Không ngờ lại quay trở về cuộc đi săn mùa thu hôm ấy. Ở vùng sông nước êm đềm lả lướt này, nước Ngô vốn không có tập tục săn bắn.

Năm đó, hoàng đế nước Liêu ở phương Bắc đích thân dẫn thái tử của mình xuôi nam, phụ hoàng mới sắp xếp chuẩn bị tổ chức yến tiệc trọng đại đó.

Vốn dĩ do mẫu phi ta có địa vị thấp kém, nên ta không được phép tham gia săn bắn, cũng nhờ vậy mà có thể tránh được trận tai họa kia. Đáng tiếc lúc ấy ta mới tám tuổi, chính là thời điểm đang độ ham chơi nhất, thế là dưới sự năn nỉ hết cách của ta, trưởng tỷ liền dẫn ta theo.

Chuyện xảy ra sau đó, có lẽ vì muốn tự bảo vệ mình nên ta luôn không nhớ rõ ràng. Chỉ biết rằng sau cuộc săn bắn đó, ta trở thành vị công chúa đầu tiên của nước Ngô bị hủy dung, cũng chẳng thể nào làm một đứa trẻ ngây thơ nữa.

Giấc mộng lần này, dù chập chờn đứt quãng, nhưng vẫn tái hiện lại phần nào cảnh tượng ngày hôm đó. Rốt cuộc cũng mơ đến cảnh tượng mà ta sợ hãi nhất, ta treo lơ lửng trên vách đá, hai tay bám chặt nhành cây mọc ra từ mép vách đá. Lần này, bàn tay trong ký ức kia lại không xuất hiện, cuối cùng khi hai tay ta rã rời, tưởng chừng sẽ rơi vào khoảng không vô định bên dưới, thì bất ngờ rơi vào một vòng tay ấm áp.

Ta cố gắng ngẩng đầu nhìn rõ mặt người đó, chỉ nghe thấy thanh âm mềm mại của y, nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua núi rừng:

- Trán của muội chảy máu rồi.

Ta không cảm thấy đau đớn, chỉ cảm thấy vết thương mát lạnh, khi mở mắt ra, trăng sáng đã treo trên ngọn cây, còn ma ma thì đang bôi thuốc mỡ lên trán cho ta.

Có lẽ việc gả đến nước Liêu cũng không hẳn là chuyện xấu, ít nhất có thể gần y hơn một chút. Ta chậm rãi ngẩng đầu lên khỏi đầu gối của ma ma, nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay ấm áp nhưng dần dần già yếu kia, mỉm cười nói với bà ấy:

- Ma ma, người và mẫu phi đều phải chăm sóc bản thân cho tốt nhé.

*

Suốt hành trình từ nước Ngô tiến về phương Bắc, thêm hơn nửa ngày nữa đoàn xe đưa dâu sẽ đến kinh đô của nước Liêu. Ta sớm đã không còn vẻ hoảng loạn và sợ hãi như lúc mới khởi hành, chẳng qua là cảm thấy mọi chuyện càng lúc càng hoang đường. Mối hôn sự liên minh này ngay từ đầu đã đầy rẫy sự nực cười.

Những năm gần đây nước Ngô được trời cao phù hộ, dù chỉ an phận ở một góc nhỏ nhưng ngày càng trở nên giàu có thịnh vượng. Trái lại nước Liêu vốn quốc lực hùng hậu, sau khi trải qua thiên tai liên tiếp lại rơi vào cảnh suy thoái, bị một số nước nhỏ ở phía Tây nhòm ngó.

Hoàng Đế nước Liêu muốn nhân cơ hội cầu thân để lập liên minh với nước Ngô. Ban đầu họ cầu hôn trưởng tỷ của ta, nhưng vì thái tử nước Liêu sớm đã có thái tử phi, nên người trưởng tỷ phải gả chính là Tam hoàng tử của bọn họ.

Trưởng tỷ xưa nay vốn nhận được muôn vàn sủng ái, chê nước Liêu non cao sông dài, chỉ cần đến trước mặt phụ hoàng khóc lóc ầm ĩ một trận, cái cọc hôn sự “tốt đẹp” này liền rơi xuống đầu ta.

Khi ấy, trong lòng mẫu phi và ta còn cảm thấy may mắn, nghĩ rằng trưởng công chúa bị thay đổi bằng Cửu công chúa vừa không được sủng ái nhất lại còn bị hủy dung, thì người nước Liêu chắc chắn sẽ cảm thấy bị sỉ nhục, chuyện hôn sự này cũng sẽ tan thành mây khói.

Không nghĩ tới chỉ vài ngày sau, bọn họ lại đưa tới càng nhiều sính lễ hơn, nói là thái tử của bọn họ từng cùng ta trải qua sinh tử, là mối duyên trời định, thế nên muốn cưới ta làm trắc phi, hưởng nghi lễ của chính phi.

Xe ngựa lắc lư chao đảo khiến người ta buồn ngủ. Đột nhiên trước đoàn xe vang lên tiếng ngựa hí, ta thò đầu ra thì thấy vị lễ quan đi theo đoàn đang loạng choạng chạy đến với vẻ mặt kinh hoàng.

Khi đến gần hơn, ông ta quỳ sụp xuống phát ra một tiếng “phịch”, há miệng run rẩy nói:

- Không xong rồi! Cửu công chúa, thái tử ngài ấy…thái tử ngài ấy…

Lúc nói mấy chữ cuối cùng ông ta có hơi chần chừ, như thể phải hạ quyết tâm thật lớn mới dám nói tiếp:

- Mưu phản rồi!

Hoang đường, thật sự quá hoang đường. Ta vốn chỉ là con mèo thế thân cho thái tử, sau lại biến thành “Thiên mệnh chi nữ”, mà bây giờ ta lại sắp thành một góa phụ chưa kịp qua cửa. ( app truyện TᎽT )

Ta ra hiệu cho tiểu cung nữ bên cạnh đỡ lễ quan đứng dậy, rồi trầm tư một hồi lâu, cuối cùng vẫn giữ tâm thế “xem trò vui không sợ chuyện lớn”, ra lệnh cho đoàn xe tiếp tục tiến về phía trước.

*

Dù sao thì việc thái tử mưu phản cũng xảy ra trước khi ta xuất giá, họa không liên lụy đến ta. Ta đường hoàng gả sang nước Liêu, bọn họ ắt hẳn sẽ sắp xếp cho ta một chốn nương thân tử tế.

Chỉ tiếc là những vinh hoa phú quý mà nước Liêu từng hứa hẹn với ta trước đây có lẽ không thể nào thực hiện được. Nhưng cũng may, ta và mẫu phi trước nay vẫn luôn là những sự tồn tại bị lãng quên ở trong hoàng cung nước Ngô, ăn mặc sinh hoạt cũng chẳng tốt gì.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play