Tháng Chín vừa sang thu, không khí cũng dần se lạnh.
Lạc Thành nằm ở vùng Giang Nam, lại gần cửa biển, mưa thu vừa đổ xuống là kéo dài cả năm sáu ngày, cả thành phố đều ngập tràn hơi nước mịt mờ.
Lá cây long não hai bên đường bị mưa đánh rơi, rớt đầy mặt đất, như trải một lớp thảm mềm lên mặt đất. Người qua kẻ lại, nước văng tung toé, giọt nước đọng trên lá rồi theo gân chảy xuống.
Đầu thu pha lẫn mưa dầm, không khỏi khiến lòng người cũng thoáng chút u buồn.
Nhưng tại phòng tiệc tại tầng mười sáu khách sạn Hoa Lăng lại là một bầu không khí rộn ràng, ly chạm ly, tiếng cười nói vui vẻ vang lên khắp nơi.
Lê Sơ khoác lên mình bộ lễ phục đỏ rượu, phần eo ôm sát khéo léo tôn lên đường cong gợi cảm, trên cổ đeo một sợi dây chuyền đá nhỏ, càng khiến làn da của cô thêm phần trắng bật.
Không nghi ngờ gì nữa, cô chính là tiêu điểm của buổi tiệc ngày hôm nay.
Lê Sơ vốn sở hữu vẻ đẹp rực rỡ mê người, đặc biệt là đôi mắt kia, mỗi khi cười lên, ánh nhìn như tơ liễu cuốn lấy hồn người.
Cô xưa nay vốn không thích trang điểm, dù có là dịp quan trọng thì cũng chỉ trang điểm nhẹ nhàng để bớt đi vài phần quyến rũ. Nhưng vì buổi lễ đính hôn tối nay, cô đã đặc biệt mời thợ trang điểm đến.
Sau khi hoàn thành, người thợ trang điểm không kìm được mà phải thốt lên: “Đẹp quá trời đẹp.”
Lê Sơ bị khen mà ngượng ngùng, khẽ mỉm cười.
Chính nụ cười ấy lại càng khiến người ta khó lòng mà rời mắt.
“Tôi có thể chụp vài tấm ảnh được không?” Người thợ trang điểm không giấu được sự phấn khích.
Lê Sơ nhẹ nhàng gật đầu, hàng mi dài khẽ run, đuôi mắt càng thêm đỏ ửng.
Cô gái tựa như một đoá hồng rực rỡ, ai nhìn thấy cũng khó lòng mà không kinh diễm.
Cánh cửa màu trắng sữa của phòng hóa trang bị đẩy ra, giọng nói trong trẻo của một cô gái vang lên từ ngoài cửa.
“Sơ Sơ, xong chưa đó? Mọi người đều đang đợi cậu đấy.”
Lê Sơ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại nơi người con gái đứng trước cửa, trong mắt ánh lên ý cười.
Cô gái tròn xoe mắt, bước tới hai bước, ngạc nhiên kêu lên: “Trời ơi, Sơ Sơ, cậu đẹp muốn xỉu luôn á.”
Khoé môi Lê Sơ nở một nụ cười có chút ngượng ngùng, không tiện nhận lời khen của bạn thân Từ Tử Cầm: “Nào có.”
Từ Tử Cầm chỉ vào chiếc gương mang hoa văn châu Âu trên bàn trang điểm, bảo Lê Sơ tự mình nhìn.
Trang điểm tinh tế, đôi môi đỏ xinh quyến rũ, đuôi mắt ửng hồng, cô gái trong gương chẳng khác gì nữ chính bước ra từ phim Hồng Kông, cho dù có đi lên thảm đỏ thì cũng e là sẽ lấn át hết tất cả mọi người.
Đúng là đẹp đến mức rung động lòng người.
“Cái này... có hơi quá rồi không?” Tính tình của Lê Sơ vốn điềm đạm, lại không thích trở thành tiêu điểm giữa đám đông.
Từ Tử Cầm lập tức ngắt lời: “Sao lại quá được, cậu là nhân vật chính của ngày hôm nay mà, tất nhiên là phải nổi bật rồi.”
“Buổi tiệc đính hôn hôm nay, cô gái học nghiên cứu sinh cùng với Minh Châu nhà cậu cũng sẽ tới. Trước đây cô ta theo đuổi Minh Châu điên cuồng lắm, ai mà biết được hôm nay cô ta có giở trò gì không.”
Lê Sơ hiểu bạn thân đang lo lắng cho mình, sợ rằng buổi tiệc sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng cô thì chẳng hề để những người phụ nữ khác vào mắt.
Cô biết Hạ Minh Châu yêu cô, và cô cũng tin tưởng anh vô điều kiện. Dù là ai, dù là chuyện gì thì cũng không thể chen vào giữa hai người họ được.
Từ khi quen nhau ở năm nhất nghiên cứu sinh, cho đến bây giờ sắp đính hôn, họ vẫn luôn yêu nhau kiên định không thay đổi.
Và sau này cũng vậy.
“Tử Cầm, chuyện về đàn chị kia, Minh Châu cũng đã từng nói rồi, họ học chung một thầy hướng dẫn, mà thầy đã đến tham gia tiệc đính hôn thì việc mời cô ấy tới cũng là chuyện phải làm.” Lê Sơ kiên nhẫn giải thích với bạn thân.
Từ thời đại học, Từ Tử Cầm đã là bạn thân chí cốt của Lê Sơ, đến lúc học nghiên cứu sinh cả hai còn được tuyển thẳng vào cùng một trường. Chuyện tình giữa Lê Sơ và Hạ Minh Châu là do cô ấy tận mắt chứng kiến và gật đầu thông qua, nên với Hạ Minh Châu, Từ Tử Cầm thật sự rất yên tâm.
Cho dù Lê Sơ không cần anh ấy nữa, Hạ Minh Châu cũng tuyệt đối không buông tay.
“Thôi được rồi, đừng nói đến mấy chuyện đó nữa. Hôm nay là ngày vui của cậu, cô dâu xinh đẹp nhất định phải vui vui vẻ vẻ.”
Từ Tử Cầm nhìn kiểu gì cũng thấy Lê Sơ hôm nay đẹp đến mê hồn.
Đúng là tiện cho thằng nhóc Minh Châu quá rồi.
Lê Sơ khẽ cong môi cười: “Mới là lễ đính hôn thôi, chưa tính là cô dâu.”
Cốc cốc ——
Có người gõ cửa bên ngoài phòng hóa trang.
Từ Tử Cầm trêu: “Chú rể không đợi nổi được nữa rồi.”
Giờ này trừ Hạ Minh Châu ra thì chẳng còn ai khác gõ cửa cả.
“Tử Cầm.” Lê Sơ khẽ oán trách, ngăn đối phương trêu chọc. ( truyện trên app t.y.t )
Biết bạn mình thẹn thùng, Từ Tử Cầm cũng không tiếp tục trêu ghẹo nữa, “Rồi rồi, tớ không nói nữa.”
Cánh cửa mở ra, một người đàn ông mặc một bộ âu phục vừa vặn bước vào.
Anh cao ráo, dáng người hơi gầy, giữa chân mày ẩn hiện nét thư sinh, cả người đều toát lên vẻ ôn hoà nho nhã.
Trên người anh là bộ âu phục mùa thu mới ra mắt của một thương hiệu xa xỉ, sắc trắng nhạt càng làm nổi bật khí chất dịu dàng của anh.
Ánh mắt anh dừng lại nơi cô gái trước bàn trang điểm, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh diễm không thể che giấu.
Trong phòng hóa trang treo đầy những bộ quần áo rực rỡ muôn màu, nhưng chẳng có món nào có thể sánh được với cảnh tượng trước mắt này.
Anh vẫn luôn biết Lê Sơ rất đẹp, nhưng rực rỡ động lòng người đến thế này thì hôm nay là lần đầu tiên anh nhìn thấy.
“Tiểu Sơ, anh đến đón em.”
Lê Sơ ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn anh, đôi môi đỏ hơi cong lên thành một nụ cười nhẹ.
Cô vén váy, đứng dậy bước đến trước mặt Hạ Minh Châu, chiếc váy nhung đỏ dài gần như được may riêng cho Lê Sơ, ôm sát lấy từng đường nét, tôn lên trọn vẹn mọi ưu điểm trên cơ thể cô.
