Ngày diễn ra tiệc tẩy trần, từ sáng sớm Tử Diên đã bê bộ váy gấm Thục vừa mới may xong.

Hôm kia gấm Thục được gửi từ Ung Châu mới đến, Kiều Vãn Nhan rất thích màu sắc này, bèn cho thợ thêu làm việc suốt đêm để hoàn thành.

Tuy thời gian gấp gáp, nhưng lại không hề qua loa.

Phụ thân của Kiều Vãn Nhan là Hộ bộ Thượng thư đương triều, bổng lộc không thấp nhưng để duy trì chi tiêu cho cả một gia đình lớn, lại thêm việc giao du bên ngoài, vốn không nên để con gái trong nhà tiêu tiền như nước.

Nhưng biết làm sao được, nhà mẹ đẻ của Kim thị, mẫu thân Kiều Vãn Nhan, lại là Hoàng thương đương triều, thứ không thiếu nhất chính là tiền.

Giá gấp mười lần, tất nhiên có vô số thợ thêu tranh nhau làm.

Bộ váy lụa gấm Thục màu đỏ anh đào khoác lên người, cổ áo thêu hoa văn tinh xảo, thân váy dùng chỉ vàng thêu đường nét hoa mẫu đơn, bên trong dùng màu trắng nhạt để tô điểm.

Dưới ánh nắng, đóa mẫu đơn trên y phục như sống lại, lấp lánh rực rỡ tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

Tuy Tử Diên thẳng tính, nhưng tay nghề trang điểm lại rất khéo léo. Lớp trang điểm tinh tế được tô vẽ lên khuôn mặt Kiều Vãn Nhan, giữa trán có một đóa hoa điền như điểm nhấn cuối cùng.

Khóe môi khẽ nhếch lên, Tử Diên nuốt khan, bắt đầu căm ghét mình không phải là nam nhân.

Không, nam nhân bình thường không được, phải là nam nhân quyền cao chức trọng mới xứng với tiểu thư.

Kiều Vãn Nhan đứng dậy từ trước gương, đi đến cửa lặng lẽ đứng đó, ngắm nhìn bầu trời trong xanh quang đãng hôm nay.

Người hầu trong Vĩnh Ninh Các thấy vậy không khỏi hít sâu một hơi, tuy tiểu thư xấu tính, nhưng dung mạo thì đến cả những từ như "ngọc sáng rực rỡ", "quốc sắc thiên hương" cũng khó lòng hình dung được một phần vẻ đẹp của nàng.

Lúc ra phủ, Kiều Ý Hoan đã được xe ngựa xa hoa của Đông Cung đón đi rồi, Tử Diên tức giận chửi bới, Kiều Vãn Nhan lại không có phản ứng gì nhiều.

Bên hồ Trúc Dịch ở Đông Cung

Kiều Ý Hoan để mặt mộc, chỉ mặc một bộ váy áo màu xanh lam nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng trắng.

Tuy không sánh được với dung mạo của muội muội trong nhà, nhưng cũng thuộc dạng thanh tú ưa nhìn. Nhất là với cách ăn mặc giản dị thế này, lại càng khiến người ta bất giác nảy sinh lòng yêu thương bảo vệ.

Hạc Tri Vũ đến gần, lấy túi sưởi từ tay Kinh Nguyên đưa cho nàng ta: “Ý Hoan, đợi lâu rồi phải không?”

Kiều Ý Hoan thấy hắn, khóe miệng nàng ta nở nụ cười e thẹn: “Đợi điện hạ, dù đợi bao lâu ta cũng vui lòng. Đúng rồi điện hạ, lần trước ngài nói mùa đông không thấy bướm, ta đã tìm một ít về nuôi trong nhà, nếu điện hạ thích, hôm khác ta cho người mang đến được không?”

Hạc Tri Vũ khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn cách ăn mặc của nàng ta, lại nhìn cây trâm bạc đơn sơ trên tóc nàng ta, thăm dò mở lời.

“Ý Hoan, nàng đang độ tuổi đẹp nhất, sao cả ngày lại ăn mặc giản dị thế này? Thực sự là lãng phí tuổi xuân.”

Kiều Ý Hoan mím môi cười: “Ta tiết kiệm quen rồi, không để tâm đến những vật ngoài thân tầm thường đó.”

Tiêu Oánh đứng bên khẽ lẩm bẩm: “Tiểu thư thật tốt bụng, rõ ràng là phu nhân cắt xén tiền tiêu vặt của người nên chúng ta không có tiền mua y phục.”

Kiều Ý Hoan lập tức quay đầu trách yêu: “Trước mặt điện hạ không được nói bậy!”

Dứt lời, nàng ta lại dịu giọng giải thích: “Điện hạ đừng tin nàng, không có chuyện đó đâu. Ta chỉ không thích ăn mặc trang điểm như Nhị muội muội, nên chi tiêu cho những thứ này không nhiều mà thôi.”

Trong mắt Hạc Tri Vũ ánh lên vẻ thương hại: “Ta thấy gấm Thục may thành y phục chắc chắn rất hợp với nàng, qua một thời gian nữa ta sẽ cho người chọn vài màu hợp rồi tặng cho nàng.”

