Họ từng có một đoạn tình cảm ngắn ngủi thời đại học, đã cách đây hai ba năm. Mối tình thuở ngây ngô thuần khiết ấy sớm đã trôi theo năm tháng, chẳng còn cái cảm giác rung động mỗi khi chạm mắt như thuở ban đầu.

Gặp lại nhau trong tiệc đính hôn, ngoài kinh ngạc ra, trong lòng Lê Sơ không dấy lên bất kỳ gợn sóng nào.

Cô biết, người đàn ông kia cũng đã nhận ra cô.

Mỗi khi anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm ấy vẫn luôn như thế, chưa từng thay đổi, đến mức ngày họ chia tay, Lê Sơ vẫn còn tự hỏi: rốt cuộc anh ấy có từng yêu cô hay không?

Chuyện đã qua, cô cũng chẳng muốn nhắc lại nữa.

Khi Phó Dữ Trì dừng lại trước mặt cô, Lê Sơ ngẩng đầu nhìn, đôi mắt cong cong, khoé môi nở một nụ cười xa cách: “Cảm ơn tổng giám đốc Phó đã quan tâm tới Minh Châu.”

Lê Sơ vốn đã xinh đẹp rực rỡ, mỗi khi cười lên, ánh mắt của cô lại như mang theo tình ý, quyến rũ động lòng người.

Cô không muốn để lộ chuyện xưa, giữa cô và Phó Dữ Trì, tốt nhất là cứ xem nhau như hai người xa lạ.

Như vậy, với cả hai đều tốt.

Hiện tại, cô là vị hôn thê của Hạ Minh Châu. Còn anh, là cấp trên của Hạ Minh Châu.

Lẽ ra hai người họ nên là hai đường thẳng song song vĩnh viễn không giao nhau, nếu không có sự trùng hợp bất ngờ này, có lẽ họ cũng sẽ chẳng bao giờ gặp lại.

Phó Dữ Trì cởi chiếc áo khoác dạ đen trên người, lập tức có người bước đến nhận lấy. Bên trong là bộ vest đặt may theo mùa xuân của nhà L, một bộ thôi cũng có giá tới bảy con số.

Khí thế của anh quá đỗi áp đảo, vừa xuất hiện đã lập tức che mờ hết thảy tất cả những người đàn ông khác bên trong hội trường.

Sảnh tiệc vốn ồn ào náo nhiệt, từ giây phút anh bước vào liền trở nên im phăng phắc, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng bước chân vọng lại từ hành lang.

Phó Dữ Trì nhận lấy ly rượu vang mà Hạ Minh Châu đưa, ánh mắt càng thêm trầm lắng, đôi môi khẽ nhếch lên một tia ý cười khó đoán. Anh nâng ly rượu, hướng về phía Lê Sơ.

Tim Lê Sơ khẽ run leen, ly rượu trên tay cũng lắc nhẹ theo.

Cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh trên gương mặt.

Đã ba năm rồi cô và Phó Dữ Trì không gặp nhau, giữa họ cũng chẳng còn chút tình cảm nào. Phó Dữ Trì là kiểu người lạnh lùng vô tình, hành xử tùy ý, chưa từng xem trọng tình cảm.

Cô nghĩ, có lẽ Phó Dữ Trì sẽ không nhắc tới chuyện quá khứ.

Thế nhưng trong lòng cô lại dâng lên một nỗi sợ mơ hồ.

Phó Dữ Trì không nói gì, Lê Sơ vô tình ngẩng đầu nhìn lên thì thấy anh đang mỉm cười, ánh mắt mơ hồ tối tăm, chăm chú nhìn cô như đang rình rập con mồi.

Ánh mắt ấy tựa như kim châm đâm vào sau lưng, châm đến mức Lê Sơ cũng cảm thấy không thoải mái.

“Tổng giám đốc Phó, cảm ơn anh đã nể mặt đến tham dự lễ đính hôn của tôi và Tiểu Sơ, ly này tôi xin kính anh.” Giọng nói của Hạ Minh Châu vẫn luôn ôn hòa như gió xuân, khiến người nghe cảm thấy dễ chịu.

Ly rượu rất nhanh đã cạn.

Phó Dữ Trì xoay nhẹ ly rượu trong tay, mùi vị rượu vang rẻ tiền chát đắng khiến anh không có ý định đưa lên miệng.

Ở đây, anh nắm quyền lực tuyệt đối trong tay, chẳng ai dám ép anh uống rượu cả.

Hạ Minh Châu đã nâng ly kính anh, vậy mà anh lại không uống, chẳng khác nào đánh thẳng vào mặt Hạ Minh Châu cả, bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo.

Lê Sơ cũng nhận ra vẻ lúng túng của Hạ Minh Châu.

Anh là vị hôn phu của cô, là người chồng sắp cưới của cô. Giữa vợ chồng, vốn chính là có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. Hôm nay Hạ Minh Châu mất mặt, cô cũng chẳng dễ chịu chút nào.

Lê Sơ khẽ nâng ly rượu trong tay: “Tổng giám đốc Phó, tôi cũng kính anh một ly.”

Lời vừa dứt, cô đưa ly rượu lên môi, khẽ nhấp một ngụm.

Tuy trong ly chỉ là nước nho, nhưng cô cũng không định uống cạn.

Chỉ cần làm theo đúng phép tắc là được.

Phó Dữ Trì sẽ hiểu.

Bởi vì anh là người thông minh.

“Chúc mừng.” Đôi môi mỏng của Phó Dữ Trì khẽ nhúc nhích, anh hờ hững thốt ra hai chữ.

Chỉ là gương mặt lạnh lùng kia lại chẳng hề mang dáng vẻ đến để chúc mừng.

Phó Dữ Trì nhấp một ngụm rượu, xem như cho họ chút thể diện.

Bầu không khí lúng túng trong sảnh tiệc cũng dịu đi phần nào.

Hạ Minh Châu đã sớm sắp xếp chỗ ngồi cho Phó Dữ Trì. Anh là cấp trên, là khách quý, tất nhiên phải ngồi ở bàn chính: “Tổng giám đốc Phó, chỗ ngồi của anh ở bên kia.”

“Không cần, tôi ngồi đây.” Anh nhấc chân bước tới, ngồi vào chỗ trống bên trái của Trình Hi Vi.

Xưa nay Phó Dữ Trì vẫn luôn độc đoán, đã nói ra thì sẽ không có ai thay đổi được.

Hạ Minh Châu cũng không cố chấp thêm.

Dạo gần đây công việc của Công Ty Công Nghệ Kỹ Thuật Dữ Sơ vô cùng bận rộn, việc tổng giám đốc Phó chịu dành thời gian đến dự lễ đính hôn của anh đã là cho anh thể diện lắm rồi.

Phó Dữ Trì là người có ơn nâng đỡ anh, ân tình ấy, anh vẫn luôn khắc ghi trong lòng.

Vẫn còn nhiều người thân bạn bè cần mời rượu, anh và Lê Sơ cũng không thể nấn ná ở đây quá lâu, Hạ Minh Châu mỉm cười xin phép: “Mọi người cứ tự nhiên, tôi sẽ quay lại sau.”

Nói xong, anh ôm eo Lê Sơ đi về phía bàn kế tiếp.

Lê Sơ quay người, rõ ràng cảm nhận được có một ánh mắt sắc bén đang dán chặt lên lưng mình.

Cô gần như chắc chắn, đó là ánh mắt của Phó Dữ Trì.

Một luồng hàn khí dâng lên trong lòng, cơ thể cũng không nhịn được mà khẽ run rẩy.

Hạ Minh Châu nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường của cô: “Sao vậy? Em thấy lạnh à?”

Lê Sơ mỉm cười nhẹ, khẽ lắc đầu: “Không sao đâu.”

Hạ Minh Châu biết tính cô vốn kiên cường, chuyện gì cũng giấu trong lòng, chẳng bao giờ chịu phiền anh.

Anh thương cô, nhưng cũng bất đắc dĩ.

Anh cởi áo khoác vest, khoác lên vai cô.

Hơi ấm còn sót lại trên áo dần truyền đến làn da lạnh buốt của Lê Sơ, khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Dù vậy, cô cũng không ngạc nhiên với sự ân cần của Hạ Minh Châu, bởi vì cô biết anh vốn vẫn luôn như vậy.

Anh và Phó Dữ Trì là hai người hoàn toàn khác biệt.

Đi theo bên cạnh Hạ Minh Châu, sau khi kính rượu hết một vòng, gan bàn chân của Lê Sơ đã bắt đầu ê ẩm.

Cô vốn ít khi mang giày cao gót, vì buổi lễ hôm nay, cô mới đặc biệt mang đôi này, nghĩ rằng chỉ vài tiếng là xong, cố gắng chịu đựng là được.

Nhưng mà cô đã đánh giá cao bản thân.

