Sắc mặt Lê Sơ vẫn bình tĩnh.
Tuy cô không rõ Trình Hi Vi đã tới từ khi nào, cũng chẳng biết đối phương đã nghe hay thấy được gì, nhưng cô tự tin rằng giữa mình và Phó Dữ Trì vẫn luôn giữ một khoảng cách rõ ràng, chưa từng vượt qua ranh giới.
Trong lòng cô ngay thẳng, cũng chẳng có gì phải sợ hãi.
Trình Hi Vi mang giày cao gót, sải bước đầy khí thế, nhanh chóng dừng lại trước mặt Lê Sơ.
"Nhà vệ sinh ở hướng này à?" Cô ấy không hề nhắc đến chuyện vừa rồi.
Lê Sơ hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ tự nhiên, trên môi nở một nụ cười nhạt: "Rẽ phải là tới."
Trình Hi Vi: "Cảm ơn."
Sau khi Trình Hi Vi rời đi, Từ Tử Cầm mới vỗ ngực thở phào một hơi: "May quá, suýt chút nữa thì bị cô ta nghe thấy rồi."
Lê Sơ an ủi: "Không sao đâu, đừng để trong lòng."
Chuyện giữa cô và Phó Dữ Trì, chỉ có Từ Tử Cầm là biết, năm đó, cũng chỉ có cô ấy dám đứng ra bênh vực cô.
Cô thật sự rất may mắn vì luôn có Từ Tử Cầm ở bên.
Tính cách của Từ Tử Cầm luôn sôi nổi, vô tư, đối xử chân thành với mọi người. Còn Lê Sơ lại có phần trầm lặng, làm việc hay giao tiếp đều nhẹ nhàng, mềm mỏng.
Tính cách của hai người khác biệt với nhau hoàn toàn, thế nhưng họ lại trở thành đôi bạn thân nhất của nhau.
Đó há chẳng phải là duyên số đã được định sẵn hay sao?
Mấy sợi tóc bên trán Từ Tử Cầm rơi lòa xòa xuống, Lê Sơ đưa bàn tay trắng nõn lên chỉnh lại cho cô bạn, dịu dàng nói: "Đi, mình vào phòng nghỉ."
Hai người bọn họ ở trong phòng nghỉ khoảng nửa tiếng, Lê Sơ đã nhận được tin nhắn từ trưởng bối.
Giục cô quay lại hội trường.
Cũng phải, tiệc đính hôn mà, cô là nhân vật chính, không có mặt sao được.
Không màng đến cơn đau ở gan bàn chân, Lê Sơ cắn răng chịu đựng quay lại sảnh tiệc.
Buổi tiệc đính hôn đã gần đến hồi kết, không ít người thân bạn bè đã bắt đầu ra về.
Lê Sơ đi tới bên cạnh Hạ Minh Châu, cùng anh tiễn khách.
"Chúng tôi xin phép về trước nhé, lần sau sẽ đến uống rượu cưới của hai người."
"Tôi còn có việc, đi trước đây, khỏi tiễn."
"Tôi cũng về đây."
……
Lê Sơ vẫn luôn giữ nụ cười trên môi, tiễn từng vị khách một:
"Đi đường cẩn thận nhé."
"Cảm ơn lời chúc của anh/chị."
……
Đến cuối cùng, gương mặt của cô cũng sắp cứng đờ vì cười quá nhiều.
Sau khi tiễn xong hết mọi người, Lê Sơ mới phát hiện ra rằng không thấy bóng dáng của Phó Dữ Trì đâu, trong sảnh tiệc cũng chẳng còn ai nữa, chắc hẳn là anh đã rời đi từ lâu.
Không còn người ngoài, Lê Sơ cũng thả lỏng hơn hẳn.
Một bàn tay ấm áp vòng qua eo cô, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô: "Mệt rồi à?"
Lê Sơ khẽ gật đầu.
Cô không ngờ một buổi tiệc đính hôn thôi mà lại mệt đến như vậy.
Không biết đến ngày tổ chức hôn lễ thì cô sẽ trụ nổi kiểu gì.
"Minh Châu, Sơ Sơ."
Nghe thấy tiếng gọi, Lê Sơ vội đứng thẳng người dậy, cũng nhanh chóng rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Hạ Minh Châu.
