Tịch Quan Minh lập tức nhớ ra tình huống mà Thiệu Dã nói đến.
Hôm đó, Khương Nghiên vừa làm mất mặt dây chuyền của mẹ, bài tập nhóm mà cô tỉ mỉ chuẩn bị nửa tháng cũng bị thành viên nhóm cố ý phá hỏng.
Khương Nghiên tức đến mức mất bình tĩnh, mắng mọi người một trận, sau khi bình tâm lại thì thấy hối hận, bèn trốn ra phía sau nhà thi đấu khóc một mình, tình cờ bị Tịch Quan Minh bắt gặp — chính là cảnh tượng mà Thiệu Dã thấy được.
Anh mỉm cười nói với Thiệu Dã: “Nếu lúc đó người khóc trước mặt tôi là cậu, tôi cũng sẽ đưa khăn tay cho cậu thôi.”
Thiệu Dã hoàn toàn tin lời hội trưởng, vậy là… hội trưởng thật sự không thích Khương Nghiên? Vậy hôm nay cậu vất vả làm bao nhiêu chuyện, chẳng phải công cốc hết rồi sao?
Cậu không nhận ra rằng từ đầu đến cuối, Tịch Quan Minh chưa hề trả lời trực tiếp câu hỏi mình có thích Khương Nghiên hay không.
Cậu đang tràn đầy bi phẫn nghĩ đến, lúc đại hội thể dục thể thao mình không nên ngây ngốc chạy vòng quanh, mà là ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc lớn một hồi, như vậy hội trưởng chắc chắn sẽ chủ động lại gần rồi.
Tịch Quan Minh thấy Thiệu Dã bất chợt nháy mắt làm trò thì hơi bất ngờ. Một người cao to hơn mét tám mà làm vẻ mặt đó trông thật nực cười. Anh hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Em đang cố ép nước mắt ra.” Thiệu Dã trả lời thật lòng, nhưng tuyến lệ của cậu dường như quá mạnh mẽ, cố gắng mãi mà vẫn không ra được giọt nào.
Tịch Quan Minh trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Cậu muốn khăn tay của tôi sao? Nếu thích thì mai đến văn phòng hội học sinh lấy, cậu biết văn phòng của tôi ở đâu chứ?”
Thiệu Dã gật đầu như giã tỏi. Dĩ nhiên cậu biết đường tới văn phòng hội học sinh, cậu đã lượn lờ ngoài đó không biết bao nhiêu lần rồi. Nghĩ một lát, cậu mặt dày nói với Tịch Quan Minh: “Hội trưởng, tôi muốn vào hội học sinh.”
Tịch Quan Minh đáp: “Đợt tuyển thành viên mới của hội học sinh đã kết thúc tuần trước rồi. Nếu cậu muốn tham gia thì phải đợi sang năm thôi.”
Thiệu Dã đương nhiên biết đợt tuyển đã hết, chính cậu cũng có đăng ký tham gia, nhưng bị loại ngay từ vòng phỏng vấn đầu tiên.
Khi đó cậu không những tâng bốc bản thân đến trời xanh, mà còn chân thành bày tỏ sự kính trọng và ngưỡng mộ sâu sắc với hội trưởng, thiếu điều nói mình sẵn sàng làm “chó của Quan Minh”. Vậy mà cuối cùng vẫn bị loại không thương tiếc.
Có nội tình! Nhất định là có nội tình!
Đám người trong hội học sinh này chắc sợ cậu vào rồi sẽ chiếm hết sự chú ý của hội trưởng, không còn phần nói chuyện của họ nữa!
“Cố gắng năm sau nhé.” Tịch Quan Minh khẽ mỉm cười khích lệ, sau đó mới nhớ ra hỏi tên cậu: “Bạn học, cậu tên gì?”
“Thiệu Dã.”
“Thiệu Dã? Dã nào?” anh hỏi.
“Là chữ ‘dã’ trong cánh đồng hoang dã.” Mắt Thiệu Dã lấp lánh, cơ ngực màu mật ong căng tròn, dưới ánh trăng trông như được bôi dầu vậy.
Tịch Quan Minh gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ nhớ.”
Giá mà Khương Nghiên có mặt ở đây thì hay biết mấy, để xem hội trưởng ghi nhớ tên người ta kiểu gì. Tuy cậu không thể vào hội học sinh bằng cửa sau, nhưng thế này cũng được xem là bước tiến lớn rồi.
