Trên người Phó Dữ Trì nồng nặc mùi thuốc lá, khiến Lê Sơ bị sặc mà ho khẽ một tiếng.

Cô vốn dị ứng với mùi thuốc, từ trước đến nay nếu có ai hút thuốc bên cạnh, cô đều sẽ tránh xa.

Đầu ngón tay lạnh buốt của anh lướt qua sau cổ cô, mang theo một cảm giác mập mờ khó diễn tả. Lê Sơ nghiêng đầu, định tránh khỏi sự đụng chạm ấy thì lại bị anh thô bạo giữ cằm, buộc cô phải đối mặt với ánh mắt mang đầy tính xâm lược của anh.

Cô chẳng khác nào món đồ chơi trong tay anh.

Nhận ra điều đó, cảm giác xấu hổ và giận dữ cuộn trào trong lồng ngực, như muốn thiêu đốt trái tim cô.

Cô là vị hôn thê của Hạ Minh Châu, là người phụ nữ của cấp dưới anh ta, vậy mà anh ta lại dám khinh bạc cô như thế.

“Tổng giám đốc Phó, anh quá đáng rồi đấy.” Tính cách của Lê Sơ vốn dịu dàng, dù có giận thì cũng chỉ giống như một con mèo nhỏ xù lông, hoàn toàn không tạo ra được chút sát thương nào.

“Quá đáng?” Phó Dữ Trì khẽ cười khẩy, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Anh giống như một con sói hung tợn, tùy ý đánh giá con mồi trong tay mình.

Lê Sơ chưa từng thấy vẻ mặt này trên gương mặt anh.

Trong ký ức của cô, Phó Dữ Trì là người lãnh đạm vô tình, dường như mọi chuyện trên đời này đều chẳng liên quan gì đến anh.

Nhưng giờ phút này, người đàn ông trước mặt lại như tu la bước ra từ địa ngục, khát máu đến đáng sợ.

Lê Sơ không né tránh ánh mắt anh, thẳng thắn đối mặt, không hề nhún nhường: “Quá đáng. Tôi là vị hôn thê của cấp dưới anh, anh nên giữ khoảng cách với tôi.”

“Em có biết mình đang nói gì không?” Giọng nói của Phó Dữ Trì lạnh nhạt, ánh mắt như đóng băng.

Lê Sơ kiên quyết đáp lại: “Tổng giám đốc Phó muốn tôi lặp lại một lần nữa sao?”

Phó Dữ Trì không giận, ánh mắt rơi lên đôi môi đỏ thắm của cô, ngón tay cái đặt lên đôi môi ấy, nhẹ nhàng xoa xoa. Son môi lem ra đầu ngón tay anh, đỏ như máu tươi chảy ra từ vết thương.

Khóe môi anh nhếch lên một nụ cười lạnh: “Phải, lặp lại một lần nữa.”

Lê Sơ mím chặt môi, không nói thêm lời nào.

Phó Dữ Trì rõ ràng là đang trêu chọc cô, anh đâu phải là không nghe rõ.

Thấy cô im lặng, Phó Dữ Trì cũng không nổi nóng, chỉ ung dung nhìn cô: “Không phải muốn lặp lại sao, sao không nói nữa?”

Đầu ngón tay dần nóng lên, dưới sự ma sát nhẹ nhàng của anh, đôi môi cô càng thêm yêu mị. Khóe mắt cô ửng hồng, đôi mắt vốn đã quyến rũ giờ lại càng mê hoặc lòng người.

Anh hài lòng nhìn kiệt tác của mình, mở miệng nói: “Ra giá đi.”

Ban đầu Lê Sơ vẫn còn chưa hiểu hàm ý trong lời anh, ánh mắt ngơ ngác như phủ sương mù.

Nhưng rất nhanh sau đó, cô liền phản ứng lại, ánh mắt hiện rõ vẻ giận dữ, vùng tay đẩy mạnh người đàn ông ra: “Phó Dữ Trì, anh điên rồi!”

Anh coi cô là cái gì chứ?

Ra giá? Sao anh lại dám mở miệng nói thế?

Lồng ngực đầy đặn phập phồng vì tức giận, cơn giận trong lòng cô khó lòng mà nguôi ngoai được.

Nghĩ đến việc anh là cấp trên của Hạ Minh Châu, cô cũng không muốn làm ầm lên, đành từ bỏ ý định báo cảnh sát: “Chuyện hôm nay tôi coi như chưa từng nghe thấy, mong tổng giám đốc Phó tự trọng.”

Cảm giác mềm mại nơi đầu ngón tay biến mất, sắc mặt người đàn ông lập tức sầm xuống như trời sắp mưa.

“Lê Sơ, tôi đã từng tha cho em một lần.”

“Chuyện trước kia tôi có thể không so đo. Lê Sơ, rời khỏi cậu ta đi.”

Lê Sơ tức đến bật cười: “Rời khỏi ai? Hạ Minh Châu sao?”

Trên người cô vẫn còn khoác áo vest của Hạ Minh Châu, mùi hương thanh nhã như trúc xanh tỏa từ đó khiến lòng cô bình tĩnh lại đôi phần: “Anh ấy là vị hôn phu của tôi, chúng tôi vừa mới đính hôn, hai bên đều yêu thương nhau, vì sao tôi phải rời khỏi anh ấy?”

Phó Dữ Trì châm một điếu thuốc, đốm lửa nhỏ bừng sáng trong đêm tối, làn khói thuốc mơ hồ che lấp ánh mắt anh: “Cậu ta chỉ là một lập trình viên nhỏ dưới quyền tôi, có thể cho em được cái gì?”

Lời này của anh không phải không có lý.

So với Phó Dữ Trì, Hạ Minh Châu đúng là kém xa một trời một vực.

Tiền bạc rơi ra từ giữa kẽ tay của Phó Dữ Trì có khi cũng còn nhiều hơn tiền lương cả năm của Hạ Minh Châu.

Nhưng điều Lê Sơ trân trọng lại không phải là vật chất.

“Tổng giám đốc Phó, e là anh tìm nhầm người rồi. Tiền bạc đối với tôi tuy quan trọng, nhưng nó cũng không phải là tất cả. Những gì anh ấy cho tôi còn quý giá hơn rất nhiều.”

Hạ Minh Châu điềm tĩnh, lễ độ, vẫn luôn nuông chiều trân trọng cô như trân bảo.

Giờ đây bọn họ đã đính hôn, sau này sẽ là vợ chồng, vinh nhục có nhau, cô tuyệt đối sẽ không vì lợi ích mà từ bỏ anh.

Phó Dữ Trì phả ra một làn khói: “Lê Sơ, bây giờ tôi còn có kiên nhẫn nói chuyện với em, em nên biết quý trọng. Đến lúc chính em phải cầu xin tôi, tôi e là tôi sẽ không còn dễ nói chuyện như vậy nữa đâu.”

Ánh đèn đường u ám, Lê Sơ đứng ngay dưới quầng sáng của ánh đèn, dáng người mảnh khảnh, thoạt nhìn khiến người ta không khỏi động lòng thương tiếc.

Nhưng điều đó không áp dụng với Phó Dữ Trì.

Người phụ nữ trước mắt anh vốn dịu ngoan như một con mèo được nuôi dưỡng kỹ lưỡng, chẳng còn móng vuốt sắc nhọn. Trước kia không son phấn thì trông thanh nhã thoát tục, giờ tô son điểm phấn lại càng quyến rũ đến mê người.

Khiến anh không nhịn được muốn kéo cô cùng đắm chìm, để cô cũng nhuốm lấy mùi hương nhơ nhớp như anh.

Chỉ có một mình anh ở dưới địa ngục thì làm sao được.

Vẻ mặt của Lê Sơ vẫn điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại khinh thường cười lạnh. Giọng nói mềm mại nhưng tràn đầy kiên định: “Tổng giám đốc Phó, xin anh hãy cứ yên tâm, dù cho có gặp chuyện khó đến mấy, tôi cũng sẽ không cầu xin anh.”

Phó Dữ Trì bật cười trầm thấp, trong tiếng cười tràn đầy sự tự tin và châm chọc đối với người phụ nữ trước mắt: “Vậy sao? Tôi thật sự rất mong chờ được nhìn thấy dáng vẻ em cầu xin tôi đấy.”