Lê Sơ đưa tay ra.
Bàn tay trắng trẻo mềm mại được anh nắm lấy, anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng. Cô nghe thấy Hạ Minh Châu thì thầm bên tai: “Hôm nay em thật xinh đẹp.”
Gương mặt trắng hồng của Lê Sơ phủ lên một tầng đỏ nhạt, cô tựa đầu vào ngực Hạ Minh Châu, bên dưới lớp âu phục là nhịp tim mạnh mẽ hữu lực.
Mưa thu rả rích, tâm trạng của Lê Sơ vốn hơi trầm lắng, nhưng khi được Hạ Minh Châu ôm vào lòng, cô lại thấy an yên hơn nhiều.
“Thôi được rồi, hai người để cho con cún FA này một con đường sống đi. Đợi đến tiệc kết thúc thì muốn dính bao nhiêu cũng được.” Từ Tử Cầm giả vờ đau khổ.
Lê Sơ lườm cô ấy một cái, gương mặt lại thêm một tầng ửng hồng.
Hạ Minh Châu dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc của cô gái trong lòng, trong đôi mắt nâu sẫm là cả một bầu trời cưng chiều, lát sau, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô: “Tiểu Sơ, mình ra ngoài thôi.”
Nét cười trong mắt Lê Sơ gần như muốn tràn ra ngoài, cô khẽ gật đầu, theo bước anh tiến về phía phòng tiệc.
_____
Nhân vật chính của buổi tiệc vừa xuất hiện liền thu hút hết mọi ánh nhìn.
Tay Lê Sơ khoác lên cánh tay Hạ Minh Châu, chiếc váy nhung đỏ nổi bật giữa bộ âu phục trắng của anh càng làm cô thêm phần rực rỡ, dáng người hoàn hảo được tôn lên qua lớp váy, khiến cho người ta không khỏi cảm thán ông trời thiên vị.
Sau khi phụ huynh đôi bên gửi lời chúc mừng, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Lễ đính hôn này có quy mô không lớn, chỉ mời vài bàn thân thiết, người nhà Lê Sơ tới không nhiều, phần lớn là bạn bè trong giới của Hạ Minh Châu.
Có người Lê Sơ đã gặp, cũng có người mà cô chỉ nghe Hạ Minh Châu nhắc đến vài câu.
Hạ Minh Châu đưa cho Lê Sơ một ly rượu vang, ghé sát tai cô dịu giọng nói: “Em không uống rượu được, nước trong ly là nước nho, đừng lo.”
Anh lúc nào cũng chu đáo như vậy, chuyện lớn chuyện nhỏ đều để tâm lo liệu cho cô.
Lê Sơ ngước nhìn người đàn ông trước mắt, nho nhã dịu dàng, trong lòng lại thầm cảm thấy may mắn vì mình đã có thể cùng anh đi đến hết cuộc đời này.
Sau khi chào hỏi các bậc trưởng bối, Hạ Minh Châu liền dắt tay Lê Sơ đến bàn của nhóm bạn trẻ.
Trong đó không thiếu bạn bè thân thiết, đồng nghiệp, và cả người được đồn đoán từng bỏ cả vốn gốc để theo đuổi Hạ Minh Châu, nữ sinh cùng khoá Trình Hi Vi.
Tính theo khoá học, Lê Sơ nên gọi cô một tiếng “đàn chị”.
Cha của Trình Hi Vi là nhân vật đứng đầu ngành xây dựng ở Lạc Thành, dưới gối chỉ có mỗi mình cô là con gái, được cưng chiều như hòn ngọc quý trên tay.
Trình Hi Vi có xuất thân danh giá, lại có nhan sắc, rất được yêu thích trong giới thế gia. Thế nhưng cô lại một mực đem lòng cảm mến một nam sinh chuyên ngành kỹ thuật không quyền không thế, còn từng theo đuổi rầm rộ suốt một thời gian, khiến cô trở thành trò cười trong giới thượng lưu ở Lạc Thành.
Trình Hi Vi chưa bao giờ để tâm đến ánh nhìn của người khác, cô chỉ cần bản thân không thẹn với lòng mình là đủ.
