Ta nghe nói phụ thân của nàng ấy là Tể tướng đương triều, nàng ấy lại là con gái độc nhất trong nhà, từ khi sinh ra vốn được định sẵn trở thành mẫu nghi thiên hạ. Đáng tiếc, nay biến cố bất ngờ xảy đến.

Nàng ấy xin lỗi ta, nói thái tử bệnh nặng, sợ rằng tiếp đãi không chu toàn, cũng cảm tạ tình nghĩa ta bằng lòng ở lại, nhưng nét mặt hoàn toàn không lộ ra vui buồn gì.

Ta nói vài câu khách khí, đang định rời đi thì bỗng nghe được tiếng gọi khe khẽ.

- Là A Hiểu à?

*

Ta viết ra mấy chữ “thái tử bệnh nặng”, rồi cẩn thận gấp tờ giấy lại giao cho A Vũ. Cây trước cửa sổ đã bắt đầu đâm chồi, buổi chiều chính là thời điểm ấm áp nhất trong ngày, thế nhưng ta chỉ cảm thấy lạnh lẽo.

Trong cung ngoài cung lời đồn nổi lên khắp nơi, đều nói bệ hạ dường như niệm tình phụ tử, đối với vụ án thái tử mưu phản cứ chậm chạp mãi không có động thái gì, chỉ vì thời gian của thái tử không còn nhiều nữa.

Triệu Hoàng Hậu vì cầu xin thay cho thái tử mà chọc giận thánh nhan, hiện tại tinh thần cũng đã suy sụp, mọi việc lục cung bây giờ tạm thời do Tiêu quý phi, mẹ ruột của Nhị hoàng tử quản lý.

Nhị hoàng tử nhất thời vượt trội hơn người, ngoại trừ một số ít đảng phái cũ của thái tử còn đang mưu toan lật lại bản án, hầu hết các quan viên trên triều đình đều quy phục dưới trướng gã.

Lúc A Vũ kể cho ta những chuyện này, ta đang nhẹ nhàng day day lông mày.

Kể từ ngày đi thăm thái tử, đã mấy ngày liền ta ngủ không ngon giấc. Đêm đến hay mơ, lại luôn mơ tới cảnh tượng bên vách núi kia. Khi mơ đến lúc mạng sống ngàn cân treo sợi tóc được người giải cứu kia, đôi khi ta vẫn không sao nhìn rõ khuôn mặt của người ấy. Chỉ nghe thấy người đó gọi ta là “A Hiểu” hết lần này đến lần khác, rất giống với giọng nói yếu ớt của thái tử ngày hôm đó. Đôi khi nhìn rõ, lại đúng là gương mặt bệnh tật của chàng. Mỗi lần như vậy, ta đều giật mình tỉnh giấc, không thể nào ngủ lại được.

Có lẽ là vì đã bị bí bách trong cái viện nhỏ này quá lâu, ta quyết định cùng A Vũ xuất phủ đi dạo một vòng. Cũng phải cảm tạ một ít thể diện ít ỏi còn sót lại của phụ hoàng ta, nên hoàng đế nước Liêu cũng chẳng làm khó dễ gì ta, trái lại còn cho ta một ít đặc quyền, ra vào phủ tự do, thậm chí còn có thể tùy ý lui tới biệt viện nơi thái tử ở.

Nghe nói thái tử phi cũng được ban đặc ân, bệ hạ niệm tình nỗi lòng nhớ con tha thiết của Tể tướng phu nhân, cho phép bà ấy cách vài ba hôm có thể đến thăm nữ nhi. Xem ra bây giờ Tể tướng đang một tay che trời, ngay cả bệ hạ cũng phải kiêng dè ba phần.

Phố xá vô cùng nhộn nhịp, bách tính không mấy quan tâm ai sẽ trở thành hoàng đế tương lai, chỉ có sự vui mừng hân hoan vì mùa đông dài đằng đẵng cuối cùng cũng đã qua.

Ta và A Vũ ăn vận như nữ quyến nhà thường dân, vừa đi vừa dừng suốt chặng đường, quả là sự tự tại hiếm có được. Khi đi đến nơi có kiến trúc cực kỳ cao lớn, phía trên có đề hai chữ “Phi Phượng”, ta mới sực nhận ra mình đã đi khá xa rồi.

Hoàng thành nước Liêu nằm ở phía Bắc, quay mặt về phía Nam, mà tòa lầu Phi Phượng lừng danh thiên hạ này lại nằm ở phía Nam vương đô, đối diện với hoàng cung ở phía xa xa kia.

Nghe nói tòa lầu này ban đầu được gọi là Phi Vân, đến khi đương kim thiên tử đăng cơ đã ban cho hai chữ Phi Phượng, chỉ vì tòa lầu này năm xưa là của hồi môn của Triệu hoàng hậu. Nó khác với mấy tửu lâu bình thường kia, không nhận bạc, chỉ phân biệt tôn ti.

Nghe nói cái tầng cao nhất kia là để dành cho những người cực kỳ tôn quý, hiếm có ai có thể đặt chân lên đó để chiêm ngưỡng toàn bộ vẻ nguy nga tráng lệ của vương đô Đại Liêu. ( app truyện TᎽT )

- Đáng tiếc là bây giờ chúng ta đang ăn nhờ ở đậu, nếu không thật muốn đứng trên tầng cao nhất kia xem kinh thành nước Liêu này trông như thế nào.

Ta nhìn chằm chằm vào lầu Phi Phượng cao chót vót tận mây xanh mà cảm khái với A Vũ, bất chợt bị một giọng nói cắt ngang:

- Cửu công chúa chẳng hay muốn biết kinh thành Đại Liêu này so với nước Ngô như thế nào không?

Ta quay đầu lại, nhìn thấy Tam hoàng tử đang đứng cùng một nam tử xa lạ. Vóc dáng nam tử đó to lớn cao ngạo, tướng mạo cường tráng, là kiểu người nước Liêu điển hình, vừa rồi chính là gã nói.

Ta khẽ mỉm cười, khom người hành lễ:

- Tham kiến Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử.

Nhị hoàng tử không ngờ rằng ta sẽ nhận ra gã, nhưng Tam hoàng tử lập tức lên tiếng giải thích, nói là ngày đón dâu ấy đã gặp ta, hẳn là ta thấy Nhị hoàng tử bên cạnh chàng ấy diện mạo bất phàm nên đoán ra được…

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play