Người tới là ba mẹ của Hạ Minh Châu.
Da mặt của cô vốn mỏng, làm mấy chuyện tình cảm công khai thế này trước mặt bố mẹ thì lại càng thấy xấu hổ hơn.
Cho dù giữa cô và Hạ Minh Châu đã là mối quan hệ vợ chồng sắp cưới.
Lê Sơ ngoan ngoãn chào hỏi: "Chú, dì."
Ba mẹ Hạ vẫn luôn rất hài lòng với Lê Sơ, bây giờ hai người bọn họ đã thuận lợi đính hôn, trong lòng họ cũng mừng rỡ không thôi.
Mẹ Hạ nắm tay Lê Sơ, không nỡ buông, nhìn thế nào cũng thấy con dâu mình tốt: "Bây giờ thì cứ gọi thế đi đã, đợi đến con tốt nghiệp rồi tổ chức hôn lễ, lúc ấy đổi cách xưng hô cũng chưa muộn."
Lê Sơ nghe vậy, gương mặt lập tức đỏ bừng.
Gương mặt trắng trẻo như bị đánh một lớp má hồng đậm, ửng lên sắc đào phơn phớt.
Ba Hạ quay sang nói với Hạ Minh Châu: "Ba mẹ của Tiểu Sơ đã được sắp xếp về khách sạn nghỉ ngơi rồi, hai đứa cũng về nghỉ sớm đi."
Mẹ Hạ gật đầu tán thành: "Cả ngày nay đã mệt rồi, dì thấy Minh Châu cũng đã uống không ít rượu, hai đứa cũng nên về sớm nghỉ ngơi đi."
Lê Sơ lén quan sát Hạ Minh Châu, phát hiện cổ anh đã đỏ ửng, rõ ràng là men rượu đã dâng lên rồi.
Ngay cả cô uống nước nho thôi mà cũng đã bốn, năm ly, Hạ Minh Châu chắc chắn còn uống nhiều rượu vang hơn thế.
Lê Sơ cảm thấy hơi xót xa, như có kim châm khẽ đâm vào lòng.
Cô tự trách mình vì không thể san sẻ được với anh, thậm chí còn phải xin phép nghỉ một lát vì đau chân.
Lê Sơ cụp mắt xuống, nhìn đôi giày cao gót lấp lánh đính đầy đá dưới chân, đôi mắt cũng dần ươn ướt.
Lúc cổ tay bị một lực nhẹ nắm lấy, Lê Sơ mới nhận ra Hạ Minh Châu đã cầm lấy tay mình.
"Ba mẹ, chúng ta đi xuống thôi, con đưa ba mẹ lên xe xong thì sẽ đưa Tiểu Sơ về."
Lê Sơ gật đầu đồng ý. Trước đó vì không tiện rời đi, cô đã nhờ Từ Tử Cầm đưa ba mẹ mình về khách sạn. Giờ đã có thời gian, tất nhiên là phải ưu tiên người lớn trước rồi.
Làm sao mà bậc con cháu như họ lại về trước trưởng bối được.
Ba mẹ Hạ hiểu bọn họ hiếu thuận nên cũng không từ chối nữa.
Nhìn thấy ba mẹ đã lên xe, Lê Sơ nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Hạ Minh Châu cũng bắt gặp ánh mắt của cô, liền xoa nhẹ mái tóc suôn mượt của cô, mỉm cười: "Sao vậy?"
Lê Sơ khẽ lắc đầu: "Không sao, chỉ là cảm thấy hơi không chân thực lắm."
Gió tháng chín thổi tới mang theo chút se lạnh, Lê Sơ khẽ rùng mình.
Hạ Minh Châu nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho cô.
—
Chiếc taxi dừng lại trước cổng khu chung cư Đức Dương. ( app truyện TᎽT )
Khu dân cư này đã được xây dựng từ lâu, hai bên đường xuống cấp rõ rệt, có thể trông thấy bằng mắt thường.
Lê Sơ và Từ Tử Cầm sống ở đây.
Nơi này cách trường học không đến hai cây số, dù nhà có cũ kỹ nhưng khu vực xung quanh thì sầm uất, giá cả lại phải chăng.
