Đế quốc,
Mùa thu năm 1631 của Đế quốc, sương lạnh nhuộm đỏ lá cây, gió dài cuốn xa ngàn dặm.
Đã hơn bốn năm kể từ khi Hoàng đế vĩ đại của Đế quốc bị ám sát. Trong lần ám sát ấy, bệ hạ bị thương nặng ở não, rơi vào trạng thái hôn mê cho đến nay vẫn chưa tỉnh lại.
Suốt bốn năm qua, tất cả những chuyên gia y học hàng đầu của Đế quốc đều được triệu tập về Đế đô. Họ dốc toàn tâm trí, ngày đêm lao tâm khổ tử làm việc không màng ăn ngủ, liên tục bàn luận và suy đoán về tình trạng bệnh của Bệ hạ, không ngừng bác bỏ các kết luận trước đó, thử đủ mọi phương pháp và biện pháp, nhưng vẫn không thể khiến Bệ hạ tỉnh lại.
Không ai biết lý do vì sao bệ hạ lại hôn mê, cũng không ai hiểu vì sao đã ngần ấy năm trôi qua, Ngài vẫn chưa tỉnh.
Đối với toàn Đế quốc, bệ hạ không chỉ là một quân chủ đơn thuần. Sự hiện diện của Ngài còn là yếu tố then chốt kìm hãm những sinh vật khổng lồ nơi vực sâu trong hệ sao Edoria. Hiện nay, việc quốc sự do Viện Nguyên lão điều hành nên mọi hoạt động trong đế quốc vẫn ổn định. Vì vậy, dù bệ hạ đã hôn mê hơn bốn năm, vẫn chưa từng có ai đề nghị Người thoái vị để chọn ra một vị Bệ Hạ mới.
Hôm đó, Bệ hạ cùng Tổng quản Nội vụ Thiệu Dã lên đường đến Cốc Thần Tinh để xử lý các loại vấn đề còn sót lại sau chiến tranh. Trên đường đến đó, ngài bị ám sát.
Dựa vào các manh mối hiện có, Viện Giám Sát nhanh chóng xác định nghi phạm lớn nhất chính là tổng quản nội vụ Thiệu Dã, người tháp tùng bệ hạ trong chuyến đi. Tuy nhiên, sau khi vụ việc xảy ra, Thiệu Dã đã biến mất.
Chính vì vậy, nghi ngờ đối với Thiệu Dã lại càng lớn hơn.
Hai năm sau, Viện Giám Sát cuối cùng cũng tìm được người trên một hành tinh hoang vắng thuộc hệ sao thứ tư.
Lúc ấy, cậu đang nhặt rác.
Khi thấy phi thuyền mang ký hiệu Viện Giám Sát đáp xuống gần mình, cậu vẫn thản nhiên buôn chuyện với những người nghèo khác về chiếc phi thuyền.
Thiệu Dã đã mất trí nhớ.
Cậu không còn nhớ mình là ai, càng không nhớ nổi điều gì đã xảy ra vào ngày bệ hạ bị ám sát.
Vì thiếu bằng chứng, Viện Giám Sát không thể buộc tội cậu. Nếu muốn làm rõ sự thật hôm đó, họ chỉ còn cách tìm cách khôi phục trí nhớ cho Thiệu Dã.
Họ mời rất nhiều chuyên gia thần kinh và tâm lý học tới tiến hành chẩn đoán và điều trị cho Thiệu Dã. Nhưng cũng giống như việc không thể khiến bệ hạ tỉnh lại, họ cũng không thể giúp cậu khôi phục trí nhớ. Họ đã tiêu tốn hơn một trăm triệu tinh tệ cho việc điều trị, nhưng cuối cùng Thiệu Dã vẫn chỉ có thể lắc đầu và nói rằng mình không nhớ gì cả.
Hai năm cứ thế trôi qua trong vô vọng, các quan chức phụ trách vụ án cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, nghĩ rằng vụ việc này có thể sẽ rơi vào bế tắc vô thời hạn. Nhưng đúng vào lúc ấy, dự án “Neverland” được Viện Nguyên lão đầu tư đã đạt được đột phá lớn và họ cần một nhóm tình nguyện viên để thử nghiệm.
Cái tên “Neverland” lấy cảm hứng từ hòn đảo trong truyện cổ tích Peter Pan, nơi tượng trưng cho tuổi thơ bất diệt và tươi đẹp.
Dự án “Neverland” do chính phủ đầu tư xây dựng, là một thế giới thứ hai tách biệt với thực tại nhưng đủ chân thực. Trong điều kiện lý tưởng, người dân có thể đăng nhập vào thế giới này và trải nghiệm một cuộc sống hoàn toàn khác biệt.
Sắp tới, họ sẽ đưa những tình nguyện viên này vào thế giới Neverland và phát sóng trực tiếp những gì xảy ra với họ trong đó cho toàn dân. Điều này vừa giúp quảng bá toàn diện cho dự án, vừa mang lại nguồn lợi nhuận đáng kể cho tổ dự án có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.
Những tình nguyện viên được đưa vào Neverland đều được tuyển chọn kỹ lưỡng, bao gồm những diễn viên đỉnh cao một thời nay đã sa sút, những thiên tài nổi bật trong các lĩnh vực khác nhau, cũng có cả những người bình thường không có gì đặc biệt. Nhóm dự án sẽ tiến hành nhiều loại kiểm tra để xác định thế giới sẽ được mở ra trong mỗi lần thử nghiệm.
Nhóm dự án đã gửi đơn lên Viện Giám Sát, mong muốn Thiệu Dã có thể tham gia vào dự án lần này.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Viện Giám Sát đã đồng ý với đề xuất đó.
Tuy vẫn chưa thể khẳng định Thiệu Dã là thủ phạm, nhưng cậu là nghi phạm lớn nhất trong vụ ám sát bệ hạ, cũng là nghi phạm duy nhất cho đến hiện tại. Trong hai năm qua, để chữa trị cho não bộ của cậu, Viện Giám Sát đã chi ra một khoản viện phí khổng lồ. Ngoài ra, theo như phía nhóm dự án trình bày, họ có thể thông qua dự án “Neverland” để tìm lại ký ức đã mất của Thiệu Dã.
Họ có thể cân nhắc sắp đặt trong “Neverland” một số tình huống tương tự với thực tế, biết đâu sẽ kích thích vùng hồi hải mã trong não bộ của Thiệu Dã, thậm chí có khả năng tái hiện lại cảnh tượng lúc Bệ hạ bị ám sát. Mặc dù xác suất rất nhỏ, nhưng ít nhất cũng còn một tia hy vọng.
Thiệu Dã vẫn chưa hay biết gì về chuyện này. Lúc này, cậu đang mang tạ 50kg tập squat trong phòng bệnh.
Thiệu Dã có ngũ quan góc cạnh, thân hình cao lớn, dù hai năm trước còn đang đi lượm rác ngoài kia cũng chưa bao giờ quên luyện tập, giữ vóc dáng rất tốt.
Hiện tại, mồ hôi đã thấm ướt chiếc áo ba lỗ trắng trên người cậu, cơ bắp màu đồng săn chắc dưới lớp vải lộ rõ, phía dưới là chiếc quần short đen, những giọt mồ hôi từ bắp chân rắn rỏi không ngừng chảy xuống.
-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Cậu đã ở Viện Giám Sát suốt hai năm, mà chưa từng có lấy một chút ý thức rằng mình là nghi phạm.
Ban đầu, Thiệu Dã còn tỏ ra ngoan ngoãn, rụt rè, nhưng sau khi biết được thân phận của mình trong quá trình điều trị dù chẳng nhớ nổi gì về quá khứ nhưng cậu lại bỗng nhiên thay đổi, trở nên kiêu căng ngạo mạn, thường xuyên ngang nhiên sai khiến các nhân viên của Viện Giám Sát. Hễ ai tỏ thái độ cứng rắn một chút là cậu liền buông một câu: “Đợi bệ hạ tỉnh lại, nhất định sẽ dạy dỗ các người một trận.”
Nghe Thiệu Dã nói vậy, mấy nhân viên có mặt khi ấy chỉ biết câm nín. Trời ơi, cậu ta tưởng mình là nhân vật chính chắc? Nghe kìa, đúng là lời thoại của nhân vật pháo hôi cao lắm thì sống được ba tập trong phim truyền hình!
Bệ hạ sao lại để một người như tên này làm tổng quản nội vụ chứ? Nghe nói xuất thân cũng chẳng khá khẩm gì cho cam.
Nhân viên mang hợp đồng từ nhóm dự án “Neverland” đến trước mặt Thiệu Dã, tuy nhiên cậu thậm chí còn chẳng thèm nhìn, chê chữ nhiều quá, gạt qua một bên rồi cầm khăn lau mồ hôi trên mặt, sau đó đi tới góc tường làm động tác treo ngược người gập bụng.
Không còn cách nào, nhân viên đành phải đọc nội dung hợp đồng cho cậu nghe. Thiệu Dã thì gập bụng như bay, đến nỗi nhân viên cũng không biết cậu có nghe lọt tay hay không.
Hồi lâu sau, nhân viên đã khô cả miệng mới giải thích xong hết nội dung hợp đồng, còn Thiệu Dã thì vừa khéo cũng tập xong toàn bộ bài tập buổi sáng.
Cậu lấy khăn lau khô mặt, lúc này mới lười biếng nhấc mí mắt nhìn nhân viên, rồi chậm rãi nói: “Tôi từ chối.”
Nhân viên hít sâu một hơi, mỉm cười nói: “Có vẻ tôi vẫn chưa nói rõ ràng lắm. Để phó viện trưởng nói chuyện với cậu vậy.”
Suốt hai năm tiếp xúc với Thiệu Dã, họ đã dần nhận ra cậu là kiểu người “bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh”, chẳng chịu nổi một chút khổ sở nào, thân cao xác to mà vô dụng. May mà phó viện trưởng của họ rất biết cách trị cậu.