Miệng nhỏ của Kiều Ý Hoan hơi hé vô cùng kinh ngạc, rõ ràng miệng nói không thích, nhưng nghe lời hắn nói vẫn tỏ ra rất cảm động, khiến người ta càng thêm thương cảm.

Phản ứng này, đến cả Kinh Nguyên đứng sau cũng không nhịn được muốn mua thêm nhiều đồ tốt tặng cho nàng ta.

Kiều đại tiểu thư, thật sự không có thứ gì tốt, thật đáng thương.

“Điện hạ, không cần đâu. Gấm Thục tốt như thế, đừng nói là mặc, ngay cả thấy ta cũng chưa từng thấy qua, sao ta xứng mặc loại vải tốt như thế?”

Đáy mắt Hạc Tri Vũ tối sầm như vực thẳm, Ý Hoan chưa từng thấy qua gấm Thục, hôm đó Kiều Vãn Nhan lại nói Kiều phu nhân tặng Ý Hoan một tấm gấm Thục, quả nhiên là lừa mình.

Đúng là nữ nhân âm hiểm.

“Ý Hoan, nàng xứng đáng với tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời này. Đợi ta thêm chút nữa, ta nhất định sẽ thuyết phục phụ hoàng mẫu hậu, cưới nàng làm Thái tử phi.”

Kiều Ý Hoan đỏ mặt cúi đầu: “Điện hạ, Ý Hoan tin ngài. Dù không làm Thái tử phi, chỉ là một thị thiếp, Ý Hoan cũng cam tâm tình nguyện.”

“Trưởng tỷ, hóa ra tỷ ở đây, làm muội tìm mãi!”

Một giọng nữ thánh thót vang lên, Kiều Vãn Nhan nhẹ bước đi về phía này.

Hạc Tri Vũ nhìn nàng, khác với vẻ thanh nhã thuần khiết gặp mấy hôm trước, hôm nay nàng vẫn như xưa, ăn diện như hoa.

Tiêu Oánh nhíu mày, lí nhí nói: “Lại đến rồi, tiểu thư và điện hạ đang nói chuyện, lần nào cũng chạy đến làm phiền.”

Tuy Kiều Ý Hoan bực bội, nhưng nàng ta cũng không nói nhiều, cười nói: “Nhị muội muội, lẽ ra nên đến cùng muội, nhưng Thái tử điện hạ sai người đến đón ta, nên ta đi trước một bước.”

Kiều Vãn Nhan mỉm cười dịu dàng, hành lễ với Hạc Tri Vũ rồi mới nói: “Hóa ra là vậy, muội còn thắc mắc tìm khắp nơi không thấy tỷ.”

Nàng dứt lời, hai hàng lông mày khẽ nhướn lên: “Sao tỷ không mặc bộ gấm Thục mẫu thân tặng? Màu sắc của tấm gấm Thục đó là muội cố ý chọn, còn nghĩ hôm nay tỷ mặc lên nhất định sẽ rất đẹp. Cây trâm cài muội tặng tỷ cũng không đeo, có phải tỷ không thích không?”

Trong mắt Kiều Vãn Nhan lộ ra vẻ thất vọng, dường như bao nhiêu tình cảm chân thành đều trao nhầm chỗ.

Kiều Ý Hoan hơi bất ngờ trước sự thân mật của nàng, nhưng nhiều hơn lại là hoảng loạn.

Nàng ta vô thức nhìn Thái tử, thấy sắc mặt hắn dửng dưng không có cảm xúc gì, nhưng tâm trạng vẫn không thể ổn định lại được.

Ngược lại, Tiêu Oánh bên cạnh lên tiếng giải vây: “Tiểu thư, là nô tỳ không tốt. Đúng là phu nhân có cho người mang gấm Thục tới, nô tỳ cất trong tủ nên quên mất. Cây trâm cài đó hơi già dặn không hợp với trang phục hôm nay của tiểu thư, nên nô tỳ đã cất đi rồi.”

Hạc Tri Vũ cụp mắt, liếc nhìn Kiều Ý Hoan.

Nha hoàn bên cạnh Ý Hoan đúng là không có phép tắc gì cả.

Bảo vệ chủ tử vốn không có gì đáng trách, nhưng nói dối liên tục thì chẳng còn chút đáng tin nào.

Kiều Vãn Nhan cũng không sợ đột ngột thay đổi tính cách sẽ khiến Thái tử nghi ngờ, mấy năm nay nàng chưa từng gặp riêng hắn lần nào.

Mỗi lần đều có Kiều Ý Hoan ở đó, hơn nữa nàng vừa đến là Thái tử sẽ kiếm cớ rời đi, không muốn ở cùng nàng, dường như sợ Kiều Ý Hoan sẽ buồn.

Thái tử hoàn toàn không hiểu rõ nàng, dù biết một hai điều cũng chỉ là nghe từ miệng người khác.

Nhưng hiểu biết như vậy, sao bì được với mắt thấy tai nghe chứ?

Hạc Tri Vũ nói: “Ý Hoan, hôm nàng ấy đến Oái Bảo Lâu mua trâm cài, ta cũng tình cờ ở đó. Cây trâm cài nàng ấy chọn cho nàng không hề già dặn, rất hợp với nàng.”

Thân thể Kiều Ý Hoan cứng đờ, hơi kinh ngạc nhìn hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play