Hoàng hậu là nữ nhân xinh đẹp nhất mà ta từng thấy kể từ khi đặt chân vào nước Liêu. Đơn giản là vì đôi mắt và lông mày của bà ấy không sâu và sắc bén như người Liêu, mà lại mang theo sự dịu dàng của Giang Nam, giống hệt mẫu phi của ta.

Trước kia ta nghe nói phụ thân của bà ấy vốn là một thương nhân, trong lần xuôi nam mua bán đã thành thân với mẫu thân của bà ấy, vì thế nên bà ấy mang một nửa dòng máu nước Ngô. Những lời đồn đại kia dần tụ lại trong lòng ta thành một mối, ví như vị quân vương cao cao tại thượng chẳng buồn đi đến lầu Phi Phượng nữa, hay việc thái tử yếu ớt có dung mạo giống hoàng hậu, nhưng từ nhỏ đã không được sủng ái.

Giọng nói bình tĩnh của hoàng hậu cắt ngang dòng suy nghĩ của ta, bà ấy chỉ hỏi ta một câu duy nhất:

- Tại sao?

Câu hỏi này từ khi ta quyết định ở lại, đã biết sớm muộn gì cũng phải trả lời.

Ta nhớ lại ngày đầu mới đến nước Liêu, Tam hoàng tử cưỡi ngựa chầm chậm đi theo xe ngựa của ta. Chàng ấy hỏi ta sau này có dự định gì, lòng ta khi ấy tràn ngập niềm vui trùng phùng, nào có suy nghĩ đến chuyện xa xôi. Thế nên khi chàng ấy quay đầu nhìn ta và nói “ở lại đi”, ta liền như trúng phải bùa mê, rồi sau đó ta đứng ở đây.

- Mong hoàng hậu nương nương thứ tội, thuở nhỏ nhi thần và thái tử chỉ gặp gỡ một lần, quả thật chẳng thể nói cái gì mà tình cảm sâu đậm gắn bó cả đời. Chỉ là lúc còn ở nước Ngô, nhi thần và mẫu phi không nơi nương tựa, vốn đã khó khăn sống qua ngày. Nếu cứ như vậy từ hôn trở về, những ngày tháng sau này của mẫu phi e rằng sẽ càng sống khổ sở hơn.

Đúng vậy, một đôi mẹ con thân phận thấp kém, không nơi nương tựa, lại mang theo vận rủi như vậy, sau này sẽ còn ai thương tiếc cho đây?

Ta đã diễn tập câu trả lời này trong lòng hàng ngàn lần, và chút do dự duy nhất cũng tan biến ngay khoảnh khắc đầu tiên ta nhìn thấy dung mạo của hoàng hậu. Ta biết sẽ không sai, thế gian này, có cái gì có thể kéo gần khoảng cách giữa hai người hơn sự đồng cảm chứ?

Những ngày sau khi hồi phủ, ta không ra ngoài nữa, ngoại trừ thỉnh thoảng gảy đàn. Ta đánh đàn vô cùng giỏi, những ngày tháng trong thâm cung buồn tẻ vô vị, nhưng mẫu phi cũng không để ta lãng phí, bà rất nghiêm khắc với ta trong những việc như thế này. Bà luôn nói nếu có thêm một tài nghệ, đối với trưởng tỷ, người vừa chào đời đã được chúng tinh phủng nguyệt* chẳng qua chỉ là thêu hoa trên gấm, nhưng đối với ta mà nói chính là thứ có thể bảo vệ tính mạng, sống một cuộc sống vô lo. ( app TYT - tytnovel )

Mấy lần A Vũ muốn nói lại thôi, muốn hỏi ta ngày hôm ấy đã xảy ra chuyện gì. Thực ra, từ ngày đó về sau hoàng hậu cũng không làm khó ta, chỉ hỏi ta có biết đàn điệu nhạc nước Ngô không. Chúng ta ngồi đối diện nhau từ xa, ta chuyên tâm đánh đàn, còn bà ấy nhắm mắt lắng nghe, cho đến khi ánh chiều tà nhuộm toàn bộ cung điện trống trải bằng một sắc vàng dịu dàng.

*

Đợi đến khi xuân ngày càng rực rỡ, bệnh tình của thái tử cũng từ từ khỏi hẳn.

Ta thường xuyên đi đi lại lại bên tiểu viện, thứ nhất là để khi vào cung bẩm báo với hoàng hậu nương nương, hai là để hoàn thành việc mà Tam hoàng tử đã giao phó. Đi lại nhiều lần, ta cũng dần dần nắm rõ được đường đi lối lại bên đó.

Toàn bộ biệt viện ngoại trừ thái tử phi có một nha hoàn thân cận, thì chỉ còn hai tỳ nữ làm việc nặng, chỉ biết vùi đầu làm việc, chẳng ai sai sử được. Cứ cách vài ngày lại có hạ nhân đưa chút đồ ăn tới, số lượng ít ỏi, món ăn cũng không đầy đủ nên ta cũng không dùng cơm ở đó bao giờ.

Lúc trước thường có người của Thái y viện đưa thuốc đến, nhưng giờ thái tử khá hơn nhiều nên cũng ít đến. Đi đi lại lại cũng chỉ có mấy gương mặt đó, A Vũ lại thích náo nhiệt, thế nên ta cũng không mang nàng ấy theo nữa.

Ánh mặt trời mùa xuân ấm áp chiếu xuống không khỏi khiến người ta sinh lười biếng, ta nhìn chằm chằm vào những ký tự kỳ lạ trước mặt, chẳng hay đã ngủ gật từ lúc nào.

- A Hiểu ngày hôm qua không được nghỉ ngơi tốt sao?

Giọng nói trong trẻo như lạnh lùng của Thái tử vang lên bên tai ta, khiến ta sợ hãi mà tỉnh giấc.

Từ lần đầu gặp mặt, chàng đã gọi ta là “A Hiểu”. Đây là nhũ danh của ta, và chỉ có mẫu phi với ma ma mới gọi ta như vậy. Ta thật sự không biết chàng biết được từ đâu, nhưng cũng chưa từng truy hỏi sâu xa.

Ta ngẩng đầu, chàng đang ngồi trước án thư, một tay chống cằm, khuôn mặt mang theo ý cười nhìn ta, tựa như thần tiên trong tranh. Ta lập tức ngồi thẳng dậy, bày ra tư thế giống hệt chàng, nhíu mày than thở:

- Những chữ Liêu này thật là phức là tạp quá, A Hiểu đọc không hiểu.

Mặc dù là lời phàn nàn, nhưng âm giọng nước Ngô mềm mại, nghe càng giống như đang làm nũng. Ta lớn lên trong nơi thâm cung hiểm ác ăn thịt người không nhả xương, nên tự nhiên hiểu rõ kiểu thể hiện nào sẽ cảm động lòng người hơn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play