Bởi vậy, dù con đường phía mênh mông, ta cũng không đến mức phải sợ hãi.
Trong lúc suy nghĩ vẩn vơ, dường như lại có người tới ngăn cản đoàn xe. Nghĩ đến việc có một ngày chính mình cũng trở thành bánh trái thơm ngon bị tranh giành, ta thở dài một tiếng nặng nề. Đang lúc không biết nên vui hay nên buồn, thì đã thấy có tiếng người dừng lại bên ngoài xe ngựa của ta.
- Hoàng tẩu, mạo phạm rồi. Ta phụng lệnh phụ hoàng đến nghênh đón người vào thành.
Tim ta đột nhiên đập nhanh dữ dội, niềm mong đợi thầm kín nhất trong sâu thẳm trái tim ta, chút dũng khí ít ỏi mỗi khi ta ưu sầu sợ hãi, tất cả đều bắt nguồn từ đôi mắt màu lam hồ ấy.
Ma xui quỷ khiến ta vén rèm lên, thậm chí quên mất lễ nghi một công chúa nước Ngô và tân nương nước Liêu.
Bầu trời tràn ngập rặng mây đỏ, vị công tử văn nhã ngoài xe ngẩng đầu nhìn ta, còn ta chỉ nhìn thấy đôi mắt màu lam hồ ấy. Giữa chốn đồng cỏ hoang dã bát ngát này, đôi mắt ấy cứ yên tĩnh mà thâm thúy đến vậy, giống y đúc với đôi mắt trong sâu thẳm ký ức của ta.
Thời điểm vào thành, trời gần như tối đen, chàng ấy đưa đoàn xe chúng ta đến trước cửa lớn đóng kín của một phủ đệ, dặn dò hạ nhân vài câu, rồi dẫn theo các quan viên đi thi hành mệnh lệnh.
Ta dõi mắt theo bóng lưng chàng ấy cho đến khi khuất hẳn, mới quay lại vào xe cởi bỏ hết trâm cài và trang sức trên đầu, tiện tay búi tóc lên thành một búi đơn giản, rồi cẩn thận dùng phần tóc dày trước trán che đi hơn nửa vầng trán, lúc này mới ra khỏi xe.
Cổng lớn đóng chặt, lớp sơn đã bong tróc đến mức không nhìn ra được màu sắc ban đầu. Nếu không nhờ hàng cấm quân đứng chỉnh tề hai bên cùng những thanh đao sắc lạnh trong tay họ, e rằng chẳng ai tin trong cái phủ đệ đổ nát này đang giam giữ vị thái tử tôn quý của nước Liêu.
Đã có hạ nhân tiến đến gõ cửa, ta liếc nhìn về hướng chàng ấy biến mất lần cuối. Những gì chàng ấy muốn, ta đều sẽ cố hết sức giúp chàng ấy có được.
*
Vào phủ ba ngày, ta vẫn chưa gặp được thái tử. Hôm nay trời nắng đẹp, quả là một ngày thích hợp để đi thăm hỏi. Ta vừa mang A Vũ rời khỏi viện, vừa khéo có hai tỳ nữ đi ngang qua, hai người đang nói chuyện rôm rả nên không phát hiện ra chúng ta.
- Chủ tử mới của chúng ta đúng là một kẻ quái dị. Bệ hạ vốn đã chuẩn bị đưa nàng ta về nước Ngô, thế mà nàng ta lại cứ khăng khăng đã là phu thê thì vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, rồi tự nguyện xin được ở lại bên thái tử để hầu hạ. Chỉ sợ đến bây giờ còn chưa gặp mặt thái tử lấy một lần, thế thì tính là phu thê kiểu gì chứ!
Một người khác gật đầu tán đồng:
- Cũng không biết đang ẩn giấu mưu đồ gì, ngược lại, lại vô cớ nhận được cái thanh danh tốt là người tình sâu nghĩa nặng.
Chắc bọn họ cũng không ngờ ta lại dậy sớm như vậy, nên trong lời nói có phần càn rỡ. A Vũ bước ra một chân, thu lại cũng không được mà không thu lại cũng không xong, đành xoay người lại nhìn ta đầy lúng túng.
Khi nàng ấy theo hầu ta thì ta đã là vị công chúa không có cảm giác tồn tại nhất trong hậu cung rồi, rất hiếm khi có người nhắc đến ta, tự nhiên nàng ấy cũng chưa từng trải qua loại cục diện khiến người ta quẫn bách như thế này.
Ta đành khẽ hắng giọng một tiếng, hai tỳ nữ nghe thấy động tĩnh của chúng ta, cuống quýt quỳ rạp xuống đất hành lễ với ta. Ta phất phất tay ra hiệu cho bọn họ lui xuống, hôm nay còn có chuyện quan trọng cần phải làm. ( truyện trên app t.y.t )
Thái tử và ta không ở cùng một chỗ, ta băng qua gần hết nửa khu vườn, mới nhận ra nơi ta đang ở dường như là một phủ đệ đàng hoàng, còn thái tử và thái tử phi thì bị giam giữ trong một biệt viện hẻo lánh, chỉ thông với nơi ta ở qua một cánh cửa nhỏ phía sau. Có hai tên thị vệ mang theo đao canh gác ở cửa nhỏ ấy, phải xuất trình lệnh bài mới được đi qua.
Trên đường đi, ta cứ tưởng phủ đệ này nhân khẩu thưa thớt nên mới yên tĩnh đến vậy. Nhưng khi bước chân vào biệt viện mọc um tùm cỏ dại này, ta mới nhận ra nơi này mới thật sự là sự yên tĩnh giống như chết. Tuy đang là đầu xuân, nhưng cũng không nên lạnh lẽo thấu xương như vậy.
Hóa ra là thái tử lâm bệnh.
Thời điểm ta bước vào trong thì thái tử phi đang đúc thuốc. Nàng ấy không ngẩng đầu, chẳng qua chỉ dịu dàng ngăn ta hành lễ:
- Bây giờ ta là thân mang trọng tội, Cửu công chúa thân phận tôn quý, không cần hành lễ với ta đâu.
Trong phòng cũng không ấm áp hơn bên ngoài là bao. Đứng một lúc lâu, ta xoa xoa những ngón tay đã tê cóng vì lạnh, lúc này thái tử phi mới đứng dậy đặt bát thuốc trong tay xuống, ra hiệu cho ta lại gần nói chuyện.
Dung mạo nàng ấy xinh đẹp đoan trang, giờ đây không tô son điểm phấn, cài trâm gỗ mặc áo vải thô, nhưng vẫn không giấu được vẻ quý khí trong từng cử chỉ.