Tại khu phồn hoa nhất của Lạc Thành, từng tòa cao ốc sừng sững vươn lên trời, sắc đêm buông xuống, từng chấm sáng dần hiện lên. Từ chiều đã bắt đầu mưa nhỏ, rả rích không dứt, đến ánh đèn cũng bị ánh mưa làm cho mờ ảo.
Lê Sơ bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, giương ô đi về phía tòa nhà của Dữ Sơ Khoa Kỹ. Giờ này đang là cao điểm tan tầm, người qua kẻ lại đông đúc, cô đi ngược hướng với dòng người, ô không ngừng bị va vào.
Cô gái mặc chiếc áo len mỏng hòa lẫn giữa dòng người toàn những nhân viên công sở tinh anh, đối lập đến kỳ lạ, cứ như cô bé lọ lem lạc vào yến tiệc của nhà hào môn.
Tới tầng một, cô khéo léo tránh ánh mắt soi mói xung quanh, nhắn tin cho Hạ Minh Châu.
Tin nhắn nhanh chóng được hồi đáp: 【Xin lỗi Tiểu Sơ, anh vừa có chút việc đột xuất, em chờ anh một lát, xong việc anh sẽ xuống liền.】
【Không sao, anh cứ làm việc đi.】
Thật ra Lê Sơ hoàn toàn có thể mang cơm lên tận nơi, nhưng cô sợ sẽ đụng mặt Phó Dữ Trì.
Phó Dữ Trì không đến tìm cô nữa, lần chạm mặt trong buổi tiệc đính hôn một tuần trước như một cơn ác mộng, tỉnh lại rồi thì ngoài nỗi sợ hãi ra chẳng còn gì khác.
Cô cũng không muốn gặp lại anh ta.
Tìm một chỗ khuất tầm mắt, cô lặng lẽ ngồi xuống, chờ Hạ Minh Châu xuống đón.
Người ra người vào ở tầng một không ngớt, nhưng chẳng ai dừng chân dù chỉ một giây. Nhịp sống dồn dập như vậy, cũng đủ nói lên giá trị từng tấc đất nơi đây.
Lê Sơ mặt mộc không son phấn, mái tóc dài đen nhánh buông xõa tự nhiên, tựa như đóa sen trong hồ nước trong veo, dù ngồi nơi góc khuất cũng khiến người khác không nhịn được mà nhìn sang.
Cô kiên nhẫn đợi, cũng không nhắn tin giục giã. Bức tranh của cô đã gần hoàn thiện, giờ chẳng có gì gấp gáp, đợi thêm chút cũng chẳng sao.
Hạ Minh Châu đang nỗ lực vì tương lai của cả hai, cô cũng cố gắng thấu hiểu cho anh.
Bên ngoài lớp kính, mưa càng lúc càng nặng hạt, màn mưa làm mờ tầm mắt, đến cả bóng người bên kia đường cũng lờ mờ không rõ. Lá long não bên đường bị mưa vùi rơi rụng, dính đầy bùn đất, bị bước chân người qua giẫm nát.
Lê Sơ lại liếc nhìn thang máy, vẫn chưa thấy bóng dáng Hạ Minh Châu.
Ngồi lâu có phần tê mỏi, cô đứng dậy giãn gân cốt, không ngờ lại bắt gặp một người đàn ông bước qua cửa xoay.
Người đàn ông mặc bộ vest sẫm màu giản đơn, gương mặt trắng trẻo lộ ra vẻ lãnh đạm, nốt ruồi lệ dưới đuôi mắt trái như nét chấm phá tinh tế, khiến gương mặt vốn đã anh tuấn càng thêm cao quý.
Trợ lý ôm áo khoác, tay cầm chiếc ô cán dài màu đen, bước nhanh theo sau. Những giọt nước từ chiếc ô rơi vãi khắp sàn, người đàn ông khẽ liếc nhìn, nhíu mày.
Trợ lý lập tức hiểu ý, vội vàng đặt ô vào giá.
Khoảng cách tuy không gần, nhưng Lê Sơ vẫn nhận ra đó là chiếc ô thủ công đặt riêng của nhà C, một chiếc đã có giá lên tới hơn chục triệu.