Lê Sơ tháo dây an toàn trước ngực, vừa định mở cửa xuống xe thì giọng nói dịu dàng của Hạ Minh Châu đã vang lên bên tai: “Về tới nhà thì nhớ nhắn cho anh.”
“Vâng.” Lê Sơ khẽ cười.
Lúc nào Hạ Minh Châu cũng nói chuyện nhẹ nhàng như nước, khiến người ta có cảm giác như đang trôi giữa các tầng mây, mơ hồ mà không chân thật.
Lê Sơ xuống xe, cởi chiếc áo vest khoác trên người ra, đưa vào trong xe qua cửa sổ: “Minh Châu, anh mang áo về đi.”
Gió tháng Chín mang theo nét tiêu điều đầu thu, buổi tối lại có mưa, từng cơn gió thổi qua mang theo chút lạnh ẩm khiến người ta phải rùng mình.
Lê Sơ cố gắng chịu đựng cái lạnh, cô vẫn còn mặc chiếc váy dài màu rượu vang, phần vai và tay hoàn toàn phơi trong gió rét, lạnh đến mức làn da cũng run lên từng đợt.
“Mặc áo vào đi, ngoan.” Hạ Minh Châu rất ít khi nói với Lê Sơ bằng giọng điệu như vậy.
Anh vẫn luôn chiều theo Lê Sơ, chưa từng nặng lời, càng không dùng kiểu giọng điệu ra lệnh như thế này.
Trong ấn tượng của Lê Sơ, Hạ Minh Châu chưa từng giận cô, cũng chưa từng cãi vã.
Anh dịu dàng tựa như vầng trăng nơi chân trời.
Thấy ánh mắt đầy quan tâm của anh, Lê Sơ ngoan ngoãn khoác áo lên người.
Thân hình của Hạ Minh Châu vốn đã cao lớn, chiếc áo khoác khoác lên người cô càng khiến cô trông nhỏ nhắn, bị bao bọc đến kín mít.
“Vào nhà nhanh đi.” Vẻ yêu thương trong mắt người đàn ông ấy dường như sắp tràn ra ngoài.
Lê Sơ nhẹ nhàng gật đầu.
Cô luyến tiếc đứng nhìn cho đến khi chiếc xe của anh khuất bóng giữa màn đêm mới xoay người rời đi.
Cô chỉ mới bước được vài bước, bên tai đã vang lên một tiếng còi xe chói tai.
Lê Sơ giật bắn người, trái tim đập thình thịch.
Tiếng còi vẫn chưa dứt.
Trong đêm tối yên tĩnh, âm thanh ấy như kim châm xé rách lớp lụa, sắc bén và tàn nhẫn.
Lê Sơ cau mày, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Ánh đèn xe sáng rực chói lòa, khiến người ta không thể nhìn rõ.
Rất nhanh sau đó, ánh đèn mờ dần, chiếc xe cũng tắt máy.
Dưới ánh đèn đường lờ mờ, loáng thoáng hiện ra những đường nét bóng bẩy của chiếc xe, tuy không thể nhìn rõ, nhưng Lê Sơ vẫn nhận ra đây chắc hẳn là một chiếc xe đắt tiền.
Chung cư Đức Dương là khu dân cư cũ kỹ lâu năm, người qua lại đa phần là dân thường, rất hiếm khi thấy xe sang, huống hồ lại xuất hiện một cách khoa trương như thế này.
Tiếng còi xe quá mức chói tai, nhiều hộ dân đã mở cửa sổ mắng chửi ầm ĩ.
Lê Sơ đã quen với cảnh này.
Ban quản lý không can thiệp, người dân mắng vài câu cũng coi như hả giận.
Cửa xe mở ra, một đôi chân thon dài mặc quần âu bước ra, giày da bóng loáng đặt lên nền đất bẩn, người trong xe chau mày, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng.
Trong không khí lởn vởn mùi hôi ẩm mốc, khiến giữa đôi mày người đàn ông thấp thoáng vẻ khó chịu.
Anh siết tay đóng cửa xe một cách dứt khoát, sau đó dựa lưng vào cánh cửa xe, rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa.
Cảm giác bực bội trong lòng cũng vơi đi phần nào.
Giữa làn khói mịt mờ, anh dõi ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía trước.
