Nghe Thiệu Dã đánh giá mình như vậy, sắc mặt Tịch Quan Minh chẳng thay đổi gì, môi anh vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt: “Sao không lên giường ngủ?”
Cậu mà ngủ trên giường, hội trưởng sẽ ngủ đâu? Ngủ dưới đất à? Vậy khác gì đảo lộn trật tự vũ trụ!
Thiệu Dã lắc đầu nói: “Em ngủ dưới đất được rồi.”
“Được.” Tịch Quan Minh cũng không ép, vừa cởi áo khoác vừa nói: “Muộn rồi, ngủ sớm đi. Nếu không thoải mái thì nói tôi biết, tôi đổi chỗ với cậu.”
Nói xong, Tịch Quan Minh giơ tay tắt đèn, phòng nghỉ lâm vào một mảnh tối tăm. Ánh trăng trắng muốt xuyên qua rèm cửa mỏng, bóng lá phản chiếu lên tường như một chú thỏ đang rủ tai lắng nghe.
Thiệu Dã nằm dưới sàn, nghĩ đến việc mình đang ngủ chung phòng với Tịch Quan Minh thì từng tế bào trong đầu như tổ chức tiệc tùng, không hề có cảm giác buồn ngủ. Mắt cậu sáng như đèn pha, ý nghĩ loạn xạ hết cả, cuối cùng không nhịn được, Thiệu Dã khẽ gọi: “Hội trưởng?”
“Hửm?”
“Em thật sự không còn cơ hội vào hội học sinh sao?”
Trước đó Tịch Quan Minh bảo cậu chờ sang năm, nhưng vấn đề là năm sau anh tốt nghiệp rồi, vậy thì vào hội còn có ích gì? Chẳng lẽ thật sự vì phục vụ nhân dân học sinh? Mơ đi cưng!
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT