Kiều Vãn Nhan níu lấy cánh tay nàng ta: “Đúng vậy tỷ tỷ, cây trâm đó là chiếc đẹp nhất trong mớ trang sức muội chọn được hôm ấy. Bình thường tỷ tỷ ăn mặc giản dị quá, phải trang điểm thật xinh đẹp thì tỷ phu tương lai mới càng động lòng nha.”
Khoé môi Kiều Vãn Nhan nhếch lên, tựa như nắng ấm ngày xuân xua tan mọi âm u trên thế gian, thuần khiết tốt đẹp không tưởng tượng nổi.
Dáng vẻ ấy, đâu còn bộ dạng độc ác cay nghiệt chứ?
Rõ ràng là một đóa sơn trà ngây thơ trong sáng thuần khiết nhất.
Gò má Kiều Ý Hoan tức thì nóng ran: “Tỷ phu nào, muội muội đừng nói bậy.”
Tiêu Oánh trừng mắt nhìn nàng, hôm qua còn kiêu căng tát mình, hôm nay đã ra vẻ muội muội ngoan ngoãn, chẳng phải là để gây ấn tượng tốt trước mặt Thái tử sao?
Hạc Tri Vũ nhìn thoáng qua vẻ chán ghét không kìm nén được của Tiêu Oánh, lặng lẽ rời mắt.
“Hai tỷ muội nàng từ từ trò chuyện, ta qua điện Chiêu Hoa một chuyến.”
Mấy người vội vàng hành lễ.
Hạc Tri Vũ đi đến ngã rẽ thì không đi qua cửa tròn, mà dừng lại sau một hòn non bộ khuất tầm mắt.
Cành khô rậm rạp che khuất, từ bên ngoài nhìn vào không thể thấy nơi đây có hai người đang đứng. Ngược lại, từ phía sau hòn non bộ, lại thấy rõ ràng động tĩnh bên hồ Trúc Dịch.
“Điện hạ, không phải chúng ta đến điện Chiêu Hoa Điện sao? Chắc Cảnh Vương sắp đến rồi.”
Đôi mắt Hạc Tri Vũ nhìn chăm chú về phía hồ Trúc Dịch: “Ý Hoan tính tình nhu mì lương thiện, không nỡ đánh phạt người bên cạnh, Tiêu Oánh là nha hoàn mà vô lễ, đúng là không có phép tắc. Nhưng Nhị tiểu thư Kiều gia có thật sự tỷ muội tình thâm với Ý Hoan không, ta không chắc.”
Rốt cuộc là Kiều Vãn Nhan đang giả vờ thân thiết với Ý Hoan trước mặt mình, hay là thật sự đối xử chân thành, ở đây nhìn là biết.
Không có người ngoài, sẽ không ai còn đeo mặt nạ giả tạo nữa.
Tuy không nghe được họ nói chuyện, nhưng vẻ ngoài và cử chỉ vẫn có thể phán đoán được phần nào.
Tử Diên ghé vào tai Kiều Vãn Nhan nói nhỏ vài câu, sau đó thấy nàng đi đến trước mặt Kiều Ý Hoan, má đào cười duyên nắm lấy hai tay Kiều Ý Hoan.
Kiều Ý Hoan thấy nàng thân mật như vậy, thậm chí vẻ mặt còn mang theo chút ý lấy lòng mình thì không khỏi bất ngờ.
Nếu Vãn Nhan thật sự muốn giảng hoà với mình, nàng ta cũng bằng lòng bỏ qua hiềm khích trước kia mà đối xử tử tế với nàng.
Nhưng tiền đề là nàng đừng giành Thái tử điện hạ với mình.
“Tỷ tỷ biết rõ tấm gấm Thục đó, cớ sao lại nói dối?”
Kiều Ý Hoan khẽ nhíu mày, nàng cười mà chất vấn mình, khiến nàng ta bất giác lạnh sống lưng.
“Muội muội hiểu lầm rồi, ta thật sự không biết tấm gấm Thục đó.”
Kiều Vãn Nhan khẽ “chậc” hai tiếng, nụ cười nơi khóe môi vẫn cong lên, ngọt ngào động lòng người.
Nàng nũng nịu nói: “Nói dối.”
Kiều Ý Hoan lo lắng, nghe giọng điệu này của nàng khiến mình cũng cảm thấy có lỗi với nàng, không nhịn được muốn thuận theo ý nàng mà dỗ dành. Nếu điện hạ thấy nàng như vậy, thật sự sẽ không thích nàng sao?
Kiều Vãn Nhan khẽ nghiêng đầu cười, giọng nói mềm mại ngọt ngào: “Tỷ tỷ, muội không phải người tốt, nhưng tỷ tỷ cũng chưa chắc đã hiền lành đâu.”
Là người, ai cũng có mặt ích kỷ.
Tiêu Oánh đột ngột đẩy nàng ra, trợn mắt phòng bị nói: “Nhị tiểu thư, ngươi đừng quá đáng! Tiểu thư nhà ta lương thiện tốt bụng, không phải hạng người như ngươi!”
Kiều Vãn Nhan không hề tức giận như họ tưởng tượng, chỉ ôm ngực, vẻ mặt kinh ngạc tổn thương nhìn họ.
“Tiêu Oánh, bao năm nay ngươi đều dùng bộ dạng đanh đá này để bảo vệ tỷ tỷ phải không? Nhưng chắc ngươi đã quên, khế ước bán thân của ngươi đang ở trong tay mẫu thân ta. Chỉ cần ta muốn, có thể bán ngươi đi. Đến lúc đó, tỷ tỷ sẽ không còn ai bảo vệ nữa đâu.”
