Kiều Vãn Nhan chăm sóc bản thân bao năm, vóc người mảnh mai cộng thêm sự nhẹ nhàng trong nước, khoảnh khắc Hạc Tri Vũ nắm lấy cổ tay nàng chỉ cảm thấy nàng yếu ớt như một chiếc lông vũ.

Kiều Vãn Nhan vừa rồi ở bên bờ sông với nụ cười ngoan ngoãn dần chuyển thành bối rối không hiểu, giờ đây ngất đi không còn chút biểu cảm linh động nào.

Hạc Tri Vũ kéo mạnh một cái đưa nàng đến gần, tay buông cổ tay nàng ra ôm lấy vòng eo thon gọn, bơi về phía mặt nước.

Trước giờ Hạc Tri Vũ là người lạnh lùng tự chủ như sương tuyết tan sau cơn mưa, nhưng lúc này hắn ôm Kiều Vãn Nhan đã ngất đi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.

Eo thon thật.

Eo của nữ tử đều thon như vậy sao?

Cả hai cùng nổi lên mặt hồ, Tử Diên ở trên bờ ‘lo lắng’ không yên, Kiều Ý Hoan thấy hai người lên cũng đi đến bên hồ.

“Điện hạ, ngài không sao chứ?”

Kinh Nguyên là nam tử, tuy trong lòng không thích Kiều nhị tiểu thư, nhưng Kiều nhị tiểu thư sau khi lên bờ chắc chắn ướt sũng, hắn ta là nam tử lại còn là thị vệ của Thái tử, tuyệt đối không thể nhìn.

Xoay người đưa lưng về phía mặt hồ, lặng lẽ quan sát xung quanh.

Hạc Tri Vũ đưa Kiều Vãn Nhan lên mặt hồ, lúc này mới lên bờ.

Lòng Kiều Ý Hoan xót xa, nước hồ lạnh như vậy, Thái tử điện hạ cứ thế xuống nước e là sẽ bị cảm lạnh.

Vãn Nhan cũng vậy, vừa mới khỏi bệnh nhất định sẽ lại nằm liệt giường.

Kiều Ý Hoan đưa áo choàng cho Hạc Tri Vũ: “Điện hạ, mau khoác vào đi. Ngài thân phận tôn quý, nếu vì chuyện này mà nhiễm bị cảm lạnh thì thật sự là tội lỗi của Kiều gia chúng ta.”

Hạc Tri Vũ nhận lấy, nhưng không khoác áo choàng lên người mình, ngược lại quay đi, cúi xuống khoác lên người Kiều Vãn Nhan.

Mặt đất vẫn còn phủ một lớp tuyết mỏng, Hạc Tri Vũ bế nàng lên, để cả người nàng ẩn trong áo choàng, sau đó gọn gàng ép ra chỗ nước hồ nàng không may uống phải.

Ho khan vài tiếng đau đớn, Kiều Vãn Nhan từ từ mở mắt.

Đôi mắt phủ một lớp sương ẩm ướt, nhìn quanh một lượt, cơ thể khẽ run rẩy vì quá sợ hãi. Sau khi xác định mình còn sống, cả khuôn mặt vùi vào lồng ngực Hạc Tri Vũ, bật khóc nức nở.

Kiều Ý Hoan khẽ nhíu mày, trong mắt thoáng qua cảm xúc không rõ tên.

Mặt ngoài Tử Diên lo sốt vó cho chủ tử, trong lòng thì gào thét.

Tiểu thư làm tốt lắm! Tiểu thư giỏi quá!

Thân thể Hạc Tri Vũ hơi cứng đờ, không phải vì nhiệt độ quá lạnh, mà là vì Kiều Vãn Nhan vùi vào ngực hắn khóc lóc đáng thương yếu đuối.

Quý nữ nhà cao cửa rộng gặp phải chuyện này mà khóc thì hắn không ngạc nhiên, nhưng người ta khóc trong lòng mình đáng thương đến thế, lần đầu tiên trong đời Hạc Tri Vũ biết thế nào là thấy mà thương.

Vừa rồi ở sau hòn non bộ hắn nhìn rất rõ, tuy không nghe được cuộc đối thoại của họ, nhưng có thể thấy Kiều Vãn Nhan không hề giả vờ trước mặt mình.

Trước mặt mình và không trước mặt mình, thái độ và biểu cảm của nàng đối với Ý Hoan đều như nhau.

Ngược lại là Tiêu Oánh chỉ vào Kiều Vãn Nhan như đang tức giận mắng gì đó, còn đẩy nàng ra, đẩy nàng xuống nước.

Hắn đoán, có lẽ vì Kiều Vãn Nhan nói ra chuyện cây trâm và gấm Thục, khiến lời nói dối của Tiêu Oánh bị bại lộ nên tức quá hóa giận.

Nha hoàn như vậy mà ở bên cạnh Ý Hoan, sớm muộn gì cũng sẽ hại Ý Hoan.

Khóc đến cổ họng cũng hơi khàn, Kiều Vãn Nhan đột nhiên quay đầu tìm bóng dáng Tiêu Oánh.

Sau khi nhìn thấy ả, nàng đưa ngón tay trắng nõn mềm mại chỉ vào ả, giọng điệu là sự ngang ngược không hề che giấu của một tiểu thư nhà giàu.

“Ngươi dám đẩy ta xuống nước, ta sẽ nói với mẫu thân bán ngươi đi!”

Giọng điệu ngang tàng đó, Hạc Tri Vũ lại cảm thấy hợp tình hợp lý.