Gần như ngay khi người đàn ông bước xuống xe, Lê Sơ đã nhận ra anh.
Dù không thấy rõ mặt, nhưng chỉ dựa vào dáng người và khí chất mạnh mẽ đó, cô liền biết đó là Phó Dữ Trì.
Nhưng, tại sao anh lại xuất hiện ở đây?
Lê Sơ vô thức lùi về sau một bước, gót giày cao gót trượt đi, cơ thể loạng choạng suýt chút nữa cũng ngã dúi dụi.
Một cơn sợ hãi dâng lên trong lòng, như bụi gai rậm rạp siết chặt quanh trái tim, từng chút một siết lại, như thể sắp đâm sâu vào tận da thịt.
Bóng dáng Phó Dữ Trì ẩn trong màn đêm, làn khói mỏng lượn lờ nơi đôi môi mỏng, ánh mắt sắc lạnh như rắn độc quét thẳng lên người cô, tựa như muốn nuốt chửng cô không chừa một mảnh.
“Lại đây.”
Âm thanh ấy tựa như tiếng gọi tử thần vọng lên từ địa ngục.
Lê Sơ không dám bước tới, nỗi sợ hãi trong lòng càng lúc càng dữ dội hơn.
Cô thậm chí muốn bất chấp tất cả mà bỏ chạy về nhà, đem mọi thứ ngăn lại phía sau cánh cửa.
Nhất là người đàn ông trước mắt này.
Làn khói lượn lờ che mờ đi những đường nét lạnh lùng trên gương mặt anh, dưới bóng đêm, khiến người ta càng không thể nhìn rõ.
Trái tim cô như lỡ mất một nhịp, chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp dịu dàng của người đàn ông gọi tên cô—
“Lê Sơ.”
Từ trước đến nay anh chỉ gọi cô là Lê Sơ.
Trước kia, mỗi lần nghe anh gọi tên mình, trong lòng cô chỉ ngập tràn ngọt ngào. Nhưng giờ đây, khi cái tên của mình thoát ra từ miệng anh lại tựa như từng mũi băng đâm thẳng vào tim, lạnh buốt đến thấu xương.
Giọng nói của anh trầm khàn, có lẽ do khói thuốc khiến cổ họng anh trở nên khàn đặc.
Thấy cô không làm theo lời mình, đáy mắt anh ánh lên một tia mất kiên nhẫn.
Điếu thuốc rơi khỏi tay anh, từng đốm lửa nhỏ tóe ra như pháo hoa nho nhỏ.
Mũi giày da đắt tiền đạp lên tàn thuốc, khi anh nhấc chân lên, đốm lửa đã hoàn toàn lụi tắt.
Trò chơi cũng nên đến hồi kết rồi.
Anh cũng chẳng muốn lãng phí thời gian nữa.
“Em tự đến, hay là để tôi qua?”
Lê Sơ nghe rõ được sự uy hiếp trong câu nói ấy.
Nhưng cô thật sự không hiểu, rốt cuộc Phó Dữ Trì muốn gì.
Giữa cô và anh đã cắt đứt sạch sẽ, suốt ba năm qua chưa từng liên lạc hay quấy rầy lẫn nhau. Dù có điều gì cần nói, cũng không nên là lúc này, sau ba năm trời im lặng.
Lê Sơ khẽ siết chặt chiếc áo vest trên người, quấn kín lấy bản thân, trong mắt ánh lên sự cảnh giác đối với người đàn ông trước mặt: “Tổng giám đốc Phó, anh làm vậy có phần không thích hợp, tôi là vị hôn thê của cấp dưới...”
Lê Sơ còn chưa nói xong.
Phó Dữ Trì đạp lên ánh trăng mà bước tới, còn cô thì chỉ có thể đứng yên tại chỗ.
Khí thế lạnh lùng sắc bén của anh sớm đã áp chế cô, đến mức cô không thể nào nhúc nhích được.
Rất nhanh, ngón tay lạnh buốt của anh đã nâng cằm cô lên, Phó Dữ Trì cười như không cười, chăm chú nhìn cô, giọng điệu hiểm độc như tẩm thuốc độc: “Lê Sơ, em đúng là giỏi thật đấy.”