Quả nhiên, sau khi chàng nghe xong thì ý cười trong mắt lại càng sâu thêm, chàng buông quyển sách trong tay xuống, ra hiệu bảo ta lại gần.

- Hôm qua không phải đã dạy cho nàng không ít chữ Liêu sao? Tới đây để ta xem thử nàng không hiểu chỗ nào.

Nói ra thật buồn cười, không rõ vị thái tử này vì bị giam cầm không có việc gì làm, hay vốn dĩ là một người hiếu học, ta đi đi lại lại nhiều lần như vậy mà chỉ thấy chàng đọc sách. Có một ngày ta ngồi chơi với chàng, tiện tay cầm đại một quyển sách để giết thời gian, lại phát hiện ta không biết chữ Liêu, tất cả sách ở chỗ chàng đối với ta chẳng khác gì thiên thư.

Sau khi chàng phát hiện ra, dường như vì muốn tìm chút niềm vui cho những ngày tháng nhạt nhẽo vô vị của mình, nên mỗi lần có tinh thần chàng lại kéo ta đi học chữ Liêu. Chàng là một người thầy giỏi, nhưng ta đã qua cái tuổi học hành rồi, cho nên tâm sức có chút lao lực quá độ.

Thực ta chàng đối xử với ta rất tốt, chưa từng có ai đối xử với ta một cách kiên nhẫn và dịu dàng như vậy. Huống chi gương mặt vì bệnh lâu ngày mà xanh xao tái nhợt của chàng luôn khiến ta nhớ tới chàng đã từng lê thân thể yếu đuối như vậy quỳ trước điện cả một đêm, chỉ vì muốn lấy ta.

Mỗi khi nghĩ tới điều đó, ta lại không đành lòng cự tuyệt chàng.

Ta ngồi quỳ bên cạnh chàng, đưa sách cho chàng, chàng chỉ liếc mắt nhìn rồi lắc đầu:

- Đây là một quyển cổ thư, là sử ký khai quốc do các bậc hiền triết đời trước của Đại Liêu biên soạn, quả thật hơi khó với nàng. Để ta giúp nàng tìm một cuốn phù hợp hơn.

Chàng đứng dậy đi tới giá sách lục tìm một hồi, lát sau liền cầm đến một quyển sách mỏng nhỏ, ta nhận ra được vài chữ trên đó, đại khái là chữ “vật” gì đó, và “ký” gì đó.

- Khai Vật Chú Ký. - Thái tử vừa nói với ta, vừa tiện tay lật mở một trang: - Đây là sách do Lễ bộ và Công bộ cùng nhau chủ trì biên soạn mấy năm trước, bên trong đều là những kỹ thuật và thủ nghệ được thu thập từ người dân thường ở Đại Liêu. Năm tập chính hiện đang được cất giữ trong tàng thư của hoàng cung, quyển này của ta chỉ ghi chép một số đồ chơi nhỏ của nhà thường dân mà thôi. Năm xưa phụ hoàng sợ ta cả ngày ốm yếu, ở trong cung buồn bực, liền ban thưởng cho ta. ( truyện trên app t.y.t )

Trong một khoảnh khắc, ta dường như nhìn thấy sự buồn bã trong mắt chàng, nhưng khi nhìn lại thì đã trở về vẻ bình tĩnh.

Quyển sách này quả thật thú vị hơn quyển trước rất nhiều, mỗi trang đều không có quá nhiều chữ, trái lại thì có rất nhiều hình vẽ, đều được đánh dấu vô cùng tỉ mỉ. Nhìn lướt qua, dường như có đồ hồ nước, chim gỗ và một vài thứ mà ta không biết tên.

Chàng đưa sách cho ta, bàn tay còn lại khựng lại trong chốc lát, rồi giơ lên nhẹ nhàng vuốt tóc ta.

*

Lớn lên trong thâm cung, điều ta thấy nhiều nhất chính là sự vô tình của bậc đế vương, dẫu trong tuồng hát đều ca tụng tình cảm một đời, một kiếp, một đôi người. Nhưng ta chưa bao giờ tưởng tượng có thể cùng phu quân tương lai sống một cuộc sống cầm sắt hòa minh, đầu bạc răng long như một đôi phu thê bình thường.

Sau này, mỗi lần hồi tưởng lại khoảng thời gian chung đụng với thái tử, ta luôn tự hỏi mình, rốt cuộc là từ khi nào trong lòng ta lại nảy sinh những kỳ vọng không nên có, nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ là bắt đầu từ con diều giấy đó.

Ta chưa từng từ bỏ niềm yêu thích với diều giấy. Một ngày nọ, ta lật đến trang sách ghi lại phương pháp làm diều giấy trong quyển sách “Khai Vật Chú Ký” của thái tử. Mấy nguyên vật liệu kia hình như cũng không khó tìm, liền định về làm một chiếc cùng với A Vũ.

- A Hiểu thích cái này à?

Thái tử ở bên cạnh thấy ta dừng lại ở trang đó khá lâu, liền hỏi ta.

Ta gật đầu, rồi lại cúi đầu, cảm thấy xấu hổ vì yêu thích những thứ đồ chơi trẻ con này. Cũng may thái tử không thèm để ý, lại còn đề nghị ngày hôm sau cùng nhau làm một cái.

Mặc dù biệt viện nhỏ, nhưng việc tìm đủ nguyên liệu cần thiết cũng không quá khó khăn. Duy chỉ có việc lấy cây tre già trong viện để làm khung thì tốn chút công sức, thân thể chàng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng cứ nhất quyết muốn tự tay làm những nan tre kia.

Đó là lần đầu tiên ta thấy chàng cầm dao, đôi tay trắng trẻo thon dài của chàng cầm lấy con dao nhỏ dùng để sơ chế thức ăn được tìm thấy trong bếp, tung bay cao thấp, động tác thuần thục.

Đại Liêu chuộng võ, khi còn nhỏ chàng chắc hẳn cũng cần mẫn luyện tập võ nghệ, muốn trở thành một minh quân xưng bá một phương.

Đáng tiếc rằng nay thân thể chàng yếu ớt chỉ còn lại nửa phần sức lực, đến cả việc gọt vài mảnh tre cũng phải dừng lại mấy lần để nghỉ ngơi.

Trong sân viện tĩnh lặng, chỉ có thanh âm thanh thúy của dao cắt cắt qua tre. Mỗi khi tốc độ dao trong tay chàng chậm lại, chàng luôn ngẩng đầu lên, mang theo vẻ áy náy dịu dàng nhìn ta.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play