Mới chỉ đi một vòng thôi mà chân cô đã mỏi đến mức không chịu nổi rồi.

May mà lúc này khách khứa đều đã bắt đầu trò chuyện, chẳng ai để ý đến người cô dâu là cô nữa.

Lê Sơ nhẹ kéo tay áo Hạ Minh Châu, nói khẽ: “Minh Châu, em muốn đi đến phòng hóa trang một lát.”

“Sao thế?” Hạ Minh Châu nhìn cô đầy lo lắng.

Lê Sơ khẽ cười: “Không sao đâu, em chỉ muốn nghỉ ngơi một chút.”

Cô không nói cho Hạ Minh Châu biết rằng gan bàn chân mình đã đau nhức đến mức không chịu nổi nữa rồi.

Bên trong sảnh tiệc không thể thiếu được sự có mặt của Hạ Minh Châu, họ hàng bạn bè đều cần anh phải tiếp đãi chu toàn.

Cô lo rằng nếu mình nói thật với Hạ Minh Châu, anh sẽ bỏ lại mọi thứ để đi cùng cô đến phòng hóa trang, nếu thật sự như vậy, người ngoài sẽ chỉ nghĩ họ không hiểu lễ nghi.

Hạ Minh Châu không cố chấp, chỉ dặn dò Lê Sơ nghỉ ngơi cho tốt rồi bị người khác kéo đi uống rượu.

_____

Vừa bước ra khỏi sảnh tiệc, một luồng khí lạnh liền phả thẳng vào mặt.

Cô vẫn còn khoác áo vest của Hạ Minh Châu, nhưng dù vậy cô vẫn không khỏi rùng mình một cái.

Sảnh tiệc bật máy sưởi ấm, đột ngột bước ra ngoài, làn da tiếp xúc với không khí lạnh ẩm ướt khiến cơ thể sinh ra phản ứng tức thì.

Lê Sơ siết chặt lấy chiếc áo khoác trên người, bước chân cũng nhanh hơn, đi về phía phòng hóa trang.

Phòng hóa trang không quá xa, đi qua khúc ngoặt chỗ nhà vệ sinh là tới.

Khi quay người lại, suýt chút nữa thì cô đã đụng phải người ta.

Lê Sơ vội vàng giữ vững bước chân, cô đang mang giày cao gót, muốn giữ thăng bằng cũng không phải chuyện dễ dàng.

Lê Sơ chống tay vào tường thì mới miễn cưỡng đứng vững lại được.

Hơi nhấc cằm lên, đưa mắt nhìn về phía người kia, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ ngỡ ngàng nhưng trong lòng lại hoàn toàn bình tĩnh, không có chút dao động nào.

“Tổng giám đốc Phó.” Cô nhàn nhạt cất lời chào.

Cô nghiêng người, nhường lối đi.

Dù sao Phó Dữ Trì cũng là cấp trên của Hạ Minh Châu, cô không thể để anh ấy phải vòng qua mình mà đi.

Cô đứng nghiêng người rất lâu, nhưng mãi mà vẫn không thấy người đàn ông kia có động tĩnh gì.

Ngẩng đầu lên nhìn, vô tình lại chạm phải ánh mắt sâu thăm thẳm của người kia, ánh nhìn ấy như một mặt hồ sâu không thấy đáy, gợn lên những tia sóng mờ mịt.

Lê Sơ vội tránh đi ánh mắt đó, lên tiếng nhắc nhở: “Tổng giám đốc Phó, anh không vào à?”

“Gặp được người quen, muốn nói chuyện một chút.” Giọng nói của Phó Dữ Trì trầm thấp, không mang theo chút cảm xúc nào.

“Vậy tôi không làm phiền tổng giám đốc Phó nữa.” Nói xong, Lê Sơ xách váy, vòng qua phía bên phải của Phó Dữ Trì.

Khi hai người lướt qua nhau, cô nghe thấy tiếng người đàn ông vang lên sau lưng.

“Lê Sơ, không muốn nói chuyện sao?”

Lê Sơ dừng bước, quay đầu lại nhìn Phó Dữ Trì, đôi môi đỏ hơi hé mở, hơi thở nhè nhẹ phả ra. ( app truyện T Y T )

Phó Dữ Trì vận trên mình một bộ âu phục đặt may cao cấp, khiến gương mặt góc cạnh của anh càng thêm sắc sảo. Nốt ruồi lệ ngay dưới đuôi mắt trái như một cái điểm xuyết hoàn hảo, khiến khí chất của anh càng thêm quý phái.