Người đàn ông ngẩng mắt lên, khi ánh mắt anh ta sắp nhìn sang đây, Lê Sơ lập tức quay lưng lại, ngồi thẳng người trên ghế.
Tim cô không hiểu sao lại đập loạn, chỉ sợ Phó Dữ Trì đã nhìn thấy mình.
Ngón tay vô thức vân vê tà áo len đang khoác trên người, chất liệu mềm mại bị cô vò đến nhăn nhúm.
“Tiểu Sơ.”
Giọng nói dịu dàng vang lên từ phía thang máy.
Lê Sơ ngẩng đầu, liền thấy Hạ Minh Châu đang chạy đến.
Nỗi bất an trong lòng cũng nhờ đó mà dịu xuống.
Cô đứng lên, đôi mắt ánh lên nụ cười, không cần trang điểm vẫn tỏa sáng rạng rỡ.
Hạ Minh Châu đứng trước mặt cô, lòng bàn tay ấm áp đặt lên gò má cô, ánh mắt hổ phách ngập tràn đau xót, “Gầy đi rồi.”
Lê Sơ mỉm cười khẽ khàng, “Đâu có?”
Cả tuần qua cô dồn hết tâm huyết vào bức tranh sơn dầu, ăn uống không điều độ, mấy ngày liền mệt mỏi đến suy nhược. Nhưng cô không muốn để Hạ Minh Châu lo lắng.
Cô đưa túi đồ ăn qua, “Làm mấy món đơn giản thôi, đều là món anh thích.”
Hạ Minh Châu nhận lấy, nghĩ đến việc mình còn rất nhiều công việc chưa xong, không thể dành thời gian ở bên Lê Sơ, trong lòng dâng lên nỗi áy náy, “Tiểu Sơ, dạo gần đây anh nhận dự án mới, thời gian rảnh cũng ít, không chăm sóc em được.”
“Không sao đâu.” Giọng Lê Sơ nhẹ nhàng, xua tan đi cả không khí ảm đạm vì trời mưa.
Ánh mắt cô lướt nhẹ ra phía sau Hạ Minh Châu, rồi đối diện với ánh nhìn của người đàn ông đứng bên trái.
Ánh mắt ấy như lưỡi dao lửa, muốn thiêu đốt cả người cô.
Cô rõ ràng thấy được sự lạnh lẽo trong đáy mắt anh ta, nốt ruồi lệ dưới đuôi mắt dưới ánh đèn lại càng nổi bật. Anh ta cứ thế nhìn cô chằm chằm, khóe môi cong lên nụ cười lạnh, như thể dìm người vào băng tuyết giữa trời đông, khiến toàn thân run rẩy.
Lúc này cô mới hiểu, Phó Dữ Trì không hề chỉ là nhất thời nổi hứng.
Lê Sơ vội vàng dời ánh nhìn, thân thể khẽ run, trái tim đập liên hồi.
Hạ Minh Châu nhận ra sự khác thường ở cô, quay lại nhìn nhưng không thấy điều gì lạ, anh hỏi đầy lo lắng: “Sao vậy? Em trông như đã gặp phải thứ gì đáng sợ lắm.”
Lê Sơ giấu đi sự hoảng hốt trong mắt, “Không có gì, không sao cả.”
Cô thật sự không muốn ở lại nơi này thêm chút nào.
“Minh Châu, anh lên đi, em về trước đây.”
Hạ Minh Châu không nỡ để cô đi vội, nhưng công việc trong tay không thể bỏ dở, “Được, em đi đường cẩn thận, về đến nhà thì nhắn cho anh biết nhé.”
Lê Sơ gật đầu trấn an anh.
Cô lưu luyến nhìn theo bóng lưng Hạ Minh Châu rời đi, mãi cho đến khi anh khuất hẳn khỏi tầm mắt, cô mới giương ô bước vào màn mưa.
______
Tầng cao nhất của tòa nhà, trong văn phòng tổng giám đốc.
Phó Dữ Trì mặt mày u ám, như báo hiệu một cơn bão sắp ập đến. Ngón tay thon dài cầm bút kim loại, từng nhịp gõ xuống mặt bàn, âm thanh vang vọng như tiếng trống thúc giục, cũng gõ thẳng vào lòng trợ lý đang đứng bên cạnh.
