Những ngày lạnh giá cuối đông, gió bấc gào thét thổi bay lớp tuyết đọng trên mái nhà. Ánh nắng xuyên qua tầng mây chiếu rọi xuống mặt đất, nhưng lại không cảm nhận được chút hơi ấm nào, lạnh đến cắt da cắt thịt.

Tiếng lạo xạo đạp tuyết vang lên, một nha hoàn bưng bát thuốc tiến vào Vĩnh Ninh Các.

Khác với cái lạnh cắt da cắt thịt ngoài trời, bên trong Vĩnh Ninh Các lại ấm áp như xuân.

Than củi trong lò sưởi tỏa ra hơi nóng hừng hực, trên chiếc sập mềm bên cạnh đặt gối dựa dày dặn êm ái, một nữ tử tuổi đôi mươi cầm thoại bản, nửa nằm nửa tựa nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nàng chỉ vận một chiếc váy lụa mỏng màu phù quang, mái tóc dài óng ả buông xõa, tựa như dải lụa đen huyền.

Lông mày cong thanh tú, dung mạo xinh đẹp mỹ lệ tựa như tiên nữ bước ra từ trong tranh, chỉ có thể ngắm từ xa mà không thể lại gần khinh nhờn.

Nha hoàn cẩn thận đặt bát thuốc lên bàn, nhưng vẫn không tránh khỏi phát ra tiếng động nhỏ.

Nữ tử trên sập mềm từ từ hé mắt, hàng mi dài cong vút đổ bóng mờ trên gương mặt trắng nõn.

Nha hoàn thấy vậy thì quỳ “bịch” xuống đất, giọng run rẩy: “Tiểu thư tha tội, nô tỳ biết lỗi, nô tỳ biết lỗi.”

Kiều Vãn Nhan khẽ cau mày, nha hoàn Tử Diên bên cạnh bước lên: “Đồ không có mắt, dám làm phiền tiểu thư nghỉ trưa, xem hôm nay ta có đánh chết ngươi không!”

Tử Diên nắm lấy cổ áo tiểu nha hoàn, giơ tay định tát, nhưng khi bàn tay sắp chạm vào mặt thị nữ kia, giọng nói trong trẻo dễ nghe như tiếng suối bỗng vang lên từ phía sau.

“Ồn ào quá, đau cả đầu, cho nó ra ngoài đi.” Kiều Vãn Nhan day day thái dương, mắt đẹp khép hờ, tâm trạng không được tốt cho lắm.

Tiết trời mùa đông thực sự quá lạnh, nửa tháng trước đến phủ Thái sư dự tiệc, trở về thì bị cảm lạnh.

Cả ngày chỉ ở trong phòng ngủ dưỡng bệnh, buồn chán không chịu nổi bèn sai Tử Diên đi mua vài cuốn thoại bản về giết thời gian. Ai ngờ tiện tay lấy một cuốn lại là bản độc nhất, nội dung bên trên còn trùng khớp với bản thân và những người xung quanh.

Trong thoại bản, nàng là ái nữ được yêu chiều nhất trong nhà, tài sắc vẹn toàn, đứng đầu các quý nữ kinh thành. Thanh mai trúc mã là con trai của một sủng phi, người từng được xem là có triển vọng kế vị ngôi Thái tử nhất. Dù sau này không ngồi được lên vị trí quốc mẫu thì cũng sẽ là vương phi cực kỳ tôn quý.

Nhưng thật trớ trêu, nàng là một nữ phụ độc ác ruồng bỏ thanh mai trúc mã, tham quyền thế, ham hư vinh. Ý nghĩa sự tồn tại của nàng chính là để làm nền cho nữ chính, tức là trưởng tỷ của nàng, Kiều Ý Hoan.

Thanh mai trúc mã Hạc Nghiễn Lễ sa cơ lỡ vận nên bị nàng nhẫn tâm ruồng bỏ, giẫm đạp dưới bùn đất, sỉ nhục không thương tiếc, chỉ vì tức giận công sức bỏ ra bao năm cuối cùng lại thành công dã tràng.

Về sau lại đặt tâm tư lên người Nhị hoàng tử vừa được lập làm Thái tử, chỉ tiếc là Thái tử lại thích trưởng tỷ Kiều Ý Hoan của nàng.

Châm ngòi ly gián, hạ độc trưởng tỷ, tội ác tày trời, vì để có được quyền thế địa vị mà không từ thủ đoạn.

Nhưng sau bao nhiêu giằng co, tất cả những gì muốn có đều không được, còn chết thảm trong tay kẻ si mê Kiều Ý Hoan.

Ngược lại, Kiều Ý Hoan chẳng làm gì cả, lại có vô số nam nhân tình nguyện vào sinh ra tử vì nàng ta, cuối cùng trở thành Thái tử phi, tương lai vô cùng xán lạn.

Hai nữ nhi của Kiều gia, một người sở hữu mọi tài nguyên và sự sủng ái, một bộ bài tốt lại đánh rối tung rối mù.

Một người là thứ nữ không được sủng ái, một bộ bài xấu lại đánh ra cuộc đời mỹ mãn.

Mấy năm nay, nàng thực sự giống như trong thoại bản. Dùng hết mọi tâm cơ thủ đoạn với Thái tử, nhưng hắn lại chỉ thích Kiều Ý Hoan, chẳng thèm liếc nhìn nàng một lần.

