Ta chỉ cảm thấy đầu càng lúc càng đau, bị cuốn vào cuộc tranh đấu này vốn không phải là điều ta mong muốn. Ngoại trừ Tam hoàng tử, ta không hề muốn có thêm ai để mắt đến sự tồn tại của ta, nếu không những ngày tháng về sau sẽ càng thêm gian nan, khó khăn hơn.

Tiếc thay, hôm nay vị Nhị hoàng tử này dường như không buông tha ta dễ dàng như vậy. Gã cứ chằm chằm đánh giá ta, đây vốn là một sự thất lễ nghiêm trọng. Vậy mà khi nghe Tam hoàng tử nói đã từng gặp ta, gã lại bật cười khẩy một tiếng.

- Ngươi và con ma bệnh Thành Dục kia thân thiết thật đấy, đến cả nữ nhân mới cưới của hắn cũng phải để ngươi đích thân thay hắn đi đón.

Mấy tên gia nô sau lưng gã đều cúi đầu cười trộm, ta thấy trên mặt Tam hoàng tử vẫn mang theo nụ cười như trước, chẳng qua chỉ khẽ nhíu mày một cái.

- Cũng phải. - Nhị hoàng tử dường như hứng thú hẳn lên: - Ban đầu vị Cửu công chúa này được định gả cho ngươi làm chính thê, vốn là một đoạn nhân duyên tốt đẹp. Đáng tiếc đáng tiếc, vị huynh trưởng tốt kia của ngươi lại kiên quyết cưới nàng cho bằng được, nghe nói còn đến trước mặt phụ hoàng quỳ suốt cả đêm. Lúc đó ta còn không biết vị Cửu công chúa này có sức quyến rũ gì mà lại khiến huynh đệ các ngươi tranh giành. Nay nhìn thấy tận mắt, quả là dung nhan tuyệt thế, những phấn son tầm thường kia ở nước Liêu há có thể so bì được.

Thái tử vì ta mà quỳ trước trước mặt thánh thượng suốt cả đêm, ta hoàn toàn không biết chuyện này.

Tam hoàng tử chỉ bình tĩnh nói:

- Nhị ca nói đùa rồi. Cửu công chúa và đại ca vốn đã kết duyên phận từ thuở ấu thơ, thần đệ nào có phúc phần ấy.

- Sao lại không có chứ? Đợi cái tên ma bệnh kia nhắm mắt xuôi tay, ngươi lại đi cầu xin phụ hoàng tứ hôn là được. - Nhị hoàng tử liếc nhìn Tam hoàng tử rồi quay sang ta nói: - Cửu công chúa cũng có thể đường đường chính chính làm vương phi của Đại Liêu, chắc hẳn cũng sẽ không không vui đâu.

Lời này vừa thốt ra, dù là người có tính cách tốt đến đâu, sợ là cũng khó lòng chịu được sự sỉ nhục lớn như thế này. Thế nhưng Tam hoàng tử trước mặt vẫn không chút gợn sóng, dường như không muốn nói gì. Còn ta, một công chúa của một đất nước xa lạ thì có thể nói gì được chứ?

Rốt cuộc Nhị hoàng tử cũng thỏa mãn, liền muốn dẫn người vào lầu Phi Phượng. Lúc đi ngang qua ta gã đột nhiên dừng lại, nghiêng người nói với ta:

- E là Cửu công chúa chưa hiểu được đạo lý “cao xử bất thắng hàn”*, đầu xuân không phải là thời điểm tốt để lên cao ngắm cảnh đâu.

[*Ở nơi cao không chịu nổi lạnh.]

Đầu đau dữ dội, chút kiên nhẫn cuối cùng của ta cũng bị tiêu hao sạch sẽ. Ta nhìn gã nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ:

- Chỉ e là Nhị hoàng tử cũng không biết, vật gì quá thịnh tất phải bị diệt, thiếp cho rằng tiết đầu xuân mới thích hợp để lên cao ngắm cảnh đấy.

Gã lập tức nổi giận, hiển nhiên đã nghe ra sự châm chọc trong lời nói của ta, đang muốn phát tác thì Tam hoàng tử đã tiến lên chắn trước mặt ta, nói với gã là không biết vị quan viên nào đợi ở bên trong đã lâu rồi, nên vào dự tiệc trước thì hơn, chuyện này mới coi như xong.

Ta nhìn bọn họ tiến vào lầu, Tam hoàng tử không hề quay đầu nhìn ta lấy một lần. Ta cảm thấy có chút mệt mỏi, bèn bảo A Vũ đến dìu mình. Đang thầm hối hận hôm nay không nên đi xa như vậy, thì tùy tùng đi theo Tam hoàng tử không biết đã xuất hiện bên cạnh chúng ta từ lúc nào. Hắn nói Tam hoàng tử thấy sắc mặt ta không tốt nên sai hắn hộ tống ta trở về, hắn còn nói với ta Tam hoàng tử nhờ hắn nhắn lại một câu. ( app truyện TᎽT )

- Phải nhẫn.

Ta tự nhiên hiểu rõ, bây giờ Nhị hoàng tử đang đắc thế, tự bảo vệ bản thân an toàn đã là điều không dễ, huống chi vừa rồi quả thật chàng ấy đã đứng ra bảo vệ cho ta. Nghĩ đến đây, nỗi khó chịu trong lòng ta cũng vơi đi không ít.

Khi trở về phủ thì đã gần đến giờ Ngọ, như thường lệ ta bị thị vệ canh cổng lục soát người, xác nhận không mang theo bất cứ đồ vật gì từ bên ngoài vào. Gã sai vặt ở bên trong nghe thấy động tĩnh liền vội vã mở cửa, thấy là ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Có vẻ ông trời cảm thấy hôm nay ta gặp quý nhân còn chưa đủ nhiều, trải qua chưa đủ chuyện chấn động lòng người, chưa đợi ta hỏi, gã sai vặt đã hạ giọng hốt hoảng nói có người trong cung đến.

Người đến là vị đại thái giám hầu hạ bên người hoàng hậu nương nương, không biết đã đợi ở tiền sảnh bao lâu, khi nhìn thấy ta cũng không có một chút tâm tình gì, chỉ nở một nụ cười gượng, da cười mà thịt không cười*, nói là hoàng hậu nương nương cho mời ta vào cung nói chuyện.

[*ý chỉ nụ cười giả tạo, cười gượng gạo, cười ngoài mặt nhưng trong lòng không vui, không thật lòng.]

Có hai tỳ nữ lạ mặt đi theo đã sớm chuẩn bị sẵn cung trang, tay chân lưu loát giúp ta chải chuốt trang điểm. Chẳng mấy chốc, ta đã ngồi trên kiệu tiến cung.

Ta dùng một tay chống trán, mặt trời chói chang treo cao, nhưng ta chỉ mong hôm nay trôi qua nhanh một chút.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play