“Hội trưởng, để em đưa hội trưởng về ký túc xá.” Thiệu Dã ưỡn ngực nói.
Ánh mắt Tịch Quan Minh dừng lại nơi lồng ngực cậu một chút, rồi nhẹ giọng bảo: “Không cần đâu, ký túc xá sắp đóng cửa rồi, cậu về nhanh đi.”
Thiệu Dã cũng ngoan ngoãn nghe lời, chỉ là lúc rời đi cứ quay đầu nhìn lại liên tục, hệt như một đứa trẻ ngày đầu tiên đến trường mẫu giáo.
Chỉ có điều… đứa trẻ này hơi to con quá.
Tịch Quan Minh mỉm cười vẫy tay chào cậu.
Vừa đi, Thiệu Dã vừa nghĩ: Giờ này mà hội trưởng còn lang thang ở đây, chẳng lẽ là ăn no quá đi dạo cho tiêu? Cậu nhớ gần ký túc có cửa hàng tiện lợi, chắc có bán thuốc tiêu thực.
Nhưng nhỡ hội trưởng không phải ăn no thì sao?
Kệ đi, dù sao uống thuốc tiêu thực cũng chẳng có hại gì, coi như ăn vặt đi. Nếu lần này cậu đoán trúng, hội trưởng nhất định sẽ nhìn cậu bằng con mắt khác!
Thiệu Dã nhịn không được cười ra tiếng, đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến giọng Tịch Quan Minh gọi cậu: “Bạn học Thiệu Dã?”
Thiệu Dã lập tức dừng bước, quay lại hỏi: “Hội trưởng, còn gì dặn dò sao?”
Tịch Quan Minh nói: “Trời lạnh rồi, nhớ cài áo lại, đừng để bị cảm.”
Thiệu Dã “ồ” một tiếng, cúi đầu cài cúc áo, rồi lập tức cắm đầu chạy về ký túc xá như bay. Tịch Quan Minh đứng tại chỗ, giơ tay trái lên xem đồng hồ dưới ánh đèn đường, nụ cười trên mặt bỗng nhiên biến mất.
Cuối cùng thì Thiệu Dã vẫn chậm một bước. Khi quay lại, ký túc xá đã đóng cửa. Muốn vào thì vẫn vào được, nhưng chắc chắn sẽ bị quản lý ký túc mắng cho một trận. Thế thì thà ra ngoài tìm chỗ nào đó nghỉ tạm một đêm còn hơn.
Từ cửa hàng tiện lợi đi ra, Thiệu Dã định mang thuốc cho hội trưởng rồi mới tính tiếp. Khi thấy cậu quay lại, Tịch Quan Minh hơi ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu vẫn chưa về?”
“Hội trưởng, ký túc đóng cửa rồi.” Thiệu Dã nói, giọng có chút tủi thân.
“Thật không may.” Tịch Quan Minh ngẩng đầu nhìn về phía ký túc xá, rồi nói: “Đi với tôi tới tòa hành chính, tầng ba có chỗ nghỉ.”
Hội trưởng đúng là người tốt quá trời! Thiệu Dã lập tức phấn chấn, đưa hộp thuốc trong tay ra trước mặt Tịch Quan Minh.
Tịch Quan Minh cúi đầu nhìn hộp thuốc, tò mò hỏi: “Đưa tôi cái này làm gì?”
“Em thấy hội trưởng ra ngoài khuya thế, có phải thấy khó chịu trong người không ạ?” Đôi mắt đen nhánh của Thiệu Dã chớp chớp đầy quan tâm.
Tịch Quan Minh nhận lấy hộp thuốc, mỉm cười nói: “Cảm ơn bạn Thiệu Dã nhé.”
Thiệu Dã theo Tịch Quan Minh đến phòng nghỉ tầng ba của tòa hành chính. Phòng nghỉ không lớn, chỉ có một chiếc giường đơn đặt cạnh cửa sổ, đầu giường là tủ thấp, bệ cửa sổ có hai chậu cây xanh, ngoài ra chẳng có thêm gì cả.
Tịch Quan Minh vào nhà vệ sinh trước. Dòng nước lạnh xối lên đầu ngón tay anh, bọt trắng cùng với hai viên thuốc rơi xuống cống nước.