Trong giấc mơ vừa rồi, một giọng nói hư ảo không ngừng vang lên.

Buông bỏ lòng tham, tẩy trắng bản thân, làm một người lương thiện, thân thiết với Kiều Ý Hoan, ngoan ngoãn làm nền cho nàng ta, như vậy mới có thể sống sót yên ổn.

Kiều Vãn Nhan nhìn ngọn lửa cháy trong lò sưởi, nhớ lại kết cục cuối cùng của mình trong thoại bản.

Bị kẻ si mê Kiều Ý Hoan ngược đãi đến chết, chết thảm nơi đất khách quê người.

Vì những từ ngữ trong thoại bản thực sự quá kinh khủng, trong mơ nàng còn mơ thấy kết cục sau này của mình.

Mặt bị rạch nát bét, gân tay gân chân bị cắt đứt, lưỡi bị cắt sống, hai mắt bị khoét ra.

Nàng bị hành hạ đến chết vì đau đớn.

Kiều Vãn Nhan cúi đầu nhìn cuốn thoại bản trong tay, nhưng không biết cuốn thoại bản đã biến mất từ lúc nào, rõ ràng nàng cầm nó trong tay ngủ thiếp đi mà.

“Tử Diên, cuốn thoại bản ta cầm trong tay lúc nãy đâu rồi?”

Tử Diên cũng hơi ngạc nhiên, lúc tiểu thư ngủ thiếp đi vẫn cầm cuốn thoại bản đó. Vừa rồi tỉnh lại nàng ấy còn nhìn thấy, sao chỉ thoáng cái đã không thấy đâu nữa?

Tìm mãi cũng không thấy, giống như tự dưng biến mất vậy.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng của nha hoàn.

“Tiểu thư, phu nhân mời người qua đó.”

Kiều Vãn Nhan đứng dậy: “Tử Diên, ngươi không cần theo ta, ở lại tìm kỹ cuốn thoại bản đó đi.”

Nàng mới chỉ xem đến đoạn Kiều Ý Hoan trở thành Thái tử phi, phía sau còn rất nhiều trang chưa xem xong đã ngủ thiếp đi.

Sau khi trang điểm chải chuốt xong, Kiều Vãn Nhan khoác chiếc áo choàng trắng dày rồi ra ngoài.

Nàng có dung mạo cực kỳ xinh đẹp, tựa như hoa đào nở rộ giữa xuân, làn da mịn màng trắng nõn như ngọc dương chi. Dù để mặt mộc vẫn đẹp tựa ráng chiều ánh tuyết, vô cùng cuốn hút.

Người hầu quét dọn trong phủ thường xuyên nhìn thấy cũng không khỏi bị dung mạo của nàng vô tình thu hút.

Tiểu thư đẹp như tiên nữ, hạ nhân mới đến phủ đều nghĩ nàng chắc chắn là chủ tử dịu dàng hiền lành, dễ gần. Nhưng ở lâu rồi mới phát hiện, người khó hầu hạ nhất trong phủ này chính là nàng.

“Ngươi nói nhỏ thôi, đừng để người khác nghe thấy.”

“Ta nói sai sao? Đại tiểu thư cũng là chủ tử mà sao đồ tốt trong phủ đều ưu tiên đưa đến Vĩnh Ninh Các chứ? Nhị tiểu thư bị cảm lạnh thì trong phủ hầu hạ như tổ tiên, Đại tiểu thư nhà ta chỉ có thể dùng chăn để giữ ấm, tại sao chứ?!”

“Ngươi đừng nói nữa, nếu không phải Đại tiểu thư nuôi bướm cần nhiều than thì than của Đại tiểu thư cũng đủ dùng rồi.”

Tiêu Oánh trừng mắt nhìn thị nữ kia: “Ngươi hiểu gì chứ? Lão gia thiên vị thì có, cùng là con gái, lại không thể đối xử công bằng. Chẳng phải vì Nhị tiểu thư có gương mặt hồ ly quyến rũ, cho rằng nàng ta có hy vọng gả cho Thái tử hơn sao? Không đi mà xem, rõ ràng Thái tử thích Đại tiểu thư nhà chúng ta.”

Nha hoàn bên cạnh còn muốn khuyên can, nhưng khi nhìn thấy người đi tới từ phía cửa tròn, lập tức sợ hãi quỳ xuống đất.

Tiêu Oánh cũng quay người lại, trong khoảnh khắc nhìn thấy người tới, tim chợt thắt lại. Nhưng một lát sau, ả lại kiên cường đứng đó.

Ả không nói sai, sự thật chính là vậy, có gì phải chột dạ chứ?

Đại tiểu thư lương thiện, nhưng ả lại không nhìn nổi.

Thái tử đúng là thích Đại tiểu thư nhà ả, cả kinh thành ai mà không biết?

Kiều Vãn Nhan đi đến trước mặt ả, trong đầu luôn vang vọng lời khuyên trong mơ.

Đừng gây thù chuốc oán với nữ chính Kiều Ý Hoan, cũng đừng làm khó người bên cạnh nữ chính, làm người tốt, tẩy trắng bản thân, quay đầu là bờ, như vậy mới có thể sống sót.

“Chát.”

Tiếng bạt tai giòn giã vang lên.

Kiều Vãn Nhan nhìn ả bằng ánh mắt như nhìn rác rưởi. Tẩy trắng ư? Nữ phụ độc ác thì làm gì có chuyện tẩy trắng chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play