Trợ lý cẩn thận chờ mệnh lệnh.
Phó Dữ Trì nhếch môi cười lạnh, “Đây là bản phương án mà bọn họ đã đem ra họp à?”
Trợ lý không dám đáp lời.
Phó Dữ Trì hất tay, cả tập tài liệu bay thẳng xuống đất, “Nếu bên Văn An mà biết chúng ta đưa ra phương án thế này, sau này khỏi cần phải hợp tác nữa.”
Trợ lý nghe ra sự giận dữ trong giọng nói của anh.
Khách sạn Văn An là chuỗi khách sạn lớn nhất cả nước, các hệ thống phòng nghỉ, nền tảng truyền thông thông minh đều do Công Nghệ Kỹ Thuật Dữ Sơ cung cấp giải pháp công nghệ.
Phía Văn An muốn nâng cấp toàn bộ hệ thống, yêu cầu bên Công Nghệ Kỹ Thuật Dữ Sơ phải đưa ra phương án trong vòng một tuần.
Chiều nay vốn dĩ Phó Dữ Trì phải tham dự một cuộc họp, nhưng vì đột ngột phải gặp một khách hàng quan trọng, nên anh giao lại cho cấp dưới xử lý.
Không ngờ suốt cả buổi chiều mà chỉ đưa ra được một phương án chẳng ra hồn.
Trong đầu anh chợt lóe lên hình ảnh lúc nãy khi nhìn thấy Lê Sơ và Hạ Minh Châu tình tứ dưới lầu, tâm trạng của anh lại càng thêm bực bội.
Chiếc bút máy đắt tiền bỗng nện mạnh xuống mặt bàn, phát ra một tiếng "cộp" vang dội.
Trái tim trợ lý cũng theo đó mà giật thót một cái.
Anh nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên từ phía người đàn ông đang ngồi trên ghế, là một mệnh lệnh không thể kháng cự ——
“Thông báo bộ phận kỹ thuật, mười phút nữa họp.”
Trợ lý cúi người: “Vâng.”
Anh nhanh chóng nhặt lại những tài liệu rơi vãi trên mặt đất, dứt khoát rời khỏi văn phòng, truyền đạt lại mệnh lệnh của Phó Dữ Trì.
Cuộc họp ấy kéo dài đến tận chín giờ tối.
Hơn hai tiếng đồng hồ khiến ai nấy cũng đều mệt mỏi rã rời, nhưng chẳng ai dám lộ ra vẻ uể oải trước mặt Phó Dữ Trì.
Tuy yêu cầu khắt khe, tính tình lạnh lùng, nhưng năng lực của Phó Dữ Trì thì khỏi phải bàn, đối với mọi vấn đề anh đều có cách nhìn độc đáo riêng. Nhân viên dưới quyền vừa kính nể, lại vừa sợ anh.
Mọi người trở về bàn làm việc tiếp tục tăng ca, không một ai về sớm.
Trợ lý Tống Mạnh mang theo một đống đồ ăn khuya tới, gọi với mọi người: “Tới ăn chút gì đi, đây là do tổng giám đốc Phó đặt cho mọi người đấy. Dạo này ai cũng vất vả rồi, tổng giám đốc Phó nói chờ đến khi hệ thống bên Văn An được nâng cấp xong, sẽ phát thưởng cho tất cả mọi người.”
Mọi người xúm lại tranh nhau đồ ăn, vừa ăn vừa đùa giỡn.
“Tổng giám đốc Phó đúng là người tốt, tôi nguyện cống hiến cả đời cho Công Nghệ Kỹ Thuật Dữ Sơ!”
“Thôi đi ông tướng, tóc cũng rụng hết đến nơi rồi, cùng lắm là cống hiến đến ba mươi lăm.”
“Ông có thể im đi được không!”
...
Hạ Minh Châu vẫn ngồi tại chỗ làm việc, tập trung xử lý công việc của mình.
Tống Mạnh thấy chỉ có anh là chưa lấy đồ ăn, bèn chọn vài món đem tới: “Kỹ thuật Hạ, ăn chút đi?”