Tiêu Oánh nắm chặt hai tay, nhìn nàng chằm chằm, tức đến độ hô hấp cũng không đều.
Trong thoại bản, dù Tiêu Oánh và Kiều Ý Hoan bằng tuổi, nhưng những việc Tiêu Oánh làm lại giống như mẹ của Kiều Ý Hoan, chăm sóc bảo vệ chu đáo.
Trung thành như vậy, sao có thể chịu đựng được sự uy hiếp của mình chứ?
Kiều Vãn Nhan từ từ thêm dầu vào lửa: “Tỷ tỷ muốn gả cho Thái tử, nhưng ta cũng muốn ngôi vị Thái tử phi. Kẻ nào cản đường của ta, ta sẽ tuyệt đường sống của kẻ đó.”
“Đồ nữ nhân độc ác!” Tiêu Oánh nổi giận đùng đùng, lửa giận trong lòng đột nhiên bùng lên, đầu óc mụ mị, trong lúc kích động đã đẩy Kiều Vãn Nhan đang đứng bên hồ Trúc Dịch xuống nước.
“A!” Kiều Vãn Nhan hét lên, tay lại tóm đúng tay Tiêu Oánh, hai người cùng rơi xuống hồ.
“Tiêu Oánh!” Kiều Ý Hoan không ngờ sự việc lại đột nhiên biến thành thế này, đứng bên hồ lòng như lửa đốt: “Tiêu Oánh, Tiêu Oánh!”
Tiêu Oánh vùng vẫy loạn xạ bên hồ, Kiều Ý Hoan quỳ bên bờ đưa tay ra kéo ả. Nhưng may mà Tiêu Oánh cách bờ không xa, bị nàng ta dùng hết sức kéo lại được.
Nhưng mặt hồ đã không còn bóng dáng Kiều Vãn Nhan nữa.
Tử Diên liếc Kiều Ý Hoan, ngay sau đó cũng gào lớn: “Không hay rồi, tiểu thư nhà ta bị người ta đẩy xuống nước rồi, mau tới đây!”
Nước hồ mùa đông lạnh căm căm, Tiêu Oánh ướt như chuột lột, run lẩy bẩy ôm chặt lấy mình.
Vừa sợ vì suýt chết đuối, vừa sợ vì mình đã kích động đẩy Nhị tiểu thư xuống nước.
Nếu Nhị tiểu thư cứ thế chết đi, lão gia phu nhân nhất định sẽ trách tội Đại tiểu thư.
Nhưng, nhưng nếu Nhị tiểu thư chết rồi, sẽ không còn ai bắt nạt Đại tiểu thư nữa.
Lúc này nội tâm Tiêu Oánh vô cùng mâu thuẫn, căng thẳng run rẩy nhìn mặt hồ, thầm mong không có ai trồi lên, lại mong nàng sống sót nổi lên mặt nước.
Kiều Ý Hoan quỳ trên đất ôm Tiêu Oánh, lại cảm thấy một bóng đen bao trùm lấy mình. Ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Thái tử.
“Điện hạ?”
Hạc Tri Vũ nhìn mặt hồ phẳng lặng như gương không một gợn sóng, đôi mắt sâu thẳm khẽ nheo lại.
Kiều Ý Hoan lo lắng nói: “Điện hạ, mau bảo Kinh Nguyên đi cứu Vãn Nhan đi, Vãn Nhan vẫn còn ở dưới nước!”
Kinh Nguyên nhìn chủ tử nhà mình, dường như đang chờ lệnh.
“Phụt.”
Hạc Tri Vũ cởi áo choàng lông cáo, nhảy ùm xuống nước.
“Điện hạ!!!” Kiều Ý Hoan sững sờ tại chỗ, không thể tin vào cảnh tượng mình nhìn thấy.
Tử Diên bồn chồn lo lắng như muốn khóc, nhưng trong lòng lại muốn cười, không thể khóc nổi.
Lũ ngốc này, tiểu thư nhà nàng ấy biết bơi đó, hồi còn ở Ung Châu đã học theo biểu tiểu thư rồi!
Trước khi Kiều Vãn Nhan xuống nước đã nín một hơi, trèo thẳng lên bờ đối với nàng dễ như trở bàn tay. Nhưng nàng không làm vậy, mặc cho mình chìm xuống đáy hồ, nhìn mặt hồ bị ánh nắng khúc xạ thành những tia sáng đẹp đến lạ kỳ.
Khoảnh khắc vừa xuống nước lạnh buốt thấu xương, nhưng sau khi hoàn toàn chìm trong nước, lại không cảm thấy lạnh như vậy nữa.
Dòng nước dịu dàng bao bọc lấy nàng, mái tóc đen váy dài tung bay phiêu dật, tựa như hòa làm một với nước, trở thành phong cảnh tuyệt trần mà Hạc Tri Vũ nhìn thấy khi nhảy xuống hồ.
Kiều Vãn Nhan khép hờ mắt, đưa tay ra như muốn níu lấy cọng rơm cứu mạng. Giây tiếp theo, những bọt khí từ miệng nàng bay lên từng chuỗi, đôi mắt đào hoa lộng lẫy khép lại, rơi xuống đáy hồ.
Tim Hạc Tri Vũ thắt lại, nhanh chóng lặn xuống.