Lát sau, anh cẩn thận lau khô tay bằng khăn, rồi mới bước ra ngoài.
Thiệu Dã đã rất tự giác trải đệm nằm dưới đất. Tịch Quan Minh cúi đầu nhìn cậu, khẽ nói: “Bạn học Thiệu Dã, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Thiệu Dã ngồi nghiêm chỉnh, ngẩng đầu nhìn về phía Tịch Quan Minh, dáng vẻ còn nghiêm túc hơn cả khi ngồi trong lớp học.
Tịch Quan Minh nhìn vào mắt cậu, ngừng một lúc rồi nói: “Tư Húc là bạn thân của tôi. Nếu cậu ấy thích Khương Nghiên, thì bữa trưa ngày mai ở Lostin để cậu ấy đi đi, coi như cơ hội để xin lỗi Khương Nghiên một tiếng. Cậu thấy thế có được không?”
“Hội trưởng.” Thiệu Dã khẽ gọi.
“Hửm?” Tịch Quan Minh hơi cúi người, chờ Thiệu Dã nói tiếp.
Gương mặt Thiệu Dã hiện rõ sự kính phục xen lẫn bất lực, vô cùng chân thành nói: “Anh đúng là một người tốt.”
***-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Bình luận trên diễn đàn: 【📢 📢 📢】
【Nhân phẩm số 6 bạo phát! Nửa đêm ở một mình cùng hội trưởng, trai độc thân gặp trai độc thân, củi khô gặp lửa lớn, một đêm nồng cháy】
: What the—! Thật không đấy? Số 6 đỉnh vậy sao!
: Đúng là thật đó… nhưng… tuy nhiên… sự thật hơi lệch so với tiêu đề xíu…
: Hỏi thật: nồng cháy đâu? Nồng cháy ở chỗ nào?
: Báo cáo tiêu đề câu view đi!
: Chắc “nồng cháy” là xảy ra trên bàn ăn của Tư Húc ngày mai đó.
: Tôi chỉ muốn nói: Hội trưởng, anh thật không khiến người ta thất vọng!
: 《Bạn tốt》《Người tốt》
: Là hội trưởng có định nghĩa “bạn tốt” khác người, hay là số 6 nhìn anh ta qua lăng kính màu hồng vậy?
: Tư Húc: ????
: Ngồi nhà cũng dính chưởng!
: Tư Húc: Cảm ơn, nhưng thôi khỏi đi!
: Chết tiệt, hình như số 6 liếm thành công thật rồi?!
: Liếm gì đâu, chỉ là chạm tay hội trưởng thôi, mà hội trưởng sau đó về rửa tay hết nửa tiếng.
: Cũng không đến nỗi, chỉ 29 phút 59 giây thôi.
: Đêm nay số 6 ngủ mà không cởi đồ sao? Không thấy cơ ngực thì nồng cháy kiểu gì chứ?
: Số 6 vẫn còn giữ khoảng cách đấy, đến nước này rồi mà vẫn coi hội trưởng là người ngoài.
: Số 6: Tôi chỉ hơi đần, chứ không phải không có não.
: Comment trên nghi ngờ nhé…
**
Bình luận trong diễn đàn:
【Neverland】Tịch Vọng Điền Dã — Bài 1: ( truyện trên app t.y.t )
《 [Hừm... Đêm nay tôi không mơ thấy mặt trời điện tử đâu, mà lại mơ thấy đồng ruộng hy vọng đó…
Em là sương mai.
Em là sao băng.
Em là pháo hoa rực rỡ trong khoảnh khắc, là sinh mệnh hư vô của ta vĩnh viễn không thể chạm tới.]
Đêm nay định sẵn là không thể ngủ, nhưng mà giấc mơ về Minh Dã chắc chắn sẽ là mộng đẹp
Phòng này dành riêng cho couple Vĩnh Vô Hương × Thiệu Dã.
Cấm gây war, cấm quảng cáo, cấm kéo anti
Cắn đường, hóng dưa, sản xuất fan content tự do — ai muốn vào nhớ xếp hàng nhận ID theo đoàn.
Tuân thủ quy định, thảo luận văn minh, vui vẻ hoà hợp cùng mọi người. 》
: Nhận ID nào!