Hạ Minh Châu ngẩng đầu nhìn anh ấy, nhẹ nhàng từ chối: “Không cần đâu, cảm ơn. Tôi có mang theo cơm tối rồi.”
Tống Mạnh ngạc nhiên: “Mang cả cơm tối luôn rồi á, chẳng lẽ anh đã biết trước rằng hôm nay phải tăng ca à?”
Một cậu trai trẻ đầu đinh ngồi bên cạnh lập tức chen lời: “Là bạn gái của lão đại mang tới đó.”
Nói xong còn cười hề hề đầy ẩn ý.
Tống Mạnh cũng bật cười hiểu chuyện, cất phần đồ ăn lại: “Thế hai người cứ làm việc tiếp đi nhé, tôi qua chỗ tổng giám đốc Phó.”
Tống Mạnh gõ vài cái lên cửa văn phòng tổng giám đốc, bên trong liền có thanh âm truyền ra: “Vào đi.”
Người đàn ông sau bàn làm việc đang uống một ngụm cà phê, vẫn chăm chú xem bản kế hoạch, đôi mắt không rời khỏi trang giấy, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Đã đưa đồ ăn khuya đến chưa?”
“Đưa rồi ạ.” Tống Mạnh đáp. Anh dừng một chút, đưa phần ăn trong tay lên, “Tổng giám đốc Phó, đây là phần để dành cho anh.”
“Không cần.” Lời từ chối vừa lạnh lùng vừa dứt khoát.
Tống Mạnh đành cầm lại túi đồ ăn vừa đặt xuống. Hình như chợt nhớ ra điều gì, anh nói: “Tổng giám đốc Phó, có người bên triển lãm tranh Đồ Linh Tư muốn hẹn anh bàn chuyện tài trợ.”
Công Nghệ Kỹ Thuật Dữ Sơ đã bắt đầu tài trợ triển lãm Đồ Linh Tư từ ba năm trước, năm nào cũng là nhà tài trợ lớn nhất.
Tống Mạnh cũng không hiểu vì sao ông chủ lại tài trợ cho một sự kiện chẳng liên quan gì tới công ty, chỉ nghĩ chắc là sở thích cá nhân.
Phó Dữ Trì lại không mấy quan tâm đến chuyện đó, hờ hững đáp: “Không cần bàn nữa, mấy năm trước thế nào thì năm nay cứ vậy đi.”
Tống Mạnh nói: “Tổng giám đốc Phó, bên kia nói năm nay có mấy bức tranh chất lượng rất cao, hy vọng phía bên mình tài trợ thêm để làm truyền thông.”
Phó Dữ Trì có vẻ hơi mệt, anh dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, hàng mi dài như quạt xòe xuống, để lại một vùng tối xanh dưới bọng mắt.
Tài trợ thêm một hai triệu đối với anh mà nói thì chẳng đáng là bao, không cần phải tính toán.
Tống Mạnh mở điện thoại, đưa những bức tranh mà người phụ trách bên kia gửi qua cho Phó Dữ Trì xem.
... Trượt mấy tấm, dừng lại ở một bức tranh sơn dầu với tông màu ấm.
Trên tranh là một cánh đồng lúa mì vàng rực, cô gái mặc váy liền trắng ôm trong tay một bó lúa chín, đứng giữa đồng. Góc dưới bên phải có ký tên bằng một chữ cái C viết hoa theo kiểu chữ cách điệu.
Sự phối màu gần như hoàn hảo, hình ảnh nhân vật lại sinh động có hồn, quả thực là một tác phẩm tuyệt phẩm khó gặp.
Ngay cả một người ngoại đạo như Tống Mạnh cũng nhìn ra người vẽ có nền tảng rất vững, lại tràn đầy linh khí.
Phó Dữ Trì nhận lấy điện thoại mà Tống Mạnh đưa qua, chỉ hờ hững liếc mắt nhìn một cái.
Anh khẽ nheo mắt, sau đó đưa điện thoại lại cho Tống Mạnh: “Cậu đi sắp xếp đi.”
Tống Mạnh được anh gật đầu, lập tức định nhắn tin bàn chi tiết với người phụ trách triển lãm.
Anh còn chưa kịp quay người rời đi thì đã bị gọi lại.
“Chờ đã.”