“Hy vọng sẽ không quá lâu, bởi vì, tôi thật sự không thể chờ được nữa rồi.”

Điếu thuốc trong tay bị anh hất xuống đất, đôi giày da lập tức giẫm lên nó, như thể đang nghiền nát một con kiến nhỏ dưới chân.

Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi người Lê Sơ, trần trụi nhìn cô như đang xem xét một món đồ thuộc quyền sở hữu của mình.

_____

Khoảnh khắc trở về nhà, Lê Sơ vẫn cảm thấy như đang chìm trong giấc mộng.

Trái tim cô đập loạn nhịp không ngừng.

Điện thoại trong túi bất chợt rung lên, kéo cô về hiện thực. Lê Sơ đè nén cảm xúc trong lòng, bắt máy: “Minh Châu, có chuyện gì vậy?”

Khi nói chuyện, hơi thở của cô vẫn còn chưa ổn định.

Hạ Minh Châu cũng nhận ra điều đó: “Anh thấy em vẫn chưa nhắn tin cho mình nên hơi lo. Sao em lại thở gấp vậy? Có phải em không khỏe không?”

“Không phải đâu.” Đầu óc cô rối tung, chỉ đành bịa đại một lý do: “Em vừa tắm xong, chắc do hơi nước nóng quá, cảm thấy hơi ngột ngạt.”

“Vậy thì tốt rồi.” Hạ Minh Châu cuối cùng cũng yên tâm.

Lê Sơ tháo đôi giày cao gót ra, gan bàn chân đau ê ẩm, “Anh về tới nhà chưa?”

“Vừa mới tới.” Trong bữa tiệc đính hôn, Hạ Minh Châu đã uống khá nhiều, lúc này đây đầu óc anh cực kỳ choáng váng, anh rót một ly nước định làm dịu đi cơn say.

Lê Sơ nghe ra sự mệt mỏi trong giọng anh, không khỏi dặn dò: “Uống nhiều vậy chắc khó chịu lắm, anh đi tắm rồi nghỉ ngơi sớm đi nhé.”

“Ừ, em cũng nghỉ ngơi sớm nhé. Ngủ ngon.”

Giọng nói dịu dàng như ngọc của người đàn ông khiến tâm trạng của Lê Sơ dịu lại phần nào.

Chỉ cần có Hạ Minh Châu bên cạnh, cô sẽ luôn thấy an lòng.

“Ngủ ngon, Minh Châu.”

Căn phòng lại trở về với sự tĩnh lặng ban đầu.

Lê Sơ như mất hết sức lực, tựa lưng vào tường. Nhắm mắt lại, hình ảnh vừa rồi dưới lầu lại hiện lên trong đầu cô.

Những lời nói của Phó Dữ Trì không giống như lời nói bâng quơ.

Lê Sơ không hiểu mình đã đắc tội gì với anh, để đến mức anh lại nổi lên ý định muốn bao nuôi cô.

Họ đã không gặp nhau ba năm rồi.

Hơn nữa, năm xưa cũng chưa chắc Phó Dữ Trì thích cô bao nhiêu, làm gì đến mức suốt bao năm qua mà anh ta vẫn không quên cô được.

Ngày chia tay với Phó Dữ Trì, thật ra cô cũng không ngờ trước.

Khi đó hai người bọn họ chỉ nói chuyện qua điện thoại, không ai nhắc đến chuyện chia tay, nhưng giọng nói lạnh nhạt không có kiên nhẫn của Phó Dữ Trì vẫn khiến cô hiểu ra tất cả.

Cô vẫn nhớ rõ, hôm đó cô định nói với Phó Dữ Trì một tin vui.

Phó Dữ Trì lớn hơn cô một khóa, sau khi thực tập liền đến Lạc Thành khởi nghiệp, còn cô thì ở Ninh Thành chuẩn bị thi thạc sĩ, vì muốn đến gần anh hơn, Lê Sơ đã quyết tâm thi vào Đại học Lạc Thành.

Đại học Lạc Thành là trường đại học danh giá bậc nhất cả nước, dù Lê Sơ có thành tích xuất sắc, nhưng muốn đỗ vào đấy cũng không hề dễ.