Năm đó theo đuổi không thành, trong lòng cô dù vẫn còn tiếc nuối nhưng cũng không cưỡng cầu.
Giờ đây người mà cô từng thầm yêu đã có nơi có chốn, cô cũng thản nhiên gửi lời chúc phúc: “Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
Ánh mắt của cô dừng lại trên người cô gái bên cạnh Hạ Minh Châu, trong đáy mắt Trình Hi Vi ánh lên một tia kinh diễm, sau đó khoé môi khẽ cong lên, mỉm cười nhẹ nhàng: “Trai tài gái sắc, quả là trời sinh một cặp.”
“Cảm ơn.” Lê Sơ vui vẻ nhận lấy lời chúc.
Cô có thể cảm nhận được Trình Hi Vi là kiểu con gái phóng khoáng dám yêu dám hận, hoàn toàn trái ngược với cô. Trong lòng Lê Sơ thậm chí còn dấy lên một chút ý nghĩ muốn làm bạn với Trình Hi Vi.
Còn cchưa kịp nghĩ sâu hơn, Lê Sơ đã lập tức gạt bỏ ý nghĩ bốc đồng trong đầu. Xuất thân và năng lực của Trình Hi Vi đều xuất sắc, cô ấy không phải là người mà cô có thể với tới.
Mấy đồng nghiệp của Hạ Minh Châu không biết chuyện của Trình Hi Vi, chỉ nghĩ cô ấy là bạn học bình thường đến chúc mừng nên cũng không để tâm. Từ khi vào công ty, họ đã làm việc dưới trướng Hạ Minh Châu, xem anh là thủ lĩnh.
Tính tình Hạ Minh Châu ôn hoà, hiếm khi nổi giận, nên họ cũng rất thân thiết với anh.
“Lão đại, anh có phúc thật đấy, cưới được tiên nữ giáng trần.”
“Chứ sao, bảo sao trước giờ lại giấu kỹ như thế, chẳng cho bọn em gặp mặt chị dâu.”
“Lão đại tự phạt ba ly đi! Đợi lát nữa tổng giám đốc Phó đến, bọn em sẽ phạt tiếp.”
……
Bị họ trêu chọc tới mức không còn cách nào khác, Hạ Minh Châu đành phải tự phạt một ly, ly rượu vang nhanh chóng cạn sạch.
Anh uống khá nhanh, cả lông mày cũng nhíu lại.
Lê Sơ thấy anh uống rượu như vậy hại sức khoẻ, trong lòng xót xa không thôi, cô định lên tiếng xin tha giúp anh, bảo họ đừng trêu anh nữa.
Nhưng Lê Sơ còn chưa kịp mở lời, cô đã thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía sau mình.
Vài người còn đang ồn ào lập tức im bặt.
Lê Sơ xoay người nhìn theo ánh mắt họ, mấy sợi tóc mai bên trán rơi lòa xòa, cô đưa tay vén ra sau tai, ánh mắt vừa hay chạm đến người ấy, toàn thân của cô đều như chấn động.
Trước mắt là một khung cảnh hư ảo như trong giấc mộng, lớp sương mù tan đi từng tầng từng lớp, gương mặt ẩn sau làn khói trắng ngày một rõ ràng.
Ngũ quan của người đàn ông kia tinh xảo như được điêu khacwsd=, không một điểm nào là không tinh tế, ngay cả nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt cũng rơi đúng chỗ, khiến gương mặt vốn sắc sảo ấy bỗng có thêm vài phần khí chất quý phái khó diễn tả thành lời.
Có vẻ anh vừa đi vào từ bên ngoài, chiếc áo khoác hàng hiệu trên người anh vẫn còn mang theo chút hơi ẩm lẫn mùi mưa đầu thu.
Hạ Minh Châu nhẹ nhàng ôm lấy Lê Sơ, ghé sát tai cô giới thiệu: “Đây là tổng giám đốc Phó.”
Tổng giám đốc điều hành của Tập Đoàn Công Nghệ Kỹ Thuật Dữ Sơ, là người từng nâng đỡ Hạ Minh Châu. Chỉ là Lê Sơ không ngờ tới, người ấy lại chính là Phó Dữ Trì.
Cũng là bạn trai cũ của cô.