực, nét vẽ của cô khá đặc biệt, tranh vẽ sống động như thật, hơn nữa còn toát lên thần thái linh động. Giáo viên của cô hết lời khen ngợi, cho rằng tương lai cô nhất định sẽ có chỗ đứng trong giới hội họa sơn dầu.
Suốt một tuần qua, Lê Sơ đều ở lại phòng tranh để hoàn thành bức “Thiếu nữ trên cánh đồng lúa”, đây là tác phẩm mà giáo viên giao cho cô, sẽ được gửi đến tham dự triển lãm tranh Đồ Linh Tư.
Tác phẩm này từ lúc lên ý tưởng cho đến lúc hoàn thiện đã mất gần ba tháng, giờ cuối cùng cũng kết thúc, điều này cũng khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Cả tuần này Phó Dữ Trì không đến tìm cô, khiến cô vừa ngạc nhiên vừa nhẹ nhõm phần nào.
Xem ra hôm đó anh ta chỉ là nhất thời nổi hứng.
Cũng đã gần một tuần mà cô không gặp Hạ Minh Châu, tuy mỗi ngày đối phương đều nhắn tin đúng giờ, nhưng vì cô dồn hết tâm sức vào việc hoàn thiện tác phẩm, thật sự không có thời gian phân tâm nên mãi mà họ vẫn chưa gặp mặt.
Trong lòng cảm thấy áy náy với Hạ Minh Châu, cô liền gửi cho anh một tin nhắn: 【Tối nay anh có rảnh không, mình cùng đi ăn nhé】
Chờ một lúc không thấy hồi âm, Lê Sơ cất điện thoại vào túi, chuẩn bị dọn dẹp lại phòng tranh.
Cô vừa cho cọ vẽ vào ống rửa, điện thoại liền rung lên.
Tay Lê Sơ vẫn còn ướt, cô cũng chẳng để tâm đến chuyện sạch bẩn, tiện tay lau vài cái vào chiếc tạp dề đang mặc rồi bắt máy.
“Tiểu Sơ, lúc nãy anh đang họp, không kịp xem điện thoại.”
Hạ Minh Châu vẫn luôn khiến người khác cảm thấy an tâm, dù là những chuyện nhỏ nhặt, anh cũng sẽ giải thích rõ ràng.
Lê Sơ khẽ mỉm cười, “Ừm, không sao đâu, em bên này cũng vừa mới xong việc, tối nay anh có rảnh không?”
“Hôm nay chắc anh không tan làm đúng giờ được.” Giọng nói dịu dàng của Hạ Minh Châu mang theo chút bất đắc dĩ.
Trong phòng trà chỉ có một mình anh, anh ấn nút khởi động máy pha cà phê, chẳng mấy chốc hương cà phê đậm đà đã lan tỏa khắp căn phòng.
Lê Sơ nghe thấy tiếng nước chảy từ đầu bên kia, đoán rằng anh đang pha cà phê, nghĩ bụng dạo này anh hẳn là rất mệt.
“Tối nay anh định ăn gì?”
Câu hỏi bất ngờ này của Lê Sơ khiến Hạ Minh Châu khựng lại một chút.
Anh suy nghĩ rồi đáp lại có phần do dự: “Gọi đại món nào đó ăn thôi.”
“Hôm nay em cũng không có việc gì, hay là để em nấu cơm rồi mang qua cho anh nhé.” Dạo gần đây vì lo sáng tác mà cô đã hơi lơ là Hạ Minh Châu, cô tự cảm thấy bản thân chưa làm tròn bổn phận của một vị hôn thê.
Hạ Minh Châu cũng rất nhớ cô, chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ của cô là khóe môi của anh đã không nhịn được mà khẽ cong lên, “Được, làm phiền em rồi, anh chờ em đến.”
Cúp máy, Lê Sơ khẽ cong môi, trong lòng ngọt ngào như vừa được rót mật.
Nhưng vừa nghĩ đến việc đến công ty Dữ Sơ thì có thể gặp phải Phó Dữ Trì, sắc mặt của cô liền tái đi mấy phần.
Cô tự an ủi mình chỉ đứng dưới lầu đợi Hạ Minh Châu, chắc là sẽ không gặp phải người đàn ông kia đâu.
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Sơ Sơ cứ nghĩ năm đó là chó Phó muốn chia tay, còn chó Phó thì lại cảm thấy mình bị đá… Tóm lại là do chính anh ta tự chuốc lấy thôi!