Cô rủ Từ Tử Cầm cùng nhau ôn tập, hai người bọn họ cùng nhau nỗ lực, cuối cùng cũng thi đậu.

Khi nhận được giấy báo trúng tuyển, cô không kìm được sự phấn khích, liền gọi điện cho Phó Dữ Trì.

Từ khi anh đến Lạc Thành, họ hiếm khi liên lạc với nhau, có khi cả tháng mới gọi một lần.

Điện thoại vừa kết nối, cô còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo như băng của anh: “Đang bận, đừng làm phiền anh.”

Trái tim của Lê Sơ như bị dội một gáo nước lạnh.

Thật ra mọi thứ đều đã có dấu hiệu từ trước.

Chỉ là cô vẫn cứ cố chấp lừa mình dối người.

Bên ngoài trời nắng đẹp, bầu trời xanh trong sau cơn mưa hôm qua. Dưới lầu vang lên tiếng cười nói ồn ào của đám sinh viên.

Cô cắn răng cúp máy, cảm xúc kìm nén bấy lâu bỗng vỡ òa, nước mắt nóng hổi thi nhau lăn dài. Cô dùng ngón tay lau nước mắt, nhưng càng lau nước mắt lại càng rơi, như suối nguồn chẳng thể ngừng lại…

Từ hôm đó trở đi, cô đã xóa hết mọi cách liên lạc với Phó Dữ Trì, từ đó cũng không còn bất kỳ liên hệ gì với anh.

Giữa họ, chẳng khác nào khác qua đường, chỉ là những người lướt qua đời nhau, không để lại chút dấu vết nào.

Người mà cô tưởng chừng sẽ không bao giờ gặp lại, không ngờ lại xuất hiện theo một cách đầy trớ trêu như vậy.

Đèn phòng khách bỗng bật sáng, chói đến mức khiến Lê Sơ phải nheo mắt lại.

Từ Tử Cầm lau tóc, bước ra từ phòng tắm, tiện tay bật đèn lên.

Thấy bóng người đứng ở cửa, cô ấy giật mình hoảng sợ, nhìn rõ đấy là Lê Sơ mới thở phào: “Sơ Sơ, cậu về rồi à, sao lại không bật đèn?”

Lê Sơ khẽ nhíu mày, từ từ thích nghi với ánh sáng: “Vừa mới về, còn chưa kịp bật đèn.”

Nghĩ đến việc Tử Cầm đã giúp cô đưa ba mẹ đến khách sạn, Lê Sơ nhìn cô ấy bằng ánh mắt cảm kích: “Tử Cầm, cảm ơn cậu đã đưa ba mẹ tớ đến khách sạn.”

Từ Tử Cầm giả vờ trách yêu: “Cậu làm gì mà lại khách sáo thế, tụi mình là cái quan hệ gì, còn thân hơn cả chị em ruột ấy chứ!”

“Đợi đến khi cậu kết hôn, tớ còn phải làm phù dâu nữa cơ.” Trong mắt Tử Cầm ánh lên vẻ lấp lánh, như có ngôi sao rơi vào trong đó.

Nhưng chỉ một câu “kết hôn” thôi cũng khiến lòng Lê Sơ trĩu nặng, đôi môi khẽ nhếch lên, gắng gượng nở một nụ cười chua xót.

Sự xuất hiện của Phó Dữ Trì đã phá vỡ cuộc sống yên bình của cô.

Trong lòng cô chỉ mong Phó Dữ Trì nhất thời nổi hứng, chẳng bao lâu nữa sẽ quên mất cô.

Bởi vì, cô thực sự không muốn quay về bên anh nữa.

______

Tác giả có lời muốn nói:

Sơ Sơ vẫn luôn nghiêm túc trong từng mối quan hệ, khi ở bên chó Phó cũng đã dành trọn tấm chân tình, tiếc là chó Phó lại không biết trân trọng...

Bây giờ cô ấy đã đính hôn với người khác rồi thì chó Phó mới chịu quay về giành giật, vậy trước đó anh ta trốn đi đâu chứ! Tức chết đi được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play