Ấn tượng ban đầu của hắn về Kiều Vãn Nhan chính là một tiểu thư tùy hứng đỏng đảnh, tuy không hẳn là kẻ tội ác tày trời như lời Tiêu Oánh nói, nhưng thể nào cũng có chút khó chiều.

Chủ tử bị hạ nhân bắt nạt như vậy, nàng nói ra những lời này cũng là điều hiển nhiên.

Kiều Ý Hoan lập tức nói: “Muội muội, là lỗi của ta, là ta dạy bảo không nghiêm khiến muội chịu ấm ức. Muội muốn trách thì cứ trách ta, Tiêu Oánh theo hầu ta từ nhỏ, nếu nàng bị bán đi, ta thật sự không biết phải sống thế nào nữa.”

Kiều Vãn Nhan nức nở nói không thành lời: “Ta không muốn! Hôm nay nàng dám đẩy ta xuống nước, không biết ngày mai sẽ làm ra chuyện gì nữa.”

Hạc Tri Vũ nhìn dáng vẻ lo lắng của nàng, trầm giọng nói: “Ý Hoan, hạ nhân vô lễ như vậy thì đừng giữ lại bên cạnh nữa. Hôm nay ta sẽ tìm một người đáng tin cậy cho nàng, hầu hạ nàng thay nàng ta.”

Kiều Ý Hoan trừng lớn hai mắt, trong mắt đầy sự kinh ngạc.

Nàng ta quỳ “phịch” xuống đất: “Điện hạ, Tiêu Oánh và ta lớn lên cùng nhau, ta và nàng tình như tỷ muội, ta thật sự không thể trơ mắt nhìn nàng bị bán đi.”

Dứt lời, nàng ta lại nói: “Muội muội, nếu muội không hả giận, bây giờ ta nhảy xuống nước cho muội hả giận, như vậy có được không?”

Vừa nói, vừa định nhảy xuống nước.

Tử Diên hả hê, nhảy đi, mau nhảy đi, ngươi chết cóng mới tốt!

Nhưng Hạc Tri Vũ buông Kiều Vãn Nhan ra, ba chân bốn cẳng ngăn nàng ta nhảy xuống, đáy mắt vừa xót xa vừa bất đắc dĩ.

Tử Diên thấy vậy trong lòng chửi thầm, đi tới ôm chặt tiểu thư nhà mình, muốn dùng cách này để cho nàng một chút hơi ấm.

Kiều Vãn Nhan khóc nói: “Tại sao tỷ tỷ lại ép muội, rõ ràng là muội chịu ấm ức, tại sao lại ra vẻ như muội không cho người khác đường sống vậy?”

Ánh mắt nàng nóng rực, trong lòng Kiều Ý Hoan hổ thẹn không dám nhìn thẳng, tự dưng không biết phải làm sao.

Hạc Tri Vũ cụp mắt: “Kiều nhị tiểu thư đúng là đã chịu ấm ức, nha hoàn bất kính với chủ tử cũng không thể không phạt. Ta ở đây làm chủ cho cô, phạt Tiêu Oánh năm mươi trượng được không?”

Miệng thì nói là làm chủ cho Kiều Vãn Nhan, nhưng rốt cuộc là làm chủ cho ai, người có mặt ở đây đều rõ.

Kiều Vãn Nhan cắn môi, gương mặt kiều diễm như hoa lê đẫm sương xuân hiện lên vẻ ấm ức và không phục.

Nhưng đối mặt với trữ quân, nàng lại không dám từ chối, chỉ có thể quay mặt đi, nước mắt rơi lã chã.

Không một tiếng khóc, nhưng cứ thế tủi thân khóc không thành tiếng, lại là điều khiến người ta khó chịu nhất.

Dường như không cần hỏi chi tiết, cũng biết nàng đã chịu ấm ức thế nào.

Kinh Nguyên bất đắc dĩ, quả thực là Kiều nhị tiểu thư chịu ấm ức lớn, nhưng điện hạ thiên vị bảo vệ Kiều đại tiểu thư như vậy, cũng thực sự có phần bất công.

“Tử Diên, ta muốn về nhà.”

Hạc Tri Vũ nói: “Cô rời khỏi Đông Cung với bộ dạng này không tốt cho danh tiếng của cô, ở lại Đông Cung thay y phục. Nếu không muốn đến dự tiệc, ta cho người đưa cô về, nếu còn tâm trạng chơi thì ở lại chờ tiệc kết thúc rồi rời đi cùng trưởng tỷ của cô.”

Kiều Vãn Nhan không nói gì, được Tử Diên dìu đứng dậy.

Kinh Nguyên chép miệng, điện hạ nói mà nàng cũng không đáp, Kiều nhị tiểu thư đúng là đỏng đảnh bướng bỉnh, chưa kể cũng rất to gan.

Tuy nhiên điện hạ cũng không có ý trách tội, hắn ta sẽ không nhiều lời.

Trong lòng Kiều Vãn Nhan cười nhạt, giả vờ ngoan ngoãn rất quan trọng, nhưng cứ nghe lời thuận theo thì chỉ khiến nam nhân cảm thấy ngươi dễ nắm bắt, có thể đối xử tùy ý mà không cần để tâm.

“Tiểu thư, người sao vậy?” Tử Diên thấy nàng loạng choạng vội hỏi.

Kiều Vãn Nhan khẽ nói: “Chân ta tê rồi, không đi được.”

Lúc này, cách đó không xa vang lên một giọng nói trầm thấp cuốn hút đầy chế giễu.

“Chân tê chứ không phải chân gãy, sao lại không đi được?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play