Anh khẽ mỉm cười, hờ hững nghịch chiếc đồng hồ cao cấp trên cổ tay phải.

Anh như đang chơi một ván cờ mà anh là người cầm trịch, còn cô chỉ là con tốt mặc người thao túng.

Lê Sơ không muốn rơi vào cái bẫy ấy của anh: “Tổng giám đốc Phó, chúng ta... từng quen sao? Hay là, anh đã từng gặp tôi ở đâu rồi?”

Cô đã nói đến nước này rồi, cũng đủ để phân rõ giới hạn giữa hai người bọn họ.

Chỗ này là lối vào nhà vệ sinh, không biết chừng lúc nào sẽ có người đi ra.

Cô không muốn để ai phát hiện giữa mình và Phó Dữ Trì có liên quan gì tới nhau cả.

Trong mắt Phó Dữ Trì thoáng qua một tia lạnh lùng, anh cong môi, nụ cười không chạm tới đáy mắt, từng cử chỉ đều mang vẻ tùy ý: “Cũng có lẽ.”

Ánh mắt u ám rơi lên người Lê Sơ, như một sợi dây vô hình quấn chặt lấy cô, giam cầm cô, khiến cô không thể nào động đậy.

Anh hơi nghiêng người, áp sát lại gần cô, đôi môi mỏng khẽ động: “Lê Sơ.”

Tên của cô thoát ra từ miệng của người đàn ông như một lời nguyền, khiến tim của Lê Sơ cũng run lên một nhịp.

Lê Sơ lập tức thu hồi mọi cảm xúc, bình tĩnh đáp lời: “Có lẽ tổng giám đốc Phó nhận nhầm người rồi, tôi chưa từng gặp qua ngài.”

Phó Dữ Trì là một người tàn nhẫn, bất cận nhân tình, trong thời gian ngắn ngủi yêu đương với anh, Lê Sơ chưa bao giờ nhìn thấu con người anh.

Giờ nghĩ lại về đủ loại dấu hiệu khi trước, điều ấy chỉ khiến lòng cô càng thêm sợ hãi.

Cô biết mình không phải đối thủ của anh, vì vậy rời xa Phó Dữ Trì là kết cục tốt nhất dành cho cô.

Lê Sơ lùi một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người bọn họ.

Cô vừa định tìm cớ rời đi, sau lưng liền vang lên tiếng gọi quen thuộc của Từ Tử Cầm.

“Sơ Sơ, cậu ở đây à? Tớ tìm khắp bên trong mà không thấy cậu đâu cả.”

Từ Tử Cầm nhìn thấy bóng dáng bạn thân, liền vui mừng bước nhanh tới, nhưng vừa nhìn sang liền nhận ra bên cạnh Lê Sơ còn có một người đàn ông.

Bóng dáng ấy, nhìn thế nào cũng giống hệt Phó Dữ Trì.

Cô bước lại gần Lê Sơ, người đàn ông kia cũng tiến lên một bước, lúc này Từ Tử Cầm mới nhìn thấy rõ khuôn mặt anh.

Gương mặt anh tuấn lạnh lùng, bên dưới khóe mắt là một nốt ruồi lệ gãi đúng chỗ ngứa, dù có hóa thành tro thì cô cũng chẳng thể nào quên nổi gương mặt này.

Chính là tên khốn Phó Dữ Trì kia!

Từ Tử Cầm tăng tốc đi đến bên cạnh Lê Sơ, nhíu chặt mày, giọng nói tràn đầy tức giận: “Anh ta lại nói gì với cậu đấy!”

“Hồi đó là anh ta...”

“Tử Cầm.”

Lê Sơ gọi tên cô bạn, đúng lúc đó Từ Tử Cầm cũng nuốt những lời mà mình muốn nói lại.

Ánh mắt của cô rơi vào người phụ nữ mặc váy vest trắng cách đó không xa.

Chiếc váy được thiết kế tối giản, mạnh mẽ nhưng lại cực kỳ tôn dáng, khiến vóc dáng cao ráo của cô ấy càng thêm nổi bật.

“Cô Trình.” Lê Sơ gật đầu với Trình Hi Vi, lịch sự chào hỏi.

________

Tác giả có lời muốn nói:

Tên chó Phó thật sự là một thằng khốn, bạn học Tử Cầm không phải chỉ tiện miệng nói thôi đâu, sau này sẽ còn khốn hơn nữa cơ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play