: Hàng trước đang bán Coca, hạt dưa, đậu phộng nhé mọi người
: Tui cứ tưởng mình là người duy nhất ship hai người này, không ngờ có hẳn phòng CP, xúc động muốn khóc luôn.
: Lạnh ghê, ngay cả đôi thiên nga trong hồ nhân tạo đối diện cũng không bằng độ nhiệt của tụi mình
: Đau lòng. Cảm thấy buồn cho cái thế giới không biết nhìn hàng này
: Yên tâm, tên CP này là tui nhờ đại sư đặt đó, đảm bảo sau này sẽ hot rần rần, nắm tay cái nè.jpg
: Thiệt luôn, cái chữ “Điền” được dùng quá đỉnh.
: Sao vậy?
:“Điền” là gì? Là ban ngày cuốc đất, ban đêm dựng trời đó chứ sao!
: Lầu trên quá giỏi! Ban thưởng! Ban thưởng
: Hội trưởng đưa số 6 về phòng nghỉ rồi, bốn chẵn năm lẻ gộp lại chỉ có thể là… lên giường thôi!
: Điên cuồng đảo phượng, quên luôn trời đất là gì luôn á.
:Tui vừa nhìn đã biết hai người có gian tình, sao hội trưởng không dẫn ai khác về mà lại chỉ dẫn mỗi số 6?
: Rơi nước mắt… Hội trưởng bao năm rồi không đưa ai về nhà, hôm nay cười luôn, tui vui!
: Lão nô đã lâu không thấy hội trưởng nở nụ cười nha…
: Có hơi quá đáng á…
: Cơ ngực của số 6 bự thiệt, không hiểu hội trưởng làm cách nào mà không nhào vô bóp thử?!
: Hội trưởng giờ đứng cạnh số 6 chắc đang suy nghĩ cách đánh thức bà xã đó.
: Hôn một cái là tỉnh thôi mà~
: Số 6 đắp chăn ngay ngắn quá, nghi là sinh viên mới tham gia huấn luyện quân sự xong.
: Tui muốn cắn, nhưng nghĩ tới đây chỉ là một game, hết trò chơi thì số 6 sẽ rời đi, tui lại không dám cắn nữa.
: Sau khi số 6 rời đi, liệu hội trưởng có còn nhớ đến cậu ấy không...?
: Đêm dài chợp mắt nhớ chuyện năm xưa, chỉ người rảnh rỗi mới chẳng mơ thấy người...
: Cắn càng đã!
: Tui biết thế giới này ngắn ngủi như sương mai, nhưng mà… nhưng mà…
: Hu hu hu đừng nói nữa...
*
1l: [ Niềm Tin Gánh Trên Hai Vai - Chàng Trai Nhiệt Huyết] : NPC yêu cũng là yêu thật!
2l: [Cùng tài khoản trên] : Tui xin gánh đại kỳ cho CP Tịch Vọng × Điền Dã!
3l: [Cảm Ơn Trái Vải Lâu Dài Khi] : Quá đỉnh! Đại sư à! Cái “điền” này đúng là tinh tuý!
4l : [Không tên] : Cái này là "điền" hả? Thiệt không đó? Tui hỏi nè, chỉ thấy một tầng nghĩa thôi thì tính là "điền" được hả? Sao giống liếm quá vậy?
5l : “Tối nay định không ngủ, nhưng ngày mai chắc chắn sẽ là giấc mộng đẹp.” Mọi người cùng nhau cắn đường, sản xuất fanfic đi! Team chia đầu ra hành động!
6l : Trời đất bao la, bồng bềnh như tiên, chẳng biết thiên cung có còn ai chờ ở Quỳnh Lâu... (tạm gọi là cảm khái)
7l: Tui tưởng tượng cảnh số 6 rời đi rồi, hội trưởng vẫn cứ đứng đó, chờ mãi... Tui chịu không nổi, hu hu hu—
8l: Tui biết đây là trò chơi, nhưng sau khi người chơi rời đi, trò chơi liệu có còn tiếp tục? Hội trưởng liệu còn tồn tại không? Không dám nghĩ nữa, ôi trời ơi...
9l : [Ánh Trăng] Định nghĩa lại chữ “Điền” luôn rồi đó...
10l: [Niềm Tin Gánh Trên Hai Vai - Chàng Trai Nhiệt Huyết] Hội trưởng siêu mê số 6 , chụp hình toàn là chụp đầu của số 6!